Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Quá Khứ Dương Thiên
Gió đêm lạnh lẽo thổi hai người tỉnh táo rất nhiều. Trần Cường vừa bật điện phòng khách lên thì thấy Bánh Mật ôm chăm nằm ghế sofa, hai mắt nhắm chặt vì điện đột ngột bật lên bị chói mắt.
Quảng Ninh là quê Trần Cường, cũng là quê hương của hắn. Hắn và Trần Cường trước đây học cùng cấp 3, ngồi cùng bàn, đã rất thân từ thời đó.
Chương 36: Quá Khứ Dương Thiên
Đứa trẻ sớm hiểu chuyện không phải là tốt.
- Tốt, không có gì phải suy nghĩ, tao về xem Bánh Mật thế nào, khả năng tao có cách giúp con bé bình tĩnh trở lại.
- Mày không cần cùng tao về, tao ... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chú là Dương Thiên, bạn của ba con. Chú có cái này cho con.
- Cảm ơn bác tài.
- Không phải thuốc. Tốt. Tao đã mang theo đây rồi. Mày chờ một lát, đã uống rượu thì không lái xe, tao gọi mấy chỗ taxi xem.
Tới cuối năm lớp 12, cũng là năm công ty cha mẹ nuôi hắn phá sản, tài sản bị tịch thu, hai vợ chồng theo nhau t·reo c·ổ t·ự t·ử.
Dương Thiên là không có cha mẹ. Ít nhất từ lúc hắn có thể nhận thức được, người xung quanh đều là cô nhi như hắn. Tới 5 tuổi, hắn được một gia đình tới nhận nuôi, hắn lúc đó ngây ngô không biết gì, cũng không tự quyết định được vận mệnh của mình vì thế được cô nhi viện đem chuyển nhượng cho gia đình nọ.
Cha mẹ nuôi, hắn không chắc có thể gọi như vậy không?
Trần Cường khi biết chuyện của hắn, đã cho hắn vay tiền ăn và đóng tiền nhập học. Hắn vẫn nhớ, hai đứa suốt một tháng đấy đều ăn mì tôm qua ngày. Trần Cường còn nói không muốn thấy hắn một mình ăn mì, nên cũng dứt khoát không xin thêm tiền cha mẹ ở quê.
Sau khi kết nối định vị trên Google Map, bác tài khởi động xe, chiếc Vios bạc hướng về phía ngoại thành mà đi.
Trần Cường rất đau lòng, hắn biết Bánh Mật vẫn còn không ngủ, đang nằm chờ mong hắn về.
Dương Thiên nhớ lại cảnh đi học về, sững sờ nhìn hai người đầu gục xuống, hai mắt trợn trắng như muốn lồi ra, tình cảnh khi ấy vẫn ám ảnh hắn tới tận bây giờ.
- Bác tài cho tôi đến địa chỉ xx Đồng Đăng, Hạ Long, Quảng Ninh.
Dương Thiên cố nở một nụ cười hắn tin là ấm áp nhất:
Nói xong, không chờ hai cha con nói gì, hắn đã lấy ra điện thoại, mở ra bài nhạc.
Dương Thiên lần lượt mở danh bạ ra gọi, đây đều là số điện thoại taxi hắn lưu. Sở dĩ hắn còn phiền phức đem lưu lại, thậm chí hàng năm còn đem ra cập nhật một lần, là vì hắn lo nhỡ mạng 4G trục trặc, xung quanh không người, cũng không tới mức không biết làm sao.
- Tốt. Phía sau xe có túi ni long và nước lọc, các cậu cứ dùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy, hắn chờ thêm 1 lúc cho con chìm vào giấc ngủ say, mới dám cẩn thận đứng dậy.
Hai cha con tựa trên sofa, Trần Cường vỗ lưng nhẹ lưng con, rất nhanh, trong ngực đã truyền tới tiếng thở đều, rất khẽ.
Trời đã quá khuya, thấy Trần Cường ngập ngừng nhìn điện thoại, Dương Thiên biết hắn đây là đang lo cho con gái ở nhà đâu. Hiện tại, vợ đang b·ị b·ắt tạm giam, cha mẹ vợ tâm trí đặt hết vào con trai, con gái. Còn đứa cháu này, có Trần Cường chăm, chắc hẳn sẽ không có thời gian quan tâm tới.
Trần Cường ôm con, hắn không dám khóc, chỉ khàn khàn giọng vỗ về con. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau 10 phút, một chiếc Vios bạc dừng xe, Dương Thiên đỡ Trần Cường ra hàng ghế sau.
Dương Thiên hỗ trợ mở cửa phòng ngủ. Bánh Mật khi ngủ miệng còn chép chép, lộ ra hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Cũng may, hiện tại thực sự cần.
- Mày không cần nói cảm ơn, đối với tao mày luôn là anh em tốt.
- Bánh Mật, sao con nằm đây?
Gọi tới số thứ tự thứ 8, cuối cùng cũng có hãng taxi nhận.
Trần Cường hiện giờ xe máy đã bán, lấy tiền chi trả viện phí cho con, giờ xe không có, hắn chỉ đành bắt xe khách lên đây vay tiền Dương Thiên. Hắn rất rõ, nếu đã muốn vay một số tiền lớn, nhất định cần phải tới tận nơi xin nhờ. Vốn nghĩ người bạn này chỉ có thể cho hắn vay vài chục triệu, nhưng không ngờ Dương Thiên lại sẵn sàng giúp hắn trả hết nợ.
Từ lúc bước vào căn nhà hai tầng đó, không ngày nào hắn không bị n·gược đ·ãi. Chính vì vậy, tính cách hắn rất khép kín, cách xa mọi người xung quanh. Đi học suốt nhiều năm, Dương Thiên đều không có ai làm bạn. Phải tới năm lớp 11, Trần Cường chuyển trường tới, lớp còn vị trí trống duy nhất chính là cuối lớp nơi chỉ có hắn ngồi.
Nhà đất bị tịch thu, tài sản bị phong tỏa, Dương Thiên khi đó đã qua 18 tuổi, hắn cầm theo giấy báo nhập học, đi làm thuê kiếm tiền mua vé xe lên Hà Nội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thiên thầm thở dài, phải khổ sở thế nào mới khiến một người cha phải đi mở miệng xin người khác cho vay tiền.
- Đây là bạn thân của ba, tên Dương Thiên, chú ấy là người rất tốt, con đừng sợ.
- Tiền nong tạm thời mày đừng lo. Tối nay mày hẳn sẽ bắt xe khách về quê với con đúng chứ? Để tao về với mày.
Thấy Dương Thiên nói vậy, Trần Cường lập tức kích động.
Trần Cường gật đầu, cổ họng khô khốc không nói rõ lời, hốc mắt vẫn đỏ bừng nhưng giờ chỉ có nước mắt.
Ký ức như đèn kéo quân trôi qua, thời gian đã quá nửa đêm. Bác tài đã uống hết 2 lon bò húc để giữ tỉnh táo, cuối cùng cũng đã tới nơi.
- Được. Bây giờ mày theo tao về quê à? Có cần qua nhà lấy thuốc không?
Trần Cường có lẽ đã thấy hắn rất quái đản, nhưng vẫn hỗ trợ hắn rất nhiều. Cũng vì có hắn, Dương Thiên mới dần đi ra khỏi bóng tối, dần tiếp nhận mọi người xung quanh, chỉ là tính ít nói vẫn không mấy cải thiện, nên hết cấp 3, hắn cũng chỉ có duy nhất một người bạn này.
Nhưng cuộc sống khắc nghiệt, mài mòn góc cạnh, xóa nhòa giấc mơ tuổi trẻ.
Bác tài thấy vậy cười mắng hắn, nếu không vì miếng cơm manh áo, muốn con thêm hộp sữa, thêm cuốn sách, cái vở, ai không muốn giờ này đắp chăn ngủ cho sướng.
Nghe hắn nói vậy, Bánh Mật rõ ràng người hơi bớt căng cứng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt ba, ánh mắt vẫn nhìn về phía Dương Thiên, giống như rất sợ người này sẽ làm hại ba mình.
Trần Cường vốn muốn ngăn cản, nửa đêm rồi không nên làm phiền hàng xóm, nhưng khi nghe được giai điệu này, hắn thấy rất nhẹ nhàng, rất yên bình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thiên thấy Bánh Mật nhìn cha rồi quay sang nhìn mình chằm chằm, thần sắc sợ hãi thì cũng không dám bước tới.
Dương Thiên cũng không phản bác, chúc hắn sức khỏe rồi theo Trần Cường vào nhà.
Hắn nhớ lại, giống như, từ khi lên đại học hắn đã không còn quay về nơi đây mấy lần.
Trần Cường đã thấm say, hắn lên xe nhanh chóng ngủ mất. Dương Thiên giờ phút này vẫn tỉnh táo. Hắn mặc dù tin bác tài nhưng đã lên xe, có hai người, một người có thể ngủ, nhưng người còn lại tốt nhất vẫn phải duy trì sự cảnh giác nhất định.
Hai người đàn ông quay trở lại phòng khách. Dương Thiên vỗ vỗ bả vai hắn, nói sáng mai sẽ ra ngân hàng rút tiền. Hắn đừng suy nghĩ thêm gì, tạm thời giờ cứ ngủ một giấc cho đỡ mệt, mai mọi chuyện sẽ ổn.
Cả người ngả lưng trên sofa, cài đồng hồ báo thức, hắn cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dù sao, giờ đã là hơn 2 giờ sáng.
Nhìn Trần Cường nghẹn ngào định nói, Dương Thiên xua tay:
Trần Cường hết cách đành để con ở nhà một mình đi vay tiền, con bé đang trong giai đoạn n·hạy c·ảm, lo sợ quá mức, sợ là đêm nay sẽ khóc không dám ngủ.
Dương Thiên đưa cho hắn cái điện thoại phụ, dặn cứ mở nhạc, để âm lượng thấp nhất, như vậy sẽ dễ ngủ. Còn hắn nhất quyết ra nằm ghế sofa. Mặc dù Trần Cường đã bảo hắn vào phòng vợ chồng hắn ngủ tạm, nhưng Dương Thiên dứt khoát từ chối.
Nhìn cảnh sắc hiện lên mờ nhạt dưới ánh đèn đường, Dương Thiên bất giác tâm tình phức tạp.
- Mày nói thật?
Cả hai đứa ra trường đều không xin được việc tốt. Đồng nghiệp chèn ép, sếp không coi trọng. Trần Cường bị cha khuyên về nhà tiếp quản hàng thịt quay. Còn hắn, nếu không có hệ thống, có lẽ giờ này cũng không biết vất vưởng chỗ gầm cầu nào.
Dương Thiên lay Trần Cường dậy, hắn gửi tiền rồi cho thêm bác tài xế 2 trăm, còn thuận miệng dặn bác không nên đi lái xe đêm, rất hại sức khỏe.
Trần Cường gật đầu, vội vàng đi tắm rồi mở cửa vào phòng con ngủ. Sợ con gái chợt tỉnh giấc không thấy ba lại khóc.
- Tao cũng không dám chắc, nhưng hẳn là thử một lần xem sao.
Cũng như hắn, Bánh Mật rất nhanh bị âm thanh piano hấp dẫn, cả người giống như chiếc bánh mật, tựa đầu vào ngực ba, ánh mắt từ lo lắng, chuyển dần sang an tâm.
Trần Cường quyết định rời Hà Nội về quê kế thừa cửa hàng của ông già để lại. Hắn nhưng quyết định bám rễ ở lại thủ đô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.