Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: Esteban Braulio

Chương 57: Esteban Braulio


Một đội ngũ hơn 10 chiếc xe công an xuất hiện. Sau khi thăm khám hiện trường và nhân chứng xung quanh thì mang theo tất cả những người tham gia vụ ẩ·u đ·ả và một vài nhân chứng cùng đi.

Ngồi trong phòng thẩm vấn, Dương Thiên khai báo thông tin cá nhân, sau đó hắn im lặng chờ luật sư tới. Công an thấy vậy cũng không hỏi thêm, dù sao đây là quyền của công dân.

Giang lão đại thì giống như vào đây không ít lần, hắn thậm chí còn đọc được tên rõ ràng từng người. Nếu không phải mặt mũi b·ị đ·ánh sưng vù không tiện, hắn còn thực sự bắt lên chuyện phiếm.

- Oan uổng a đồng chí công an, tôi bị hắn đánh thật thảm, anh nhìn xem, cả người tôi đều xanh tím bầm dập.

Người công an bị hắn nháo phiền rất khó chịu. Hắn quát nói:

- Hừ. Đừng nghĩ mình có chút quan hệ mà ra vẻ. Tôi nói cho băng nhóm các người biết, rồi có ngày tôi sẽ cho các anh chịu h·ình p·hạt nghiêm khắc trước pháp luật. Lần này camera ở quán nước đã ghi rõ rõ ràng ràng, là băng nhóm các người đánh đối phương trước.

- Đồng chí công an nói vậy là sai rồi. Tên kia và con bồ của nó cố ý can thiệp vào chuyện làm ăn của đứa em tôi, sau đó còn đánh ngã hắn, mặt mũi đều nát. Như vậy hắn mới là kẻ động thủ trước. Tôi chỉ là tới nói chuyện hỏi xem đầu đuôi thế nào, nhưng hắn chính là mềm không ăn thích ăn cứng, nên một phút nóng nảy tôi mới dọa hắn một cái. Đồng chí nhìn camera xem, một chút hù dọa kia làm sao ảnh hưởng gì tới hắn, hắn chính là tập võ.

Đồng chí công an nghe vậy không vui, hắn còn không bị điếc, đoạn băng ghi hình rõ ràng là đối phương hét giá chặt chém khách nước ngoài, sau đó còn định giơ tay đánh người, nhưng Dương Thiên ngăn chặn.

Dương Thiên cũng không có đẩy người, chẳng qua đối phương giãy giụa quá mạnh, hắn buông tay mới bị mất đà ngã xuống. Nhưng thực sự nói thế nào, ẩ·u đ·ả cũng không phải là chuyện được pháp luật cho phép.

Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó, có lẽ chỉ là mâu thuẫn nhỏ, các bên tự hòa giải. Nhưng lần này ẩ·u đ·ả đã p·há h·oại không ít đồ đạc trong quán, lại nhiều người tham gia đánh nhau nên khá to chuyện.

...

Dương Thiên đợi không bao lâu, một nam luật sư tên Minh Huy, do Lệ Quân giới thiệu, chuyên có kinh nghiệm xử lý các vụ liên quan ẩ·u đ·ả. Sau khi trao đổi làm rõ tình hình vụ việc, lại xem thêm băng ghi hình từ camera, Minh Huy nói với hắn vấn đề không quá khó giải quyết.

Thứ nhất, Dương Thiên ra tay là biết nặng nhẹ, không có ai t·ử v·ong, đối phương hầu như bị hắn đánh gục trong một đòn do sốc vì cơn đau đột ngột. Người b·ị t·hương nặng nhất cũng không gãy chân gãy tay, chỉ bị rơi vài cái răng.

Thứ hai, Dương Thiên xuất phát từ thế yếu, lại b·ị đ·ánh trước, hành động của hắn mang tính tự vệ.

Như vậy, vi phạm lần này có thể chỉ cần nộp phạt hành chính. Hắn sẽ cố gắng xin miễn giảm giá trị đền bù tối đa. Ngược lại, đối phương lấy nhiều khi ít, chủ động gây xích mích và đe dọa mang tính chất côn đồ cao, phải có h·ình p·hạt thích đáng răn đe, đồng thời bồi thường cho thân chủ của mình.

...

Người quen của Lệ Quân làm việc tương đối nhanh, chỉ sau nửa ngày, Dương Thiên đã ra khỏi phòng tạm giam. Hắn lúc này trực tiếp gửi cho Lê Minh Huy file ghi âm, kèm dòng tin nhắn:

“Tôi không nghĩ tới địa bàn tỉnh lại có nhiều côn đồ hoành hành công khai như vậy. Tôi cũng không rõ đây phải chăng là thành ý của chính quyền địa phương với các chủ đầu tư? Dương Thiên tôi tự nhận mình có mong muốn cải thiện tình hình môi trường của Ninh Thuận, nhưng màn đáp lễ này thực sự khiến tâm tôi nguội lạnh.”

Sau khi phát xong tin nhắn, hắn trực tiếp cúp điện thoại, dẫn theo Lý Ngọc Huyền ra khỏi đồn công an.

- Ah! Mr. Thien, Ms. Huyen, please stop! (Anh Thien, cô Huyền xin dừng bước!)

Dương Thiên nhìn sang nhất thời nhớ ra, hắn gật đầu nói:

- Do you still need help? (Anh vẫn cần giúp đỡ gì sao?)

Thanh niên nọ cúi người thở gấp, hắn vừa chạy quá vội.

- I want to send my sincere thanks to both of you! I would like to introduce myself, I am Esteban Braulio, I am Cuban, I have just arrived in Vietnam for 3 days. I'm so lucky to meet you this time. (Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Esteban Braulio, tôi là người Cuba, mới đến Việt Nam được 3 ngày. Lần này thật may mắn khi gặp được các bạn.)

- Ồ. Are you Cuban? (Anh là người Cuba?)

- That's right. (Đúng vậy).

Dương Thiên và Ngọc Huyền nhìn nhau, hắn quay sang nhìn Braulio gật đầu, đưa tay ra:

- I'm Duong Thien, happy to meet a Cuban. Vietnam always welcomes you. (Tôi là Dương Thiên, rất vui vì được gặp một người Cuba. Việt Nam luôn chào đón các bạn).

- In Cuba, we also love Vietnamese tourists. (Ở Cuba, chúng tôi cũng rất quý mến du khách Việt Nam).

- Here it is, it's already dark. If you don't mind, can I invite you to dinner? (Thế này đi, trời cũng đã tối rồi. Nếu anh không phiền, tôi xin được mời anh bữa tối được chứ?)

- Oh. So I'm sorry for you. You helped me a lot today. (Ồ. Vậy phiền hai người quá. Hôm nay mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều).

- Don't be shy, we're also looking for a place to have dinner nearby. More friends more fun. (Đừng ngại, chúng tôi cũng đang muốn tìm một nơi gần đây ăn tối. Thêm người thêm vui).

- Okay then! (Vậy được).

...

Ba người bắt một chiếc taxi, hỏi đường tới một quán cơm cách đó khoảng 2 Km. Đây cũng là một địa điểm, trước đó Dương Thiên có dịp đi ngang qua.

Trong bữa cơm đặc sản dân bản xứ, ba người trò chuyện lên rất thoải mái. Hai người thế mới biết Esteban Braulio năm nay 25 tuổi, chuyên ngành IT. Braulio đã đi làm 2 năm, sau đó nghỉ việc đi chu du thế giới. Việt Nam là điểm đến thứ 3, sau Nga và Belarus.

Lý Ngọc Huyền khá hứng thú về Cuba, cô nói rất tiếc vì thời gian làm việc ở Mỹ không có thời đi tới Cuba du lịch. Braulio vỗ ngực tự tin nói, chỉ cần hai người tới Cuba, hắn xin làm hướng dẫn viên, đảm bảo giới thiệu tất cả các điểm đặc sắc trong nước.

Dương Thiên cũng tò mò về Cuba, hắn mặc dù biết quá khứ gắn kết của Việt Nam với người anh em xa Cuba, nhưng thực tế báo đài nói về Cuba thực sự quá ít. Ngoài ra, Nga và Belarus cũng được hắn hỏi khá nhiều. Dù sao cho tới thời điểm này, hắn mới xuất cảnh ngoại quốc ra Kenya.

Braulio nói cảnh sắc tại hai nơi này rất tuyệt, Nga thì quá rộng lớn hắn đi không hết. Nhìn chung người dân đối với hắn đều thân thiện, tuy vậy tình hình căng thẳng phía Tây khiến không khí nước Nga hơi phiền muộn.

Dương Thiên nghe tới đó trong lòng cũng thở dài, hắn không tiếp tục đề tài này mà bắt đầu nói chuyện về dự định của Braulio sắp tới.

- I'll stop here for now. I travel to see how big the world is, then come back to focus on my goals. (Tạm thời tôi dừng lại ở đây thôi. Tôi đi du lịch là muốn xem thế giới rộng lớn ra sao, sau đó trở lại tập trung vào mục tiêu của mình.)

- Oh. I ask a bit presumptuously, but what is your goal? If it's not convenient, you don't need to answer. (Ồ. Tôi hỏi hơi mạo muội, nhưng mục tiêu của cậu là gì? Nếu không tiện thì không cần trả lời).

- There's also nothing to hide. I'm an IT person, and I want to create world-leading technology projects. (Cũng không có gì phải giấu giếm. Tôi là IT, chính là muốn tạo ra những công trình công nghệ hàng đầu thế giới).

Dương Thiên cùng Lý Ngọc Huyền nhìn nhau, hắn ho khan một tiếng, giơ ngón tay cái.

- You know how to dream! I respect you. Wish success! (Cậu rất biết ước mơ! Tôi nể phục cậu. Chúc thành công!)

Braulio nghe vậy cũng không khó chịu, ngược lại vui vẻ nói hắn mặc dù ngông cuồng nhưng có năng lực để ngông cuồng. Hắn nói, sau không bao lâu, thế giới sẽ vì công trình của hắn mà chấn động!

Dương Thiên nghe thế hơi kinh ngạc, người này giống như đã làm ra được thứ gì đó không tồi. Nhưng dính tới bí mật cá nhân, hắn cũng không muốn hỏi quá nhiều.

Trước khi rời đi, ba người trao đổi số điện thoại với nhau. Nhìn chiếc xe khuất sau ngã rẽ, Braulio nở nụ cười, hắn khoác lên ba lô lên chiếc taxi gần đó.

- Take me to the airport! (Cho tôi ra sân bay!)

Trông qua cửa kính, nhìn ánh đèn đường và những ngôi nhà phía xa, Braulio thất thần chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

Chương 57: Esteban Braulio