Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Tìm Người

Chương 58: Tìm Người


Lê Minh Huy sau khi nhận được tin nhắn kèm đoạn ghi âm của Dương Thiên thì tràn đầy lửa giận. Hắn vốn rất kỳ vọng vào dự án hợp tác lần này giữa tỉnh và Kỷ Thịnh.

Không giống những người khác, hắn biết cái giá của Dương Thiên đưa ra là rất có thành ý. Mục đích tiên quyết chính là Ninh Thuận giúp hắn tạo dựng danh tiếng. Nhưng Lê Minh Huy không phản cảm, ngược lại cảm thấy đây là cơ hội giúp quê hương có cơ hội trở mình.

Từ nhỏ lớn lên tại thành phố này, hắn rất sầu não vì việc khí hậu khô hạn, nước nôi thiếu thốn, ô nhiễm theo các khu công nghiệp mọc lên mà càng lúc càng trở lên nghiêm trọng.

Hắn là một trong những người mấu chốt đi xin dự án trồng cây gây rừng, chống lũ chống hạn cho tỉnh. Suốt nhiều năm qua, dự án này vẫn được hắn theo sát từng ngày. Có thể nói, nhìn từng cây trồng xanh tốt, hắn mới có thể đêm về ngủ thật ngon.

Cũng là hắn kiên quyết đấu tranh cho dự án cải tạo quy hoạch xử lý nước thải ô nhiễm, nhưng nhiều năm qua địa phương vẫn lấy lý do cải tạo tốn kém, hay chưa tìm được nhà thầu thích hợp mà phải tạm gác lại. Nhưng hôm qua, hắn đã nhìn thấy một tia hy vọng trong quá trình giới thiệu dự án của Kỷ Thịnh.

Suốt cả đêm, hắn đọc các tài liệu và minh chứng mà Dương Thiên gửi vào hòm thư của tỉnh. Càng đọc, hắn càng tin đây là một dự án đầy tiềm năng và tính khả thi cao.

Sử dụng tảo để giải quyết ô nhiễm, lối tư duy này hắn đã tình cờ đọc được cách đây không lâu. Lục lại bài báo đã lưu lại trong ổ cứng, không ngờ chính là công trình làm sạch hồ Turkana của Kỷ Thịnh tại Kenya.

Nhưng vì bài viết tới từ một tạp chí châu Phi, nên ở Việt Nam, rất khó tìm tới. Hắn cũng là tình cờ tìm thật nhiều công trình trên các tạp chí lớn nhỏ, một ngày nọ mới nhất thời xem được.

Bản thân hắn khi đó cũng rất ngờ vực, có nhiều điểm chưa hiểu rõ. Nhưng sau khi nghe Dương Thiên trình bày, kèm theo tài liệu báo cáo phân tích tỉ mỉ, hắn mới sáng tỏ những nghi hoặc trước đó. Càng là như vậy, hắn càng coi trọng sự hợp tác lần này.

Kỷ Thịnh chính đang cần phát triển thương hiệu làm sạch nước, Ninh Thuận được hắn lựa chọn là địa phương thử nghiệm. Hắn cũng đã cam kết nếu không đảm bảo được chất lượng nước sau lọc, 50% chi phí sẽ tự chịu. Như vậy, không có lý do gì không cho hắn cơ hội. Nếu thành công, đây sẽ là bước đột phá cho vấn nạn môi trường không chỉ trong tỉnh, mà còn cho những thành phố khác tại Việt Nam.

Chính vì vậy, khi nhận được tin tức Dương Thiên cùng Lý Ngọc Huyền bị đám người côn đồ vây đánh, hắn rất kinh hãi cùng tức giận. Hắn cũng gọi điện tới đồn công an hỏi tình hình. Toàn bộ sự việc ẩu đả được camera ghi chép lại rõ ràng, đối phương cũng được thả ra không lâu sau đó. Nhưng Lê Minh Huy biết, lần này nếu không cho đối phương một câu trả lời thích đáng, hắn sẽ rút vốn đầu tư khỏi địa bàn tỉnh.

Càng để hắn tức giận chính là file ghi âm mà Dương Thiên gửi, lần ẩu đả này rõ ràng là một âm mưu. Mà người đứng sau chắc chắn có địa vị không nhỏ.

Ngồi trong bàn cờ chính trị này, Lê Minh Huy rõ ràng đối phương là ai, nhưng hắn biết, kể cả đám côn đồ có khai ra, cũng không có bằng chứng truy tới kẻ chủ mưu. Việc của hắn bây giờ là làm mọi cách để giải quyết vấn đề này thật nhanh chóng, tránh tình hình các bên xấu đi.

...

Gọi đi hơn 20 cuộc điện thoại, Lê Minh Huy mới thả người trên sofa. Hắn đã làm mọi cách, chỉ mong có thể vãn hồi được cục diện.

...

Dương Thiên sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại của Lê Minh Huy. Trong điện thoại hai người trò truyện không nhiều, cũng không có ý bóng gió. Đối phương thể hiện trực tiếp sự xem trọng với dự án mà Kỷ Thịnh đưa ra. Đồng thời khẳng định sau khi Kỷ Thịnh lấy được chứng nhận năng lực làm sạch nước, hắn sẽ đưa ra cuộc họp của hội đồng nhân dân tỉnh để quyết định phương án đầu tư.

Dương Thiên tỏ ý đã nắm được tinh thần của lãnh đạo địa phương. Nhưng nếu dự án thành công, hắn cũng tỏ ra quan ngại trong quá trình thi công và hoạt động sau này có thể gặp phải trở ngại, thậm chí là phá hoại.

Lê Minh Huy khẳng định, một khi dự án được hội đồng nhân dân tỉnh thông qua, sẽ xem đây là một công trình trọng điểm của tỉnh, bất cứ kẻ nào phá hoại đều sẽ phải chịu mức xử phạt nghiêm khắc nhất.

Thảo luận tới lúc này, Dương Thiên mới hài lòng. Hắn nói tin tưởng vào sự sáng suốt của chính quyền địa phương, rằng Kỷ Thịnh sẽ sát cánh tối đa trong công tác bảo vệ môi trường Ninh Thuận.

Hai bên cúp máy, trong lòng đều có thêm nhiều kế hoạch.

...

Hôm nay, là ngày cuối cùng hắn ở lại Ninh Thuận. Vốn dĩ theo kế hoạch hắn định về Hà Nội từ đêm qua, nhưng sau cuộc ẩu đả, hắn đối với một người đã nảy sinh thêm hứng thú.

Đêm hôm qua, hắn đã về tra một hồi tin tức, dù không nhiều nhưng hắn đã tìm được manh mối quan trọng.

Đứng trước cửa nhìn lên dòng chữ khu Cảng biển tổng hợp Cà Ná, ánh nắng có chút chói khiến hắn hơi nheo lại mắt.

Đúng lúc hắn đang nghĩ có cách nào để liên lạc với người bên trong, một đám người từ phía trong bước ra.

Một thân ảnh đầu húi cua, có chút gầy miệng ngậm điếu thuốc vừa đi vừa nói. Theo sau là mấy người thi nhau gật gù, thi thoảng ra sức khen ngợi, khiến người nọ cười lên ha hả.

Đang lúc đắc chí vừa lòng, tóc húi cua chợt thấy đột nhiên có chút bóng râm che tới. Hắn ngẩng đầu lên nhìn rõ người đứng trước mặt, vì bất ngờ mà rít một ngụm lớn khói ho sặc sụa như muốn rụng cái phổi.

Dương Thiên thiện chí vỗ cho hắn mấy cái thật “ấm áp” đối phương càng là nhe răng trợn mắt.

Phất phất tay ra hiệu đuổi đi đám tiểu đệ. Tên tóc húi cua lúc này mới tựa vào vách đá thở ra được mấy hơi.

- Mẹ nó. Mày sao lại tới đây?

Dương Thiên cười:

- Mày không chào đón sao?

- Chào đón cái rắm. Mau mau cút.

Thấy hắn trợn mắt đuổi người, Dương Thiên thu liễm tiếu ý, hắn lạnh giọng nói:

- A Bưu ở đâu, tao muốn gặp hắn.

- A Bưu gì tao không quen.

A Hổ lắc đầu, một mặt cảnh giác.

- Ồ. Đúng rồi. Phải gọi là Trưởng phòng Điều phối lưu thông hàng hải Dương Ninh Sơn.

A Hổ nhíu mày:

- Tao không rõ mày có ý định gì mà tới đây, nhưng nếu mày muốn tìm người đánh nhau thì nên cút đi.

Dương Thiên cười nhạt:

- Tao tới đây là để hợp tác làm ăn. Mày không chào đón sao?

- Mày hợp tác làm ăn gì? Dựa vào mấy miếng ruộng kia sao?

- Ừm. Bọn mày tìm hiểu cũng không kém nhỉ. Mấy miệng ruộng đó tiền hàng năm còn hơn mày đi bán mạng đây. Chê ít à.

A Hổ tức quá mà không cãi lại được. Hắn đích xác tiền không nhiều. A Bưu từ khi đổi đường, hắn cũng không tiện đi làm mấy chuyện kia, hắn không muốn anh em mình bị liên lụy. Cũng vì lẽ đó, A Hổ hắn cũng đã thay đổi không ít.

- Gọi tao Nguyễn Bá Phúc.

- Ồ. Cả nhà mày chắc hy vọng mày có phúc lắm.

- Tao xxx mày.

Nhìn A Hổ bên bờ vực sụp đổ, Dương Thiên không chọc hắn nữa.

- Tốt rồi đừng nháo. Tao lâu rồi mới tới Ninh Thuận chơi, nơi này mày là chủ, tiếp đón không nên là thái độ như vậy a. Đi, tao có chuyện làm ăn nghiêm túc.

Nguyễn Bá Phúc trợn mắt nhưng không thể làm gì, dù sao hắn biết mình đánh không lại đối phương.

- Mày đúng là rất muốn ăn đòn. Đi theo tao. Tao thử xem xem mày có thể có thứ gì tốt mà muốn hợp tác.

- Rất nhiều thứ, muốn nghe không tao nói cho? Mà thôi, chắc chắn mày không hiểu được, vẫn là gặp A Bưu, à Dương Ninh Sơn cho đỡ phí lời.

Nguyễn Bá Phúc cảm thấy mình sắp tu thành chính quả, suốt quãng đường này hắn đã niệm không biết bao nhiêu câu kinh văn để không bị nổi khùng.

Chương 58: Tìm Người