Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 59: Trao Đổi Hợp Tác
A Bưu chính đang tổ chức cuộc họp trong phòng, thấy A Hổ vốn phải đi ra ngoài công tác lại quay trở lại, hắn ra hiệu mọi người cứ tiếp tục thảo luận rồi đi ra ban công.
- Dương Thiên tới? Hắn muốn làm gì?
- Nghe hắn nói có chuyện làm ăn muốn hợp tác.
A Bưu nhướng mày, sau một hồi suy nghĩ hắn gật đầu:
- Gọi hắn vào đi.
Nói xong, hắn quay trở lại chủ vị, tuyên bố cuộc họp kết thúc, mọi người về vị trí làm việc.
A Hổ theo dòng người ra ngoài, thấy Dương Thiên đang ngồi ghế xem điện thoại thì gọi:
- Vào đi!
Theo A Hổ đi vào, thấy hắn quay đầu lại, cẩn thận nhìn ngang ngó dọc, sau đó mới đóng lại cửa, hắn không nhịn được nói:
- Làm chuyện đường hoàng, không cần lấm lét.
A Hổ nghe vậy thì lười phản ứng, hắn nhận ra nên coi lời đối phương nói chính là đánh rắm, không cần để ý.
Tiến vào bên trong, thấy A Bưu một thân mặc đồ công sở, áo sơ mi trắng, cà vạt, quần âu, hắn thì giơ tay ra nói:
- Thật khác đâu. Lâu rồi không gặp.
A Bưu nhìn hắn đưa tay tới thì không thèm để ý, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
- Không cần mỉa mai. Nói đi, ông chủ Kỷ Thịnh lặn lội đường xa tới đây, là muốn làm gì?
Thấy hắn không có ý định bắt tay, Dương Thiên cũng không khó chịu. Hắn tự ngồi xuống ghế sofa, sau đó ném ra một cái máy ghi âm.
Không cần ai động vào, âm thanh trong máy đã rõ ràng phát ra.
Nghe thấy âm thanh người nọ, A Hổ liếc nhìn về phía A Bưu. Thấy hắn không nói gì, chỉ ra hiệu tiếp tục nghe, A Hổ cũng một mặt hứng thú nghe tiếp.
Đoạn ghi âm không quá lâu, nội dung câu chuyện mặc dù không rõ ràng, nhưng là người có nhiều tai mắt, hai người đều hiểu.
- Nếu anh tới đây vì muốn tìm người giải quyết chuyện này, thì xin lỗi, anh tìm nhầm người. Mời anh về cho.
Đừng vội! - Dương Thiên nói.
- Chúng ta cũng không thân thiết gì, nên tôi không phải tới đây để nhờ các người giúp đỡ chuyện này. Tôi cho hai người nghe nó, chỉ đơn thuần là một chút thông tin, trước khi chúng ta bàn chuyện hợp tác lần này.
Dương Thiên lấy tài liệu từ cặp ra, gửi cho hai người, mỗi người một phần.
Thấy hắn là nghiêm túc, A Bưu và A Hổ cũng cầm lên xem.
Ban đầu hai người là không có bao nhiêu hứng thú, nhưng khi càng xem càng thấy kế hoạch này quả thực không tồi.
Nhìn nét mặt của họ, Dương Thiên chậm rãi nói:
- Như hai người thấy, tôi đơn thuần là một doanh nhân. Tuy vậy, cường long không áp địa đầu xà. Tôi là người ngoài, muốn tới nơi này cắm rễ làm ăn, làm ăn nhỏ thì không sao, làm ăn lớn ắt sẽ còn gặp nhiều trở ngại, như đoạn ghi âm vừa rồi, chắc chỉ là món khai vi. Vì vậy, lần này tới đây là muốn tìm người hợp tác. Chúng tôi lo phần kỹ thuật và công nghệ, các vị lo phần an toàn và quan hệ. Đương nhiên, tôi không hy vọng các người làm chuyện hối lộ phi pháp. Muốn hợp tác với Kỷ Thịnh, các vị cũng cần làm việc bằng thành ý.
A Bưu thả tài liệu xuống bàn, hắn nhìn Dương Thiên nhiều hứng thú hỏi:
- Vì sao anh không tìm người khác?
Dương Thiên nhấp một ngụm nước:
- Vì tôi lười tìm người khác.
Hai người nghe hắn nói vậy thì nhìn nhau, A Bưu cũng không hỏi thêm, ngược lại A Hổ nói:
- Lợi nhuận chia tối thiểu 5-5, 2-8 là quá ít.
Dương Thiên nhìn hắn như đứa thiểu năng nói:
- Các người nên hiểu, mình ra sức chỉ là làm gì? Đứng nhìn mà thôi. Đứng nhìn không cũng muốn một nửa? Nên nhớ, tôi đây ngại phiền phức nhưng không sợ trở ngại. Có thành ý thì hợp tác lâu dài, không thành ý thì xin chào rồi.
A Hổ còn định nói gì, A Bưu giơ tay ngăn lại:
- Dự án kênh nước coi như vậy đi, thứ làm tôi hứng thú là dự án xuất khẩu. Xin lỗi tôi nói thẳng, năng suất hiện tại từ vừa lúa của các người là không đáng bao nhiêu. Chỉ coi như hàng đi kèm thôi, không đáng bao nhiêu tiền. Vì vậy, chúng ta có thể lấy niềm tin gì để hợp tác?
Dương Thiên gật đầu:
- Hiện tại khối lượng hàng xuất khẩu của Kỷ Thịnh còn không nhiều, chủ yếu là hàng đi kèm. Tuy vậy, trong thời gian tới công ty sẽ tiếp tục đầu tư trang trại tại nhiều nơi trên khắp cả nước. Không cần lâu, trong vòng 2 năm, tôi tin lượng hàng xuất khẩu sẽ gấp hiện tại chí ít 10 lần.
Lần này A Hổ nghe Dương Thiên nói ngược lại không lên tiếng phản bác, hắn biết Kỷ Thịnh là một công ty tiềm năng rất lớn, hai người họ cũng thường ăn đồ của công ty này. Hương vị không sai, lại có chứng nhận kiểm nghiệm vệ sinh an toàn thực phẩm.
Có thể nói, hai người bọn họ nếu muốn hợp tác, cũng không phải là Kỷ Thịnh của hiện tại, mà chính là đầu tư cho tương lai.
- Trong 5 năm tới, toàn bộ hàng xuất khẩu của Kỷ Thịnh cần phải thông qua cảng Cà Ná. Sau 5 năm, ít nhất 50% sản lượng xuất khẩu. Sau đó mỗi năm phải duy trì tối thiểu 20%.
A Bưu rõ ràng đặt điều kiện.
- Không thành vấn đề!
Dương Thiên dứt khoát đồng ý. Hắn biết, làm như vậy sẽ gắn chặt mình với khu vực cảng biển này. Nhưng hắn tin tưởng, nếu muốn trường kỳ hợp tác, cần phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Chưa nói tới lợi nhuận bao nhiêu, nhưng huy động hàng cả nước tập trung tại đây, nếu Kỷ Thịnh tung bay, cảng Cà Ná này cũng sẽ lên như diều gặp gió.
- Vậy rất tốt. Chuyện kênh nước coi như xong. Ừm, nếu công ty muốn mở rộng thầu nước cả tỉnh, như vậy tôi không dám chắc sẽ giúp được nhiều. Mặt mũi của hai người tôi còn chưa lớn tới như vậy.
Dương Thiên lắc đầu:
- Nếu đã có khả năng thầu dự án của cả tỉnh, khi đó Kênh Chà Là đã thành công viên mãn. Phía chính quyền nếu cho Kỷ Thịnh thầu tiếp, chắc chắn đã rất coi trọng và sẽ đưa vào dự án trọng điểm của tỉnh. Khi đó, các người không cần làm gì nhiều, chỉ cần tiếp tục giữ thái độ ủng hộ là được, nếu vẫn còn trở ngại, tôi sẽ tự tìm phương án khác.
- Như vậy được. Hy vọng Kỷ Thịnh còn có hạng mục nào đầu tư cần hợp tác, có thể tìm đến hai người chúng tôi. Đây là card visit mới, cầm theo tiện liên lạc.
Dương Thiên tiếp nhận của A Bưu, sau đó cũng nhận của A Hổ. Hắn nhìn tên hai người cùng chức vụ hiện tại, sau đó cũng lấy ra card visit đưa cho đối phương.
- Như vậy hợp tác vui vẻ!
- Hợp tác vui vẻ!
Mấy người nắm tay, lại nói vài câu, Dương Thiên mở cửa rời đi.
Nhìn thấy hắn biến mất sau thang máy, A Hổ nhìn A Bưu nói:
- Mày nghĩ hắn không phải tới câu cá chứ? Có khi nào xong chuyện Kênh Chà Là sẽ lật mặt không? Dù sao cũng không có ký kết gì.
A Bưu lắc đầu:
- Mày nghĩ nếu hắn chơi như vậy, sẽ sống an phận được ở cái đất Ninh Thuận này không? Dù sao dự án của hắn là lâu dài, Kênh Chà Là chỉ là khởi điểm mà thôi. Không đáng! Chưa kể hợp tác xuất khẩu hoàn toàn là theo luật, chỉ có điều hắn sẽ mất thêm chi phí gom hàng về đây, tuy vậy, chúng ta lại cho hắn chút ưu đãi về vị trí xếp hàng trên tàu. Có thể nói, hai bên đều cần bỏ ra thành ý, làm ăn mới có thể bền vững được. Nhìn hắn hẳn không phải người ngu.
A Hổ nghe vậy thì hơi yên tâm. Hắn nghĩ tới tin tức sáng qua nghe ngóng được thầm tặc lưỡi nói:
- Thằng này đúng là năng lực không tồi, một mình xử lý cả đám Giang lão đại. Nghe nói một người một quyền, mặc dù hơi khoa trương, nhưng nhìn hắn hôm nay một chút cũng không b·ị t·hương, đúng là có một thân hảo thủ đoạn.
A Bưu hơi chau mày nói:
- Tao nhận ra, hắn lại tiến bộ.
- So với mấy năm trước một trận kia thế nào?
- Ít nhất đã mạnh hơn gấp hai lần.
- Nhiều như vậy? Mày không nhìn lầm đi?
- Trực giác của tao sẽ không sai.
A Hổ nghe vậy hít sâu một hơi, hắn thầm may mắn ngày đó Dương Thiên chỉ cho hắn một quyền, nếu là vật lộn sinh tử, hắn giờ này mộ đã xanh cỏ. Cũng chính vì ngoài kia ngọa hổ tàng long, nên khi nếm qua nhiều trái đắng, A Bưu mới bằng mọi cách lựa chọn con đường ngoài sáng mà đi.
Mặc dù vẫn duy trì mạng lưới trong tối, nhưng không buôn thuốc, không bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, không chơi mạng người, hầu hết đều hoạt động trong công ty bảo vệ Thịnh An. Lần này, cũng coi như có việc làm cho anh em giãn gân cốt.