Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kinh Thương Nước Việt
Còn Lại Gì
Chương 69: Mưu Tính
- Chào chị Thanh, chào Dâu Tây nhé.
- Ồ. Bạn của Quân tới rồi à, chào Thiên. Dâu Tây, chào chú đi con.
Dây Tây nghe thấy mẹ nói, cái đầu nhỏ giờ đã trốn sau chân mẹ, lý nhí nói:
- Chào chú!
- Ngoan quá!
Dương Thiên mỉm cười, hắn sờ sờ trong túi, lấy ra một cái kẹo.
- Chú cái kẹo này, Dâu Tây muốn ăn không?
Dâu Tây thò đầu ra, bím tóc khẽ nghiêng, đôi mắt to hơi sáng, nhưng giống như nghĩ tới gì đó, nhất thời lắc đầu rụt trở lại:
- Mẹ nói không được lấy đồ của người lạ.
Hắn mỉm cười nhìn lên Lệ Thanh, cô bất đắc dĩ cười nói:
- Chú Thiên rất tốt. Con cầm lấy đi. Nhớ ăn xong phải s·ú·c miệng nước lọc.
- Dạ!
Như chỉ chờ có thế, Dâu Tây vui vẻ chạy ra, hai tay nhỏ bé huơ huơ.
Dương Thiên ngồi xuống đưa kẹo cho cô bé nhỏ, tay xoa xoa đầu nhóc.
Dâu Tây không thích xoa đầu, con bé thấy mình đã lớn, chỉ có trẻ con mới thích xoa đầu. Nhưng nhìn cái kẹo nhỏ trong tay, nhất thời đứng đó một mặt xoắn xuýt.
Lệ Quân nhìn xem bật cười, cô giải vây nói:
- Dâu Tây không thích xoa đầu.
- Ồ. Là vậy à. Chú xin lỗi Dâu Tây nhé.
Dâu Tây lúc này mới vui vẻ:
- Dạ. Cảm ơn chú Thiên!
Nói xong cười hì hì cầm kẹo ra ngoài nhà chơi. Mình là chị cả, phải cho gấu Misa ăn trước.
Nhìn bím tóc đung đưa chạy đi, tâm tình căng thẳng mấy ngày nay bôn ba nhẹ nhàng hơn không ít. Hắn tự nhủ sau này nhất định phải đẻ được một cô công chúa.
- Quân mang bạn ra nhà ngồi đi em, chị sắp xong rồi, trong này mùi dầu mỡ lắm.
- Vâng. Chị còn cần giúp gì không?
- Không cần đâu. Một chút nữa liền xong.
Lệ Quân đáp một tiếng, dẫn Dương Thiên quay trở lại phòng khách.
Trong lúc Dương Thiên uống trà chờ đợi, Lệ Quân đã đi vào phòng lấy xong cặp tài liệu. Cô đặt lên bàn trà, xếp theo thứ tự, rồi nói:
- Sau lần trước nói chuyện với anh, tôi đã về liên hệ phía chính quyền địa phương. Về cơ bản, họ vẫn không nhất trí được phương án. Tuy vậy, phần lớn người đều bày tỏ có thể triển khai, nếu như giá cả đúng như trên hợp đồng.
Dương Thiên gật đầu, xem xét tờ phiếu thu thập ý kiến, cùng đánh giá của mọi người về dự án cải tạo Hồ Xuân Hương.
Khác với Ninh Thuận địa bàn nhiều phức tạp, Đà Lạt về cơ bản là địa phương du lịch, tình trạng ô nhiễm h·ôi t·hối quả thực khiến địa điểm này bị người dân trong và ngoài nước đánh giá thấp rất nhiều. Điều này trực tiếp ảnh hưởng tới doanh thu của toàn tỉnh.
Có thể nói, nơi này đang gấp rút tìm nhà thầu xử lý vấn đề ô nhiễm.
Cũng không phải hiện tại mới đi tìm, theo như báo cáo Dương Thiên cầm trên tay, có ít nhất 3 nhà thầu đã thực hiện các biện pháp xử lý. Nhưng kết quả nghiệm thu trả ra đều không đạt được cái gật đầu của chính quyền địa phương.
Đành rằng chất lượng nước có cải thiện khá tốt, nhưng nhìn cột chi phí, thấp nhất cũng 100 tỷ. Mà đây mới là chi phí ban đầu. Mỗi ba năm lại cần khử nhiễm một lần mới duy trì hiệu quả ổn định, giá cả mỗi lần này chí ít cần thêm không dưới 30 tỷ.
Dương Thiên nhìn chào giá đều có chút run tay. Tuy nhiên, tính nhẩm theo giá khử nhiễm hiện tại, con số này đích xác không quá chênh lệch.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào trang này, Lệ Quân nói bổ sung:
- Giá này tôi tra đều hợp lý. Tuy nhiên cũng chính vì hợp lý nhưng chi phí lại lớn quá. Thành ra lãnh đạo đều rất sầu não. Do đó, khi tôi gửi tới đơn giá của Kỷ Thịnh, mọi người vừa mừng vừa lo. Phần lớn người đều hy vọng có thể làm, nhưng ai nấy đều rất hoài nghi.
Bản thân Lệ Quân cũng có chút không chắc chắn hỏi:
- Anh thực sự chào giá 50 tỷ cho toàn bộ diện tích 500 hecta của hồ?
Dương Thiên bổ sung:
- Mỗi năm chi phí thanh lọc sẽ là 5 tỷ.
- Ừm. Thêm mỗi năm chi phí thanh lọc thêm 5 tỷ. Nhưng như vậy giá cũng chỉ bằng một nửa so với giá các đơn vị khác chào thầu. Nếu tôi không phải biết uy tín của anh, sợ rằng sẽ nghĩ đây là cạnh tranh vô đạo đức đâu.
Dương Thiên ho khan, hắn rất muốn phản bác, nhưng đối phương cũng nói công ty hắn uy tín, nên nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
- Trong cuộc họp lãnh đạo có nói, nếu Kỷ Thịnh quả thực làm được, việc cấp cho công ty một vị trí kinh doanh trên mặt hồ sẽ không thành vấn đề. Điểm này anh có thể yên tâm, trong hợp đồng cam kết sẽ ghi rõ.
- Nếu địa phương còn cảm thấy quá tiện nghi, tôi có thể tăng giá.
Dương Thiên nhấp một ngụm trà cười nói.
Lệ Quân trừng mắt nhìn hắn, một bộ ngươi thật ngốc hay giả vờ ngốc.
Hắn nhún vai:
- Tôi cũng chỉ đùa một chút. Nhưng gần đây, tôi có một ý tưởng mới. Nếu địa phương có thể hỗ trợ xúc tiến, tôi nghĩ hợp tác giữa hai bên sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Dù sao, không địa phương nào muốn mình chỉ là bên chi tiền, nếu sự hợp tác có thể đem lại cả lợi nhuận kinh tế, hai bên đều sẽ vui vẻ a.
Lệ Quân hứng thú nhìn hắn. Trong kế hoạch trước đó hắn không nói qua, nhưng cô biết Dương Thiên không phải kẻ sẽ lật mặt chặt chém. Ít nhất về mặt chi tiền đúng chỗ, hắn chưa từng chần chờ qua.
Dương Thiên lấy từ cặp ra một bản địa đồ tỉnh Lâm Đồng. Bên trên, vị trí đánh dấu hai khu vực có chút bạc màu, tương đối bắt mắt nói:
- Tôi dự định xin được mua những thửa đất đồi trọc này để thực hiện dự án trang trại số 4 của Kỷ Thịnh.
Lệ Quân hơi giật mình, cô nhìn tên địa danh trên bản đồ, trong đầu bất giác nhớ lại những ký ức khắc sâu một thời.
Hơn ba năm trước, hàng loạt dự án mang tên Khu nghỉ dưỡng đột nhiên xuất hiện, đất tại đây đột nhiên tăng giá mạnh, gấp vài chục lần giá trị ban đầu.
Bởi ban đầu, nơi đây là những đồi cây, được người dân hiến lại với mục đích “hiến đất làm đường” phục vụ mục đích nông nghiệp. Nhưng không biết bằng cách này, giá đất ban đầu chỉ chưa tới 500,000/m2, sau đó được phù phép thành các siêu dự án nghỉ dưỡng quy mô lớn.
Giá đất như lắp t·ên l·ửa bay lên, từ 500 ngàn đồng, tới 1 triệu đồng, rồi đột ngột thổi tới 10 triệu/m2.
Người dân khi này mới tá hỏa, đi báo cáo chính quyền. Sau đó, báo chí cũng nghe được tin tức bắt đầu vào cuộc. Một thời gian sau còn từng được chiếu trực tiếp trên đài truyền hình trung ương.
Lúc đó, ủy ban nhân dân tỉnh mới gửi hỏa tốc công văn tới chính quyền địa phương, yêu cầu tường trình làm rõ vụ việc.
Ngay thời điểm bắt đầu điều tra, các chủ dự án đã mời chào được rất nhiều nhà đầu tư và người dân tới mua đất và ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài. Mặc dù sau đó có bắt được không ít kẻ chủ mưu, nhưng số tiền thất thoát vẫn rất lớn.
Hiện tại đi qua nơi này, không thiếu những ngôi nhà mới đào móng, sắt thép rỉ sét trơ trọi bị bỏ hoang.
Thị trường sập giá, dự án treo. Rất nhiều người mua đất bị chôn tiền tại đây, nhưng sau ba năm tới giờ vẫn chưa thể ra hàng. Một số người vững tài chính chấp nhận chờ đợi, số khác đầu tư bằng tiền vay mượn phải cầm cố xe, nhà cửa để trang trải.
Có thể nói tính tới hiện tại, các lô đất ở đây bán với giá gốc còn không có người muốn mua. Dù sao, đất là đất nông nghiệp, giá cả bán chẳng được bao nhiêu. Phải chăng, nếu có công ty nào muốn mua lại làm trang trại, khi đó mới có thể thu được được đồng nào hay đồng đó.
Dương Thiên chính là theo tìm hiểu được tin tức mà nảy sinh ý tưởng tới đây mua đất. Nhưng vì sự rối rắm phức tạp sau các vụ án trên, đất nơi này về một khía cạnh nào đó còn chưa hết tai tiếng và nguy hiểm.
Do đó, nếu muốn mua đất, hắn vẫn cần phải có sự khai thông pháp luật từ phía chính quyền. Mà người hiểu luật không nghi ngờ đang ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn xem hắn đây.