Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 105: Cảnh trong mơ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Cảnh trong mơ


Hắn chắp tay hành lễ rồi ngâm nga một khúc này bằng giọng nói chân thành.Tống Mê Điệt nghe thấy thế thì cười cười và tiếp tục xem chuyện xưa.

LưuTrườngƯơngquayđầu,ánhmắtnhìnnàng.Hắnnhìnvàoconngươimônglung của nàng một lúc mới đáp, “Ngươi nói xem Quá Sơn Phong kia có phải đãtới Đại Yến không? Chẳng lẽ nàng muốn dùng sức của mình để ngăn cản thiênquân vạn mã ư?”

Đứng riêng, nhan sắc tuyệt trần như tiên.Thoáng nhìn thành đã ngã xiên,

Tronggiọngnóicủanàngkhôngcóchútvui vẻnào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày thứ hai nàng vẫn chơi đánh đu ở trong vườn, trên đầu là cây bạch quả vẫnrụnglákhôngngừng.Vàvịcôngtửáo trắngkiavẫnđiquacửatrònrồibước tớitrước mặt nàng.

“Hư Sơn tiên sinh nhìn vạt áo nhỏ nước của Quá Sơn Phong và vươn bàn taygiànuavớinàngsauđó nói:Từnayconlàmđệ tửcủatađi,coinhư trảlạichútthiện lương ta nợ trần thế này và nợ người đó.”

Khóe miệng cô gái kia giật giật, trong lòng nói chẳng lẽ kẻ này mang theo mộthộpchâubáuư?Haylàhắnvơvéttrânbảocủangũquốccho nàng?Vìthếnàngđứng lên và nhíu mày đi tới trước mặt vị công tử kia sau đó nhìn khuôn mặt

sinh. Sau này Độc Ngũ Bộ tới nên hai người tranh chấp, ai cũng muốn trở thànhđệ tử của Hư Sơn tiên sinh.Vì thế tiên sinh để bọn họ cùng tỷ thí một lần.”

“À,” nàng kia lại vẫn cười cười, “Vậy dúng nó để ném chim chóc thì sao?”

“À.” Nàng kia cười khẽ nhưng vẫn không lộ vui mừng.

Dứt lời, không đợi hắn trả lời nàng lại nói tiếp, “Bởi vì nàng cứu một người rơixuống nước. Nàng vớt phụ nhân đang gặp nạn kia từ dưới hồ lên và vì thế mớibị chậm trễ.”

Chính vì thế nên một kẻ đã bôn ba mệt mỏi cả ngày như Tống Mê Điệt vừa đặtmình xuống đã ngủ say. Nhưng chưa được nửa canh giờ nàng lại nằm mơ. Gầnđây nàng nằm mơ rất nhiều, không biết có phải vì nàng đã trải qua nhiều chuyệnkỳ dị hay không nhưng vai chính trong mộng lần này không phải nàng mà làmột người khác.

“Nơi phương Bắc có mỹ nhân,

xuống dưới như vô vàn con bướm đậu trên tàng cây và nhẹ nhàng đậu trên vaimột cô gái đang ngồi trên xích đu.

Nàng nhìn vị công tử kia và cười sau đó đứng lên bước qua hắn rồi rời khỏi khuvườn, dáng điệu uyển chuyển yêu kiều.

Cô nhóc cười nói, “Nói tới võ nghệ thì Quá Sơn Phong và Độc Ngũ Bộ cũngkhôngphâncaothấp.Thếnênhaingườiđánhtúibụingàybađêmtrênđỉnhnúi,trong mây mù. Vào buổi tối ngày thứ ba, Quá Sơn Phong thua. Lúc ấy nàngđang tỷ thí khinh công với Độc Ngũ Bộ. Hư Sơn tiên sinh nói ai trong hai ngườicó thể chạy tới đỉnh núi đối diện trước thì coi như thắng. Nhưng lúc tiên sinhngẩng đầu chờ đợi thì lại thấy bóng Độc Ngũ Bộ xuất hiện trước.”

Tống Mê Điệt vẫn đang chớp mắt, hiển nhiên là vì mệt mỏi. Nàng ngáp một cáivà mơ hồ nói, “Nếu nàng ấy không ngốc thì sẽ không làm thế.”

Tống Mê Điệt đã ăn sạch đống đậu tằm, còn đứa nhỏ thì nói tới khô cả cổ nênuống hết chén nước. Lúc này cha con hai người mới cảm tạ và rời đi.

“HạtchâunàyvốndoTrịnhVươnglấyđượcrồibanchota,”vịcôngtửáotrắngtiến về phía trước một bước nhưng trái tim lại hơi căng thẳng, “Hiện tại, nó là

Phía tây nam của khu vườn có một gốc bạch quả. Đúng lúc gió thu thổi qua,chim yến bay về phương nam thì nó nở rộ màu sắc đẹp đẽ nhất. Lá cây bay (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng ấy cầm một cái lá vương trên vai mình và giơ ra trước mặt thưởng thức.Lúcnàngbuôngtay,vịcôngtửkianhìnthấykhuônmặtnàngcònmềmmịnhơnngọc dương chi hảo hạng, thật giống mưa móc ngày xuân.

Nói xong nàng không đợi vị công tử kia có ý kiến đã lấy viên trân châu trắngnuộtravànhẹnémvàobụicỏphíatrước.Viêntrânchâuvẽmộtvệtsángngờivà lăn vào mặt cỏ dọa ba con chim mỏ đỏ sợ bay vút lên.

“Ở lão quân câu,” hắn liếc nàng một cái, “Nghe Hồng bà bà nói.”

“Tương truyền, xưa kia Tùy hầu đi ra ngoài thấy một con rắn lớn bị người tachém ngang người và đang thở thoi thóp. Tùy hầu nhìn kỹ vết thương của nó,thấy con rắn lớn khẩn nài thì cảm thấy kỳ quái. Ông ấy động lòng trắc ẩn vàlệnh cho vị y quan đi theo mình giúp nó chưa thương. Con rắn được cầm máuthìvâyquanhxengựacủaTùyhầubavòngsauđóđisâuvàotrongrừng.Mộtnăm sauTùy hầu lại đi ra ngoài, trong lúc nghỉ ngơi nằm mơ thấy một thiếu

“Là mỹ nhân, là giai nhân, là tiên nhân……”

Hôm nay hắn không uống rượu vì thế khuôn mặt không còn vẻ đỏ ửng mà thêmvài phần phong lưu thanh nhã. Hắn lấy từ tay áo to rộng một hộp gỗ và dângbằnghai tay.

Người kia từng kể cho nàng một câu chuyện xưa nên trong lúc đầu óc phiêuđãng, cả người lơ lửng nàng đã tái diễn lại câu chuyện xưa kia một lần.

Chương 105: Cảnh trong mơ

Nàng thấy thế thì rốt cuộc cũng vui vẻ cười lộ má lúm đồng tiền sau đó vỗ taynói, “Công tử, đựng viên trân châu trong hộp chẳng phải sẽ phá hỏng vẻ mỹ lệcủa nó sao? Chẳng bằng dùng nó đuổi chim, để nó được thấy ánh nắng mặttrời.”

Cả người Tống Mê Điệt đờ ra sau đó nàng lùi về sau và ngồi thẳng dậy hắnggiọng nói trong lúc cơn buồn ngủ hoàn toàn tan hết, “Điện hạ, trễ thế này rồichúng ta vẫn nên nhanh trở về thì hơn.” Dứt lời nàng nhìn nhìn phía sau, “SaoUấtTrì tướng quâncòn chưa quay lạinhỉ? Có việc gìchăng?”

“Độc Ngũ Bộ tức tới độ ho ra máu. Hắn bẻ gãy kiếm cầu vồng của mình và némtrước mặt Hư Sơn tiên sinh mà mắng: Từ đầu ông đã không có ý định nhận talàm đệ tử thì cần gì giả vờ giả vịt đưa ra màn tỷ thí này để làm nhục ta? Nóixonglờinày hắnrời khỏiHoàngTuyềncốc, từđây khôngbao giờquay lạiđó.

chóp mũi của nàng, “Ngươi ngốc lại dám chê kẻ khác ngu.” Hơi lạnh trên mặthắn tan hết chỉ còn lại nụ cười vừa nhẹ vừa dịu dàng như cơn gió ph*ng đ*ng,“Đúng là chuyện cười trong thiên hạ.”

Không màng thành ngã nước nghiêngChỉ e khó gặp người tiên hai lần.”

Ánh trăng l*n đ*nh đầu và tỏa màu trắng bạc. Lưu Trường Ương nghiêng mặtnên ánh trăng khiến khuôn mặt hắn càng thêm lạnh. Tống Mê Điệt nằm bò rabàn,cằmgốilêncánhtay,đôimắtchớpchớpnhìnkhuônmặtlạnhlẽocủahắn,“Điện hạ đang nghĩ gì đó?”

chảy mồ hôi của hắn với vẻ không kiên nhẫn.“Takhôngthiếuchâubáu.”Nàngnói.

Nàng kia đón lấy hộp gỗ và mở ra thì thấy bên trong có ánh sáng chói lòa, cònlóa mắt hơn cả mặt trời thế nên nàng nheo mắt hỏi: “Đây là cái gì?”

của ngài.”

Hôm nay trong tay hắn là một cái hộp lớn vừa rộng vừa dài thế nên lúc đi quacửa tròn suýt thì hắn bị chặn lại và không vào được.

Cô gái ngồi trên xích đu đột nhiên nghe thấy mấy lời đường đột ấy cũng khôngxấu hổ, không buồn bực hay cáu giận. Nàng ấy chỉ dùng đôi mắt đen nhìn ngườiđàn ông say ngà ngà trước mặt mình sau đó khẽ hé môi đỏ hỏi: “Ngươi biết ta làai à?”

“Tùychâu,làTrịnhVươngbanchota.”Nụcườilấylòngcủahắnmangtheochút rụt rè. Đây là bộ dạng chưa từng thấy trên người hắn, cho dù lúc đứngtrongđiệnkhẩu chiếnquầnhùng hắncũngchưa từngrụtrè thếnày.

Kháchđ**mrấtsạchsẽ,cómùicâycỏcủaTâyChiếunênmátlạnh,giúpngủangiấc.

Hóarahômnaynàngnằmmơlàvìmộtkhúcmớingheđượcbanngày.Lại nói đến cái vườn kia.

Dứt lời nàng lại rời đi, cũng chẳng nhặt viên minh châu kia và mặc cho nó nằmtrong bụi cỏ, bị bùn đất bao quanh ảm đạm.

Đứa nhỏ nói xong lại bị cha mình chọc chọc trán, “Mấy chuyện này là đứa nhỏnghengườikhácnói,côngtửđừngcoilàthật,cứcoinhưchuyệnxưalàđược.”

“ĐiệnhạđãtừngnghenóivềQuáSơnPhongư?”TốngMêĐiệtđãăngầnhếtđĩa đậu tằm nhưng vẫn không dừng lại.

“Không phải châu báu đâu,” hắn nở nụ cười hồn hậu và mở cái hộp to sau đóôm thứ trong đó ra. Nó như đám mây nhưng không phải mây mà là một bộ váydùng lông của loài chim quý hiếm khâu lại. Bộ váy này trắng như tuyết, uyểnchuyển nhẹ nhàng như một áng mây tự tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thêm lần nữa đảo điên nước nhà.

LưuTrườngƯơng cũngcúingười ghélên mặtbànvà dánđến bêncạnhnàng.

“TalàtháihậuTềquốc,làmẹruộtcủa…vịchủquânmàngươiđầuquânđó.”

Vừa nói tới đây nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên dưới lầu,“Công tử, cửa thành đóng rồi, chúng ta tìm một khách đ**m nghỉ lại một đêm,mai hẵng vềVũ Dương.”

“Hưsơnbiếtvõnghệ?”KhóemắtLưuTrườngƯơnggiậtgiật,“Tachưanghenói về cái này bao giờ.”

Lưu Trường Ương cúi người về phía trước và dựa lên mép bàn, đôi mắt sángngờinhưchứacảngânhà,“NóivềQuáSơnPhongđi.Trướcđótatừngnghevềngườinày.”

Đứanhỏvuivẻcườihỏi,“Đúngvậy,côngtửđoánlàvìsao?”

Nàng nói vanh vách như đang đọc sách, “Hư Sơn tiên sinh giỏi nhìn thấu lòngngười, am hiểu cực sâu về cái gọi là lúc cương lúc nhu. Ông ấy lại bác học tinhthâm, muốn trở thành đệ tử của ông ấy thì tư chất đương nhiên không thể kém.Vì vậy Quá Sơn Phong vầ Độc Ngũ Bộ đã đấu với nhau từ binh pháp cho tớithuật âm dương đều không có kết quả. Sau đó Hư Sơn tiên sinh cảm thấy vănkhông ổn mới đành để họ đánh võ.”

Ngàythứbanàngvẫnchơixíchđunhưcũ.Vàvịcông tửáotrắngkiacũngtiếptục xông vào lãnh địa của nàng như đám côn trùng phiền phức của ngày xuân. (đọc tại Qidian-VP.com)

LưuTrườngƯơngcúiđầusuynghĩmộtlát,“ĐộNgũBộthắngnhưngQuáSơnPhong mới là đệ tử của Hư Sơn……”

Đứa nhỏ kia nuốt nước miếng và ngồi thẳng ngay ngắn, thần thái hăng hái, “TừnhỏQuá SơnPhong đãở trongHoàngTuyềncốc vàhọc tậpvới HưSơn tiên

“Công tử chỉ nghe được những chuyện trước khi tiên sinh bị ám sát còn sau đóTô Mục coi như đã c·h·ế·t. Những gì ông ấy biết và những gì ông ấy đã làm đềukhông được truyền ra ngoài. Ngay cả người Thương Nam chúng ta cũng chỉngheđượcđôicâuvàilờitừmiệngmấyđứanhỏđilạcvàoHoàngTuyềncốckểlại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đi về phía nàng, sắc mặt đỏ bừng, tờ giấy trong tay rơi xuống đất và bị giàycủa chính hắn đạp qua.

niên quỳ rạp trước mặt mình tự xưng là con rắn lớn được ông ấy cứu năm xưa.Đểbáoơnhắnđặcbiệtdânglênmộtbảovật.LúcnàyTùy hầubừngtỉnhvàquảnhiên phát hiện trong tay áo có một viên trân châu thật lớn giúp nhà mình sángbừng. Đây chính làTùy châu.”

Hai người cách nhau một khoảng, lúc nói chuyện, hơi thở của hắn phun lên

Còn Quá Sơn Phong trở thành đệ tử của Hư Sơn tiên sinh, học văn học võ, họcbát quái.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Cảnh trong mơ