Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Thánh chỉ
Dứt lời hắn khẽ cười một tiếng và bị cảm giác say hun cho đỏ khóe mắt, nhìnchẳng khác gì hoa đào nhuộm sương.
Tiếngbướcchândầndầntanđi,LưuTrườngƯơngngửađầurasaungắmánhtrăng lấp ló, “Trăng lên sáng ngời, giai nhân mỹ miều. Dáng ngọc ngà làm aiđiên đảo, trăm nhớ ngàn thương.”
Đó là một đồng tiền, bề ngoài trơn bóng không khắc cái gì thế nên không phânđược mặt trái hay phải.
“Không cần ngươi hầu hạ,” Tiếu Sấm vung chân đá người hầu ngã lăn quay,miệng lẩm bẩm, “Ba vị Đình Úy đây có cần ai hầu hạ đâu mà ngươi cứ chen vàomột bên, thật…… thật không biết lễ nghĩa gì……”
Chương 114: Thánh chỉ
Giọnghắnrấtnhẹ,đếnđộTốngMêĐiệtsuýtnữachorằnghắnđãsớmbiếtchuyệnnày, chẳng quachỉ đang chờkết quả.
“Tuyên chỉ? Tuyên cái gì?” Tiếu Sấm mê mang nhưng cũng không dám chậmtrễ mà vội uống nước s·ú·c miệng rồi lệnh tùy tùng giúp mình thay quan phục đểchuẩn bị nghênh đón thánh chỉ. Quả nhiên không bao lâu sau đã có tiếng truyềnlệnh vang lên ngoài cửa. Lại qua một lát thì có vị thái giám mặc quan phục màuđen bước vào dưới sự hộ tống của mấy thị vệ triều đình.
TốngMêĐiệtcứngồiđósuynghĩvớvẩn,mãitớikhicánhtaynàngbịKỳTamLangchọcmộtcáivànghehắnthìthầmthậtnhỏbêntaimình,“TiếuSấmrờiđirồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần chạm một cái là độc kia sẽ lặng lẽ chảy vào chén của Tiếu Sấm. Thứnày không màu, không mùi vị, sẽ chẳng ai phát hiện được và từ đây trong phủĐô Hộ ởTây Chiếu sẽ có thêm một con rối của Giáo Sự Phủ.
Cuốn thánh chỉ kia như một cây kéo cắt roẹt một cái và phân thời không làm hainửa hoàn toàn khác biệt, vĩnh viễn không thể nối liền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đô Hộ, lúc này đưa về cũng coi như có nơi cho bọn họ an thân.”
KháchkhứavàcảTiếuSấmđềusửngsốt.KỳTamLangcũngđànhthulạiđộcdược và giấu kỹ trong tay áo.
LưuTrườngƯơngnhìnvầngtrăngcongcongbênmáihiên,đôimắtmơmàng,“Cô ngốc nhà ngươi chăng hiểu gì hết.”
Lúc bọn họ bị ông già giỏi ăn nói kia quấn lấy không thoát thân được thì LưuTrường Ương được Uất Trì Thanh dìu ra khỏi sảnh lớn của phủ Đô Hộ. Hômnay hắn uống hơi nhiều, mọi người đều chúc mừng việc vui lớn của hắn nênkhông tiện từ chối, ai mời hắn cũng phải uống.
“Năm nay đào rừng nở sớm,” mắt hắn liếc qua và phát hiện một ngôi đình lẫntrong đám hoa cỏ. Nó được xây bằng cẩm thạch trắng, vừa tinh tế lại nhỏ xinh,nhìn từ xa có cảm giác thật xinh đẹp, “Đúng là hợp ý, ta muốn tới đó chờ mộtlát cho tỉnh rượu.”
“Tướng quân, thánh chỉ, thánh chỉ tới rồi.”
“Sưmuội,đứnglênđi.”KỳTamLangchọcnàngmộtchútmớikhiếnTốngMêĐiệt hoàn hồn. Nàng nhìn quanh thì thấy chỉ còn mình nàng đang quỳ, mọingười đều nhìn về phía này như xem đồ ngốc.
Nhưng đương nhiên nàng sẽ chẳng để ý.
Rốt cuộc, Tiếu Sấm cũng được tùy tùng dìu tới chỗ này. Kỳ Tam Lang lặng lẽvặn nắp bình thuốc và rót nó vào một cái ống trong suốt đã sớm được chuẩn bị.HắnnhìnTiếuSấmtớigầnthìđứngdậy,ngóntrỏvàngóngiữakẹpcáiốngnhỏsau đó cầm chén rượu trước mặt.
“HóaralàthánhchỉchoCảnhVương.”KỳTamLangnhỏgiọngnóimộtcâu.Lời hắn rót vào tai Tống Mê Điệt và không hiểu sao lại khiến lòng nàng runglên.
Nói xong ông ta chủ động duỗi tay về phía trước chạm cốc. Một tiếng kengvang lên giòn tan, Kỳ Tam Lang nhắm chuẩn thời cơ và định rót độc kia vàochéncủaTiếuSấm.Aibiếtđúnglúcnàylạicótiếngbướcchândồndậpvanglên. Gã sai vặt của phủ Đô Hộ hổn hển chạy tới, trán đầy mồ hôi và bất chấpkháchkhứa để vọt tới trước mặtTiếu Sấm.
Nàng thấy Mạc Hàn Yên dùng khẩu hình nói ra mấy chữ này thì lập tức đứngdậy theo bọn họ. Ai biết còn chưa kịp rời bàn thì lão thái giám kia đã cầm chénrượu đi tới, miệng cười nói, “Đĩa đùi dê nướng ở bàn của ba vị ngon quá, lão nôqua đây ngồi hẳn các vị không chê chứ?”
Cứ thế ngồi yên một lát hắn mới chậm rãi móc từ tay áo một thứ và cầm trongtay sau đó nhìn chằm chằm bộ dạng sáng ngời của nó dưới ánh trăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
BọnhọkhôngphảichưatừngchoTiếuSấmcơhộimàngượclạiđãkéodàirấtlâu.
“Thần lĩnh chỉ.”
Cái tên Lưu Trường Ương lúc nào cũng nóng lạnh thất thường với nàng đã lắcmìnhbiếnthànhmộtkẻđứngđắnnhấttrênthếgian.Đúnglàgiỏigiảvờ.TốngMê Điệt mắng thầm, ngay sau đó nàng l**m đôi môi khô khốc, trong lòng độtnhiên có một hạt giống ngoi đầu lên: Nguyên Doãn chuẩn bị lấy vợ.
“Thủ vệ canh cửa thành tới báo có đội ngũ tuyên chỉ đã vào thành, sắp tới phủĐô Hộ.”
Tống Mê Điệt thấy Tiếu Sấm liên tiếp gật đầu rồi hai kẻ đó lại nói thêm mộtchút.Lúcnàynàngkhôngngherõnữa,chỉthấykhóemắtLưuTrườngƯơng
Dứt lời hắn bước xuống dưới và đi vài bước nhưng vẫn không yên tâm quay đầunhìn bóng người trong đình mấy lần. Thấy Lưu Trường Ương không kiên nhẫnxua tay với mình thế là hắn vội vàng rời đi.
“ĐãmuốncướiVươngPhithìbổnvươngnghĩtakhôngnêngiữđámmỹnhântướng quân tặng ta lúc trước nữa.”
“Phủ Đô Hộ thì có gì hay …… hay mà dạo. Đây đâu phải lần đầu chúng ta tớiđây……” Đôi mắt hắn thấy Lưu Trường Ương liếc xéo thì vội ho nhẹ, “Đêmnay gió lớn, điện hạ cẩn thận đừng để cảm lạnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
LưuTrườngƯơngvươnhaitayquađỉnhđầuvàđónlấythánhchỉdùvượtngànnúi trăm sông vẫn không nhiễm một hạt bụi kia.
Hắnđứngdậy,cảngườidịchsangbênphảiđểlãotháigiámmỏimệtkiađivàonhà nghỉ ngơi. Tống Mê Điệt hơi ngước mắt và thấy sườn mặt của hắn: Khôngchút gợn sóng, không buồn không vui, bình chân như vại, chỉ có khóe mắt vàđuôi lông mày là mang theo chút ý cười cung kính nhàn nhạt.
Đang nghĩ ngợi thì Tiếu Sấm đã chạy tới ghế của mình sau đó nói mấy lời chúctụngnhàmchánrồimớicaogiọngtuyênbốbắtđầubữatiệc.Tiếngngườiồnào,ăn uống linh đình, cả chủ và khách đều vui, đồ ăn và rượu đều ngon. Không khícàng ngày càng náo nhiệt, ngay cả màn lụa trang trí trên đỉnh đầu cũng như bịnhuộmtrongkhôngkhíấy.Gióchenquacửasổ thổibaynhữngdảilụakhiến
“Cơ hội tới rồi.”
Tống Mê Điệt hoàn hồn và ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên thấy cái kẻ vốnđang tiếp đãi lão thái giám lúc này đã theo cửa sau rời khỏi đó. Bước chân ôngta lắc lư, rất nhanh đã bị bóng tối nuốt chửng.
LưuTrườngƯơnghémiệngcười,“Tanghĩthayvìđuổithìđưatrảvềchotướngquân vẫn tốt hơn. Dù các nàng ở chỗ ta một năm nhưng vốn là người của phủ
Ngườinọcũngởđây,cònchínhtaingheđươngkimThánhThượnglựachọncho hắn một vịVương Phi tài đức vẹn toàn.
Đây vốn không phải việc ba người họ có thể tự quyết định. Chẳng qua trước khiđi Chúc Hồng từng nói: Tiếu Sấm tuy là người một nhà nhưng nếu kẻ nàykhông nghe lời thì bọn họ có thể tự hành động, không cần phái người hỏi ý ôngta.
chẳng còn, tay mở thánh chỉ. Những người có mặt ở đó đồng thời quỳ xuống,LưuTrường Ươngđi tớiđầu hàngvà quỳxuống dướichân tháigiám kia.
Huống chi hôm nay hắn muốn say một lần. Dù đã sớm nhận được tin Đỗ Hâmtruyền tới nói việc hôn nhân này là không thể tránh khỏi nhưng hắn vẫn khôngdựđoánđượcthánh chỉbanhôn lạiđượcđưa tớitrongtrường hợpnày.
Trong lúc hoảng hốt nàng nghe thấy tiếng Lưu Trường Ương thế là hơi ngẩngđầunhìnthấyhắnđangnóichuyệnvớiTiếuSấm,“NgườiTânLêbảothủ,nếucông chúa gả vào mà thấy mỹ nữ vờn quanh bổn vương thì ắt sẽ không vuiđâu.”
Dứt lời hắn được Uất Trì Thanh dìu và đi theo con đường nhỏ trải đá cuội tớingôiđình.Hắnngồixuống,taygáclênlancanvànhìnUấtTrìThanhđứngởmột bên, “A Thanh, ta muốn một mình ngồi đây trong chốc lát, ngươi đi chỗkhác dạo đi.”
chúngcũnggiốngkẻsay.
liếc nhanh về phía mình sau đó lại nhìn qua chỗ khác. Nàng sợ quá vội cúi đầugiả vờ nghịch tua của cái khăn trải bàn.
TiếuSấmtặclưỡi,đôimắtnhỏnhưhạtđậuxoaychuyển,“Điệnhạnghĩthậtchuđáo, vậy thì ngài cứ đuổi bọn họ đi là được.”
“CảnhVươngLưuTrường Ương.”Lãothái giámxoaymặt lại,ýcườicũng
“CảnhVươngLưuTrườngƯơngcónhânphẩmcaoquý,đãtrảiquarènluyện.Nay con gái thứ bảy của Hô Bóc là Tháp Cập Hạ Mộc công chúa phẩm tínhđoan trang, tài đức vẹn toàn vì thế trẫm hạ chỉ chọn nàng làm Vương Phi choCảnhVươngLưuTrường Ương.Ngàyđạihôn sẽđượcchọnsớm. Khâmthử.”
“Nàng ấy quả thực chẳng hiểu gì,” Uất Trì Thanh kéo kéo áo choàng cho LưuTrườngƯơngđểchegióchohắn,“Ngaycả……ngaycảviệcđiệnhạnhâncơhội đuổi đám mỹ nữ kia đi nàng cũng chưa chắc đã đoán…… đoán được tấmlòng của ngài.”
“Thần cảm tạ hoàng ân.”
“BavịĐìnhÚy,rượuvàthứcăncóvừamiệngkhông?”TiếuSấmcóvẻđãsay,chén rượu trong tay cũng lung lay thế nên người hầu ở bên cạnh đành phải đỡhờ để tránh ông ta làm rơi chén.
“Ngô hoàng vạn tuế.”
Đám Tống Mê Điệt không hề uống tí rượu nào mà chỉ toàn nhấp môi sau đónhân lúc người ta không chú ý là đổ đi. Kỳ Tam Lang định chờ Tiếu Sấm tớibàn của bọn họ mời rượu là sẽ bỏ độc vào chén của ông ta, coi như giải nút thắttrong lòng.
Thời gian giống như ngưng lại và nhỏ giọt cực chậm. Ấy vậy mà lòng nàng lạinhư đã cách cả một đời. Hiện tại và trước khi hắn được tuyên chỉ ban hôn giốngnhư hai khoảng thời gian thật xa xăm.
“NghenóiCảnhVươngđiệnhạởphủĐôHộnênlãonôtớiđâyluôn.Thánhchỉtới vì thế phải có cả tướng quân mới có thể tuyên đọc được.” Lão thái giám kiavừa nhìn đã thấy bôn ba mỏi mệt, hiển nhiên ông ta đã phải giục ngựa chạynhanhtới đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thế nên kẻ ngốc không phải nàng mà là ta.” Hắn vịn cánh tay Uất Trì Thanh,bước chân ngả nghiêng vượt qua cửa, đi vào một khu vườn yên tĩnh. Mũi hắnngửi được mùi hương thoang thoảng của cây đào rừng, lúc nhìn qua lại chỉ thấynhững chùm hoa hoặc phớt hồng hoặc đỏ rực đan nhau như một tấm bình phongrực rỡ lung linh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.