Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 132: Nghĩa quân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Nghĩa quân


Hắn và ta có chút quen biết nên khi gặp nạn mới đến chùa Càn Hóa tìm ta.

Nhưng người bên trên vẫn không trả lời, giống như kẻ đó đã ngủ. Ngộ Chân tứcmuốn bốc khói và chỉ đành đưa ra đòn sát thủ: “Mắt ta ngứa lắm, ngươi xuốnggiúp ta xoa xoa đi, ngứa sẽ c·h·ế·t người đó.”

Vị cô nương kia bị chọc cười và nhớ tới lời của người nào đó khi mô tả vị hòathượng này thế là không nhịn được nói, “Lời đồn quả nhiên không sai, đại sưngươi chẳng có nửa phần cẩn thận mà người xuất gia nên có.”

Hắn thấy Ngộ Chân đại sư đã lâu không gặp nay nằm ngửa dưới chân tượngThiênVương, từ đầu tới chân bị dây thừng trói chặt.

Nói xong thấy sắc mặt Ngộ Chân khẽ thay đổi thế là nàng tiếp tục, “Thuật ChúcTừ ở thời cổ đại còn gọi là vu thuật. Vu khi ấy không chỉ là người thông thiênđịa mà còn là kẻ truyền lời giữa con người và thần. Bọn họ cũng từng được

Hương được đại sư ta đây cứu vớt.

ấy đúng là ngươi c·h·ế·t ta sống, vô cùng thảm thiết. Đêm đó thư sinh mất ba ngónchân, một mảnh da lưng, còn con s·ú·c sinh bị vặn gãy cổ.

Binh lính của Hô Bóc rất sợ và kính trọng quỷ thần vì thế câu chuyện xưa nàygiúp ngăn cản không cho chúng quấy rầy chùa Càn Hóa trong nhiều năm.

Ngộ Chân thổi bông tuyết sắp bay tới mũi mình và “hừ” một tiếng, “Cô nươngthông minh như thế mà còn có việc không nghĩ được hả?”

Nghĩ tới đây bầu nhiệt huyết của hắn cũng bị đông lạnh thành băng. Trong đầuhắn hiện giờ không còn suy nghĩ nào ngoài hai chữ: Chạy trốn. Còn không trốnsẽ bị nhốt tới trấn nhỏ mẹ hắn từng đi qua và bị con yêu quái này mổ thành mộtbộ xương khô.

Nhân vật như thế này ở đâu ra vậy? Đã thế nàng còn nhìn thấu ý đồ của ông nữachứ?

Trước khi tới Luân Đài, nghĩa quân của Thường Thanh đã thu được hai châu ởDưa Sa và đang chuẩn bị thu phục Y Châu thì bị quân đội Tân Lê phản công.ThườngThanhmangquânchốngtrảnhưnglạiđilạcvàbịquânTânLêđuổitớigần Luân Đài mới chạy thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hẳn ngươi cũng biết thân phận thực sự của thư sinh nếu không hôm nay ngươicũng chẳng tới đây, cũng sẽ không đoán được trong thân tượng Thiên Vươnggiấu đầy binh khí.

Đương nhiên, ngươi nhất định đã nghe thấy một phiên bản hoàn toàn khác. Ở đóthưsinhđượcmiêutảthành tútàigiấy,mộtconyêu quáikhátmáu.CònHòa

Đúngvậy,tútàigiấychínhlàlãnhtụTrươngThườngThanhcủanghĩaquânmàTân LêVương Hô Bóc treo thưởng vạn lượng vàng để truy lùng.

chúng ta nói chuyện tới một kẻ khác đi.” Nàng nói tới đây thì chống má, đôi mắtmàu hổ phách sáng ngời trong bóng đêm, “Vừa rồi ngươi nói nếu ngươi c·h·ế·t thìta sẽ không thể lấy ngươi ra uy h**p người khác đúng không? Hòa thượng, vậyngười mà ta phải dùng ngươi để uy h**p lại là ai?”

Rồi sau đó có hai đứa trẻ bị g·i·ế·t liên tiếp, thi thể chỉ còn lại xương trắng, thảmkhông nỡ nhìn.

Nhưng giấc mộng này sau đó được chúng ta sử dụng để bảo vệ thư sinh khôngbị đám quan binh đuổi bắt làm hại.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì bởi trong ba tháng ở Luân Đài,Thường Thanh đã thấy vô số gian khổ: nửa năm ăn trấu nửa năm ăn cơm, trênkhông một miếng ngói, dưới không một tấc đất.

Dứt lời thấy Ngộ Chân không nói một lời nàng lại hỏi, “Hòa thượng, ngươi biếtngười cũng sử dụng được thuật Chúc Từ giống ngươi mà ta nói đến là aikhông?”

“Hắn là ai?”

20 năm trước, một vị tú tài mặc áo trắng bị vùi lấp trong tuyết lớn ở Luân Đài.Hắn được một gia đình nông dân cứu, sau đó dưỡng bệnh trong chùa Càn Hóavà dạy đám nhỏ đọc sách thánh hiền, hiểu chuyện thiên hạ.

Hòa Hương bị con sói kia cắn cổ nên hôn mê. Lúc con sói kia muốn kéo đứanhỏ vào rừng và gặm sạch sẽ như hai đứa trẻ trước thì thư sinh xuất hiện.

“Là…… bảy nhóm người mang tin tức.”

Huỳnh Đế ban tặng một cái tên chính thức. Nghe nói Huỳnh Đế cũng xuất thânvu sư, mỗi lần xuất chinh ông ấy đều thực hiện một bộ nghi thức như hiến tế tổtiên, bói toán cầu phúc để thôi miên binh lính trong bộ lạc. Bọn họ cùng nhaunhảy múa phất cờ cổ vũ cho bộ lạc. Sau đó binh lính sẽ như được thần linhtương trợ mà tăng cao sĩ khí, bởi vậy Huỳnh Đế mới đánh đuổi được XiVưu.”

Thư sinh có võ công siêu quần, nhưng hiện tại hắn bị thương chưa khỏi, tay lạikhông một tấc sắt mà phải đối đầu với một con quái vật như thế nên trận chiến

Đó là một con sói lông bạc, lúc nằm bả vai nó đã cao tới cổ một người trưởngthành còn khi đứng lên thì nó to như một cái nhà.

Nói tới đây nàng lại cười, “Ta vẫn luôn cho rằng Chúc Từ chỉ là thuật pháptrong truyền thuyết, bởi ngay cả sư phụ của ta cũng không đoán ra cơ chế củanó. Nhưng một ngày kia ta lại nhìn thấy có người dùng nó trên người kẻ khác vàthành công khống chế đối phương.”

Ngộ Chân ngơ ngẩn thật lâu mới nở nụ cười kỳ quái thê lương. Đôi mắt ông ấynhìn vạt áo bằng tơ lụa của nàng và nói, “Trước khi hắn tới đây, người nơi nàythậm chí còn chẳng biết tơ lụa là cái gì.”

Ngộ Chân l**m l**m đôi môi khô ráo, “Mọi lời nãy giờ đều là ngươi nói, có liênquan gì tới ta đâu?”

Người ngồi phía trên cười cười, “Được rồi, ngươi không thích nói về hắn thì

Vốn hắn là hậu duệ của danh gia vọng tộc ở khu đất bồi được Đại Yến bồithường cho Tân Lê. Cha hắn từng làm tới chức Lại Bộ thượng thư nhưng lúcThường Thanh được sinh ra thì Đại Yến đã mất quyền kiểm soát ở khu vực ấy.Vì thếdùlàdanhgiavọngtộcnhưngdướisựthốngtrị củaTânLêhắncũngphảichịuđựngsựứch**pcủabinhlínhvàquýtộcTânLêgiốngngườidânbìnhthường. Lớn lên trong hoàn cảnh ấy nên từ nhỏ Thường Thanh đã lập chí chốnglại sự tàn bạo củaTân Lê và trở về ĐạiYến.

Hắn vẫn luôn trốn ở thôn bên không đi là để bắt được con s·ú·c sinh ăn thịt ngườinày.

Ngộ Chân kinh ngạc và định nói cái gì đó nhưng lại nghe thấy người kia nóitiếp, “Ngươi đến từ Tây Vực nên giỏi thuật Chúc Từ, nếu ngươi dùng hai mắtnhìn chằm chằm đối phương sẽ có thể khống chế tinh thần của họ và để họ làmtheo ý ngươi muốn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từnhỏhắnđãkhắckhổnghiêncứubinhpháp,màigiũavõnghệrồidùnghếttàisảnlàmquânphíđểbímậttuyểnquânvàhuấnluyệnnhữngngườicócùnglýtưởng.BọnhọthànhlậplựclượngchốnglạiTânLê,đồngthờithunạpnhữngngười lưu vong sau khi khởi nghĩa chống Tân Lê thất bại. Bọn họ âm thầm chờđợi thời cơ và chỉ trong mấy năm ngắn ngủi con số đã lên tới ba vạn người.

Bọn nhỏ đều rất thích hắn. Bởi vì hắn mở ra một mảnh trời để tụi nó chỉ cầnngẩng đầu là có thể nhìn thấy mây trắng và tương lai rộng mở.

Chương 132: Nghĩa quân

Khi nói chuyện nàng nhảy khỏi bức tượng. Áo trắng bồng bềnh như tiên tửnhưng đó không phải đồ bằng giấy mà là một bộ quần áo bằng tơ tằm. NànglướtquaNgộChânvàđitớidướichânThiênVương,taysờsoạngcáichândínhđầy bụi đất và ấn một ngón chân cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngộ Chân vốn đang vặn vẹo trên mặt đất như con sâu lớn nhưng càng giãy thìdây thừng trên người càng bó chặt và hận không thể nghiền nát xương của ôngấy.Vìthếôngđànhphảithứcthờimàtừbỏ,đầunhẹnânglênnhìnbóngngườiđang ngồi lù lù trên thân tượng.

Ngộ Chân “hừ” một tiếng sau đó lật mình một cách thô lỗ, “Nếu ngươi đã biếthết rồi thì hai ta đừng có đánh đố nữa. Quá không thú vị!”

Chúngtađươngnhiênphảikểmộtcâuchuyệnxưanhưthế.Tuynókhôngphảihoàn toàn bịa đặt bởi nó là một giấc mộng của Hòa Hương trong lúc hôn mê.

Một tiếng “tách” thật nhỏ vang lên, áo giáp phía sau lưng tượng Thiên Vươngchậm rãi trượt qua hai bên để lộ một cái cửa hang đen tuyền bên trong. Vị cônương kia không chui vào đó mà chỉ dùng đôi mắt ngó Ngộ Chân, “Chỗ nàygiấu đầy binh khí, đao, thương, kiếm, kích. Một kẻ xuất gia như ngươi nghĩ cáigì mà lại giấu mấy thứ đánh g·i·ế·t trong chùa miếu vậy hả?”

Ngộ Chân lườm nàng một cái rõ dài, trong bóng tối cũng nhìn thấy rõ.

Ngộ Chân sửng sốt. Vừa rồi đánh nhau ông cảm thấy đối phương có một thânxương cốt tinh tế, nhưng qua vài hiệp lại phát hiện người này chiêu nào cũng tànnhẫn nên mới cho rằng đây là một gã đàn ông độc ác. Lúc này nàng mở miệnglạilàgiọngnóingọtngàotrongtrẻocủaphụnữ,lạicònlàmộtcônươngtrẻtuổi.

A Thường sợ tới mức lảo đảo ngã ra nền tuyết phía sau. Sắc mặt hắn còn trắnghơn cả tuyết bên dưới: Ngộ Chân đại sư không trấn áp được hắn nữa, tú tài giấylại tái xuất nhân gian. Vậy những bậc cha chú của hắn đã từng đắc tội với kẻnày sao có thể sống được nữa?

Vị cô nương kia vỗ tay, “Ta cũng cực kỳ không thích che che giấu giấu, nhưngtacònmộtviệcchưasuynghĩcẩnthậnmongđạisưgiảiđápnghihoặcchota.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiên hạc tú tài ấy. Hắn xuất hiện lúc sao Hôm lên, mang theo như ý và cáttường cho thế gian,” Ngộ Chân nói, ánh mắt xuyên qua tuyết rơi và dừng lại ởcái đêm cách đây 20 năm, “Ngươi xem, sau khi hắn tới, người ở Luân Đài bắtđầu đọc sách, học chữ, thậm chí bọn họ không còn tình nguyện tuân theo vậnmệnh bị áp bức, bắt nạt nữa mà bắt đầu phản kháng.”

Nhưng khi ấy ta vừa lúc đi xa nên hắn ở lại đây ba tháng, còn vì thế suýt mấtmạng.

Ban đầu các thôn dân hoài nghi do thư sinh gây ra. Thậm chí khi hắn ôm bộxương của đứa trẻ thứ hai trong lòng bọn họ còn coi hắn là yêu quái. Nhưng vàocái đêm thư sinh bị đuổi đi thì đứa nhỏ từng cứu mạng hắn lại gặp được hungthủ thực sự. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bần tăng bị trói sắp tắt thở rồi, ngươi mau xuống nhìn xem có phải dây thừngbó sai chỗ rồi không? Ngươi cởi ra điều chỉnh một chút đi, nếu ta mà c·h·ế·t thìngươi sẽ phí công đó.”

Nói xong ông thấy kẻ bên trên chẳng thèm để ý thì tiếp tục nói, “Ngươi cảmthấy ngồi cao như thế sẽ giúp ngươi có được dáng vẻ như tiên như phật ư? Bêntrên đó toàn mạng nhện thôi, ngươi mặc một thân áo trắng như thế thì tốt nhấtđừng làm bẩn vẫn hơn.”

Hai người trong chùa Càn Hóa quả thực đang nói chuyện.

Vì thế hắn vừa lăn vừa bò về phía nhà mình, trong tai mơ hồ nghe thấy tiếng nóichuyện nho nhỏ luồn theo gió.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Nghĩa quân