Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Cùng cháy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Cùng cháy


Hắn nói xong là nâng chén lên, môi chưa dính vào miệng chén thì khóe mắt đãliếcthấythứgìđóchợtlóe lênởtayáobàta.Vìthếhắnngừngđộngtácnhưngkhông lên tiếng mà vẫn uống cạn chén rượu kia.

Áo này là chị gái làm cho bà ta, trên lụa nâu thêu một đôi bướm.“Atỷ……”

“Không bao giờ già,” Hồng bà bà lặp lại mấy chữ nầy và buồn bã cười, “Cuốicùng cũng chỉ là giấc mộng không có thật, rồi cũng phải tỉnh thôi.”

“Nếu ngươi không nghe lời thì tương lai của ngươi, của vợ con ngươi sẽ đượccấttrongchiếchộpnày.Ngaycảlinhhồncủacácngươicũngsẽbịnhốtởđây,vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Hồng bà bà lạnh lùng cười, “Xương đầu, mỗi khi chúng ta g·i·ế·t người sẽ lấy mộtmảnh xương đầu của kẻ đó ra làm kỷ niệm.”

Lấy trứng chọi đá sao? (Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang RHP) Cólẽ thế nhưng bà ta không để bụng. Chẳng qua bà ta không rõ vì sao chị gái lạibỗng như phát điên, thậm chí tự kết liễu chính mình?

Hồng bà bà cười cười, “Công tử, ở lão quân câu này chỉ cần một cái chiếu là đủchôn người rồi.” Nói xong bà ta hé miệng bồi thêm một câu, “Còn có mấy kẻ bịchúng ta làm theo nếp cũ, biến thành tương thịt đặt trong hầm của căn nhà này.A Vinh cũng đã thấy mấy cái lu kia nên mới hoàn toàn hết hy vọng và ngoãnngoãn nghe lời.”

“Atỷ……”

Phíasaubỗngnhiêncócơnsóngnhiệtậptới,màuđỏrực.TiếngcườicủaNgọcbà bà lẫn trong cơn sóng ấy và theo khói trắng cùng nhau lượn lờ lan ra bốnphía.

Tháibàbàquayđầulại,ánhmắtlậptứcbịánhlửalấpđầy.Ngoàicáiđóracòncó một người chìm trong lửa, tay cầm hai cây nến châm lên những thứ có thể

Trong đầu nảy lên một suy nghĩ. Thái bà bà đột nhiên nhớ tới một chuyện vàmáu cả người không nhịn được lạnh ngắt. Bà ta ngẩng đầu tìm kiếm trong đámngười kia, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Đôi môi khô quắt củabà ta run rẩy nói không nên một câu hoàn chỉnh, khó khăn lắm mới nói đượcmấy chữ, “Bức thư…… Là ngươi……”

quay qua nhìn Lưu Trường Ương và những bóng dáng cao lớn tụ lại phía sauhắn. Những cái bóng ấy chồng chất lên nhau như ngọn núi lớn có thể nghiền nátthân thể già nua của bà ta.

“Cùngchếtđi,đừnghòngcóaitrốnđược……”TháibàbànhìnNgọcbàbà.Hóa ra tới khi đến cuối cuộc đời bà ta vẫn chậm hơn chị gái mình một bước.

Nhưng không sao, hiện tại ba chị em họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ngoài ra còncó bao nhiêu người đi theo bọn họ.

“NgàythứhairồingàythứbaAVinhđềukhôngtới đây vìthế chúng ta mờiAYtới. Lúc nàng ta đi chúng ta đưa cho nàng một cái yếm cho trẻ con, là nhị muộitự tay thêu hình ‘lựu sinh trăm con’.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 54: Cùng cháy

“Công tử,” Hồng bà bà lại rót một chén rượu và tự uống sau đó dốc ngược chénlắc vài cái rồi cười nói với Lưu Trường Ương, “Ta uống hết rồi đó, có phảingươi…… có phải ngươi cũng nên chúc ta vạn thọ vô cương hay không?”

Làn da hóa thành bùn, tóc đốt thành tro, máu ngưng thành sương mù….. Đềuchết đi, cùng c·h·ế·t đi……

“Vãn bối chúc bà bà không bao giờ già.”

Giọng nói của bà ta mang theo độc ác, hoàn toàn không có chút hiền từ nhưtrong trí nhớ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đạo lý này bà ta đã biết từ sớm, chẳng qua lúc ấy bà ta đã già rồi, già tới độkhông động đậy nổi. Nhưng trong khoảng thời gian từ từ già đi ấy bà ta đã ngheđược rất nhiều câu chuyện xưa, tất cả đều là của phụ nữ. Không một ai là ngoạilệ, bọn họ đều sống cực kỳ khổ sở. Rồi sau đó bà ta già hơn, trên đầu như bọcmột tấm màng khiến bà ta không nghe, không nhìn rõ. Chân cẳng lúc này giốngnhư không còn là của mình, bàn ta muốn chỉ huy chúng cũng không được.

Trờimưa.Mưabụiđầytrờilắcrắcrơixuống,dậptắtnhữngdụcvọngmandạibò khắp lão quân câu trong từng ấy năm.

ChỉcóLưuTrườngƯơngvẫnbìnhtĩnhlùivềsaumộtbước,ánhmắtnhìnthẳngcon ngươi hỗn độn của Hồng bà bà. Băng tuyết trong con ngươi ấy đã tan ra đểlộ màu sắc vốn có.

“Thi thể bị các ngươi giấu ở chỗ nào?”

“Chếtđi,tấtcảcùngchếtđi.”Tháibà bàcũngnởnụcườigiốngchịgái mìnhvàném con dao trong tay xuống. Bà ta hất đổ giá cắm nến và bầu rượu trước mặtkhiến ngọn lửa bùng lên. Chỉ trong phút chốc cả cái bàn đã bắt lửa sau đó lan racửa sổ và bò khắp căn nhà trúc. Cả căn nhà kêu lách cách như một bản hòa tấuhỗn độn.

Mọi người đều yên lặng, tất cả đều bị sự điên cuồng của bà ta dọa ngây ra, baogồm cả Ngọc bà bà vàThái bà bà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuốicùngvẫnkhôngthắng.Tháibàbànắmlấyngóntaychịgáivànhìntrobụitheo mưa rơi xuống, mắt cũng bị che kín.Tất cả những thứ khác chỉ là hư vô.

Tiếng hét bén nhọn của A Thái như tiếng chuông lanh lảnh. Bà ta ngẩng đầunhìn những bóng người phía trước nhưng tất cả đều mơ hồ hòa vào nhau như bịvây trong sương mù dày đặc. Chỉ có một thứ rõ ràng, đó là một con dao nhỏ đểcắt dưa hấu được đặt trên bàn. Vì thế bà ta buông xác của chị mình và nhào vềphía con dao nhỏ kia. Bà ta nắm lấy chuôi dao và nhắm ngay mũi dao về phíatrước như đang cầm kiếm.

LưuTrườngƯơngngướcmắtđểlộtiasắclạnh,“Cáihộptrangđiểmkiađựngcái gì?”

“Tạch” một tiếng, ai đó đốt một ngọn nến. Hồng bà bà đứng sau ngọn nến kia,cả khuôn mặt đỏ đến kỳ dị, “A Vinh, ngươi thấy rõ rồi thì về sau đừng lừa mìnhdối người coi chúng ta là BồTát sống từ bi nữa.”

Bộ xương già như bà ta vốn chỉ chờ c·h·ế·t, nhưng bà ta lại không cam lòng vàmuốnsốngthêm.Mặckệdùngcáchgìbàtacũngmuốnsốngthêm.Vìthếbàtabắt đầu kể cho người khác về câu chuyện xưa của mình. Bà ta cảm thấy nhữngngười kia có nghe cũng không hiểu lắm, mà cũng phải thôi. Lời kể đứt quãngkhông đầu không đuôi của một bà lão già quắt nghe chẳng khác gì chuyện cổtích vì thế làm gì có ai hiểu, làm gì có ai tin?

Thứ trong hộp trang điểm bị ánh lửa mạ một tầng màu đỏ nhạt. A Vinh thoángnhìn qua và bỗng cảm thấy sợ hãi trào ra khỏi thân thể. Hắn che miệng lảo đảochạy khỏi căn phòng kia, rồi lại nghiêng ngả lảo đảo lao xuống lầu. Nhưng hắnnghe thấy giọng Hồng bà bà bay theo mình.

A Vinh chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ầm ầm, ngón tay không nhịn đượcxốc nắp hộp. Bởi vì ánh sáng tối tăm nên hắn chỉ có thể run run thò tay vào sờlần.

“AVinhnhìnthấylàbiếtnócóýgìvìthếtớingàythứtưhắntớiđây,mãi chotới lúc c·h·ế·t hắn cũng không thoát được.”

A Vinh hoảng hốt chạy ra khỏi căn nhà trúc nhưng lúc quay đầu lại hắn thấy babóng người đứng bên cửa sổ. Hắn nhìn vào đôi mắt bọn họ và chỉ thấy tà áctrong đó. Chúng như những cánh tay lạnh lẽo duỗi về phía này và quấn chặt cổhắn.

“Đại tỷ,” Thái bà bà kinh hoàng bất lực đi lên trước bịt miệng bà ta lại sau đóquayđầunóivớiLưuTrườngƯơng,“Mấyngàynayđạitỷbịcảmnênkhótránhkhỏinói nănglinh tinh,các ngươiđừng tinlời mêsảng củatỷ ấy.”

Nhưngbàtachẳngsợnhữngkẻnày.Bàtabiếtđànôngtrongthiênhạ,bấtkểgià trẻ, xấu đẹp đều giống nhau. Chỉ có lúc sợ hãi bọn họ mới ngoan ngoãn đángyêu.

LưuTrườngƯơngtrầmngâmmộtlát,“Ngườinhàcủanhữngngườikiakhôngtruy cứu sao?”

Nhưng vào một khắc cuối cùng khi ý thức mất đi bọn họ lại cảm thấy chút mátlạnh. Ngay cả đôi môi cháy đen cũng vì cảm giác mát mẻ này mà trở nên mọnghơn.

GiọngTháibàbàxuyênquayêntĩnhvàbùngnổtrongcănnhàtrúc.Bàtanhàoqua ôm lấy xác Hồng bà bà và lắc vài cái nhưng chỉ khiến máu chảy nhiều hơn,dính ướt vạt áo bà ta.

“Mọi người cùng c·h·ế·t đi, coi như chôn cùng a tỷ……” Ngọc bà bà hung ácnhếch môi. Lửa đốt cháy tóc bà ta, cả cái đầu bốc lên như quả cầu lửa. Khói đencuồn cuộn, tàn lửa bay khắp nơi.

“Chúng ta có thân thể bất tử phải không?” Bà ta chậm rãi đi tới bên giường vàđặtcáihộptrangđiểmvàotayAVinh,“Ngươiđoán xem cái này đựngthứ gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nói nhiều như thế hẳn ông trời cũng đã nghe thấy nên có một ngày bà tathấy bản thân mình. Bà ta thấy một người giống mình như đúc đứng ở căn nhàtrúclẳng lặng mỉmcười nhìn về phíanày.

Mấy chữ này bà ta nói với hai đứa em gái của mình. Đột nhiên bà ta vung taylên, một cây kéo sắc bén cắm ngập cổ bà ta.

cháy.

Căn nhà trúc nổ tung, lửa bốc tận trời, các loại tiếng động truyền đến từ bốnphương tám hướng và vây chặt ba vị bà bà ở giữa. Chúng đánh lên màng nhĩyếu ớt và châm lên ngọn lửa nhỏ nhoi còn sót lại trong lòng họ……

Hồng bà bà hừ một tiếng, “Ba chúng ta sẽ định kỳ chọn người ra ngoài mua đồ,nên……” Bà ta xoa nếp nhăn sâu đến tận xương trên trán, “Đương nhiên có vàikẻ……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi nói chuyện, Hồng bà bà đột nhiên tránh thoát cánh tay của em gái và nhoẻnmiệngcườivớiTháibàbà vàNgọcbàbàđangbướctới chỗnày.Sauđóbàta

Gió nổi lên và thổi qua cửa sổ mang theo mùi hương nhàn nhạt. Bên ngoài làbóng cây lắc lư giống quỷ gọi hồn, muốn chôn vùi mọi bí mật.

Bàtabậtcười,đólàtiếngcườinhưcànhkhôbịbẻgãy,“Ngươi,cácngươichưabao giờ nghi ngờ hay căn bản không dám đào sâu tìm tòi. Ba vị bà bà mang cácngươi ra khỏi con đường cùng, vì các ngươi dựng một mảnh đất bình yên giữanhân gian khói lửa này rốt cuộc có phải phải ba con yêu quái hay không?”

Đầu ngón tay hắn bị thứ gì đó đâm và chảy máu. Hắn cảm thấy cổ mình như bịthít chặt, tay cũng vội rụt về và ném cái hộp trang điểm qua một bên. Hắn khôngdám tìm tòi chân tướng giấu bên trong nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Cùng cháy