Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Chứng cứ
“Thành cũng là thiên tài, mà bại cũng do thiên tài, Thẩm Úy không muốn contrai lưu lạc nơi Tây Chiếu như viên minh châu phủ bụi trần nên mới chọn conđường này. Ta nghĩ trong lòng Thẩm Tri Hành không phải không có áy náy khinhìn thân thể Cảnh Vương ngày một suy yếu.Nhưng hắn không chờ được. Hắntừng là viên ngọc sáng chói nhất nhưng nay chẳng khác gì cục đá xám xịt, lòngtựphụcứthếmờdầntrongsamạchoangvắng.Vìthếhắnkhôngchịunổi,cũngkhông chờ nổi nữa.”
“Cái này muội cũng không biết.” Lúc nàng nói chuyện thì thấy cửa phòng bậtmở, Uất Trì Thanh mang khuôn mặt đen thui sải bước tiến vào. Sau hắn là nhahoànTườngNhichuyênhầuhạChửNgọc.Bướcchâncủanànghơilơlửng,lúcbước qua bậc cửa còn suýt ngã, may mà Uất Trì Thanh kịp thời túm chặt mớikhông sao.
Kỳ Tam Lang cong cong đôi mắt, ngón tay cái giơ lên, “Sư muội đúng là thôngsuốt.ThậtranămấytiênđếgửigắmTháiTửchoThẩmÚycũnglàgiúpông ta.Thẩm Úy có ở lại kinh thành cũng sẽ dữ nhiều lành ít. Mà giá trị quan trọngnhất của ông ta trong mắt kim thượng chính là vị trí của ông ta đối với Cảnh
cănphòngphíasau,trongđầukhôngnhịnđượchiệnrahìnhảnhThẩmTriHànhbị dày vò trong mấy canh giờ trước khi c·h·ế·t.
Thượng,ôngtađãhạđộcvàothứcăncủaLưuTrườngƯơng.Dùhàmlượngcực nhỏ nhưng cứ thế mãi thì sức khỏe cũng sẽ hao mòn, không tới 5 năm sẽsuy yếu mà c·h·ế·t.
Lúchoavănmàuđenngừnglanra,TốngMêĐiệtđặtmảnhxươnggiàbịhơnóngvangtiếng kẽokẹttrước mặtvànhìn mộtlát.Tiếptheonàng nhìnLưu
Hành.” Mạc HànYên ít khi nói nhiều như thế nhưng giờ khắc này nàng nhìn
cùng CảnhVương, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân như anh em ruột.”
“Xem ra Thẩm Tri Hành đã tới Cảnh Vương phủ để tìm Thẩm Úy. Nhất địnhhắnđãđoánđượcviệcThẩmÚyrơivàotayLưuTrườngƯơngnênmớimuốncầu xin cho cha mình. Nhưng Lưu Trường Ương không hề nể tình cũ, khôngnhữngkhông thachoThẩmÚy màcòn mượncơ hộinày diệttrừThẩmTri
Lưu Trường Ương lập tức bật dậy, khóe miệng mím chặt, sắc mặt âm u hơn cảbóng đêm bên ngoài, “Quý nhân ư? Nếu ta mà cũng chờ quý nhân tương trợ thìđã sớm c·h·ế·t một trăm lần rồi.”
Tống Mê Điệt lập tức nghĩ thầm: Hóa ra kẻ này nhỏ mọn thế. Hắn vô cùng để ýchuyện người khác có tặng quà cho mình hay không. Có lẽ đây là lý do cả tốinayhắncứxịmặtvớinàng.NghĩthếnênnàngtrộmliếcLưuTrườngƯơngmộtcái lại thấy trong mắt hắn là mây đen, rồi mây đó nhanh chóng biến thành haingọn lửa.
chuyệnđóthìsaohắncóthểkhôngpháthiệnchođược?HuốngchiThẩmTriHành kia từ nhỏ đã thông minh, bảy tuổi có thể thuộc văn, dân gian đều biết
“Ngươi có thấy rõ diện mạo của người bán bánh bao không?”
“Ông ta đã lợi dụng sự tin tưởng của Cảnh Vương,” Mạc Hàn Yên nói xong thìrũmắtlặngimmộtlátmớinhìnvềphíaKỳTamLang,“Sưhuynh,chữnàytuylà chứng cứ nhưng còn chưa đủ.”
Bọn chúng tới gần từng bước, không hề che giấu, giống như hắn là một con heođang chờ bị làm thịt.
Tống Mê Điệt giật mình và vội vàng nhét miếng gỗ vào tay áo rồi nhìn MạcHànYên cầu cứu, “Hắn…… Hắn tìm muội làm gì?”
Lòng Thẩm Tri Hành hiểu rõ điều này nhưng vẫn tới. Hắn thấp thỏm, bán tínbán nghi nên mới khắc dòng đầu tiên ở chân giường. Còn lúc khắc dòng thứ haicó lẽ hắn đã đoán được việc Lưu Trường Ương gây bất lợi cho mình, thậm chínghe được tiếng bước chân của những kẻ tới bắt mình.
“Đây là quẻ xấu ư?”
“Thuộc hạ phát hiện ra nàng đang dựa vào chân tường trong một ngõ nhỏ……Nàng,”UấtTrìThanhnóiđếnđâylạiquayvềphíaTườngNhivànhíumàyhỏi,“Vì sao trước yến hội ngươi lại cùng Chử Ngọc lén lút đi…… đi mua tua?
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì Tống Mê Điệt đã lên tiếng và cắt ngang. Nàngấy vươn tay cầm mảnh gỗ từ tay Mạc Hàn Yên sau đó nhìn dòng chữ trên đókhông chớp mắt, cuối cùng buồn bực hỏi, “Sư huynh, sư tỷ, hai người nói xemThẩmTri Hành cóbiếtThẩm Úymưu hại CảnhVươngkhông?”
BảvaiLưuTrườngƯơngrunlên,nếukhôngphảinàngđứngsátthìcólẽcũngkhông thấy được động tác này của hắn.
“QuẻcònnóiChửNgọcđãrakhỏithành,”TốngMêĐiệtthậtcẩnthậnnhìnmắtLưuTrường Ương vàhơi thấp giọng, “Đi……đi về phía đông.”
“Làkẻnàonhỉ?Saophảibắtmộtbégáilàmgì?”KỳTamLangđứngsauTốngMê Điệt và hỏi một câu.
Nghĩ đến đây Mạc Hàn Yên thấy lòng lạnh ngắt: Muốn một người cứ thế biếnmấtđãkhôngdễ,vậynếumuốncảgiađìnhbiếnmấtthìLưuTrườngƯơngkiađã giở thủ đoạn gì nhỉ?
“Nhưng vì sao Thẩm Úy phải mưu hại Cảnh Vương? Tiên hoàng đối xử vớiThẩmgiacựctốt,việcdạydỗĐôngCungđềudoThẩmÚyđảmnhiệm.Đâychínhlàviệctrướcnaychưatừngcó.”TốngMêĐiệtlàkẻkhôngthểhiểurõ
“Nhưng nếu năm ấy bọn họ ở lại trong cung thì đương kim Thánh Thượng cũngsẽkhôngbỏquachoThẩmgia.ThẩmÚychínhlàcánhtayđắclựccủatiênđế.”Mạc HànYên ở bên cạnh lạnh nhạt bổ sung.
một sự việc nếu nó hơi phức tạp. Mà việc này vốn dĩ đã phức tạp, chỉ có ngườithônghiểunhântìnhthếtháinhưKỳTamLangmớicóthểgiảithíchrõràng.
côngtửnhàhọThẩmlàthầnđồngxuấtthế.Ngườinhưthếsaocóthểkhôngbiếtcha mình đang làm gì?”
“TađoánsởdĩThẩmÚycamtâmmạohiểmkhôngchỉvìconđườnglàmquancủa mình mà cũng vì đứa con trai độc nhất.” Ánh mắt hắn chợt sâu thẳm,
Tống Mê Điệt chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn. Ngày thường hắn sẽ hơiđáng ghét, lời lẽ sắc bén nhưng luôn mang theo vài phần trêu chọc, cũng khôngkhiến người ta cảm thấy áp lực. Nhưng Lưu Trường Ương trước mặt lại mangtheo mây đen ngùn ngụt, dù cách hắn một khoảng nàng vẫn cảm nhận được hơilạnh trên người hắn nên không nhịn được dịch ghế về sau một chút. Nàng cẩnthận cầm lấy mảnh xương già và ôm chặt.
Nói xong hắn đá sư muội nhà mình ra ngoài sau đó lững thững cùng Mạc HànYên đi theo phía sau.
Kỳ Tam Lang liếc mắt về phía căn phòng kia và cười lạnh một tiếng sau đóbuồn bã nói, “Hai hàng chữ này được khắc ở chân giường, vừa rồi ta lục soát đãthấy nên chém xuống.” Nói tới đây hắn bỗng mỉm cười, “Chúng ta không tìmđược chứng cứ thông đồng với địch của Tiếu Sấm nhưng lại tìm được chứng cứCảnhVương trừ khử cảThẩm thị.”
Chương 64: Chứng cứ
TốngMêĐiệthítmộthơivàquayđầunhìnvềphía MạcHànYên,“Sưtỷ,đâylà?”
Không biết báo…… báo với điện hạ một tiếng hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tường Nhi lắc đầu, “Không, hắn đội mũ choàng, mặt hoàn toàn bị che khuất.”
TườngNhikhóccàngkinhhơn,“Tiểuthưmaytúitiềntặngđiệnhạnhânngàysinh nhật, nhưng cái tua bị bẩn nên mới sốt ruột mang theo nô tỳ ra ngoài.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Tam Lang gật đầu, “Cũng phải, chỉ hai hàng chữ không nói lên được việcgì.” Nói tới đây sóng mắt hắn khẽ nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, “Ý sưmuộilà……TẩyTrần Đàm?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trongđầunànghiệnlênbachữ:TẩyTrầnĐàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương.”
Vừa nói tới đây bọn họ đã nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc. Đó là giọng LưuTrườngƯơngvàhắnđanggọi“TốngMêĐiệt”.Nhưngnghelạithìcóvẻkhônggiống lắm. Vì quá lo lắng nên lười nhác vốn có trong giọng nói đã bị ép khô vàtrở nên căng chặt, mỗi chữ đều như tiếng sứ vỡ tan.
KỳTamLangkhoanhtaycườilạnh,“Saocóthểkhôngbiết?Hạđộckhôngphảimười ngày nửa tháng mà là hai năm đó. Người thân nhất của mình làm ra
“Cũng không phải quá xấu, ngài xem chỗ này,” nàng chỉ vào một đường màuđen thẳng tắp thì thấy nó hướng tới phía đông và nhập vào một đám đường chỉmàu đen như mạng nhện, “Tiền đồ chưa biết, trừ phi…… có quý nhân tươngtrợ.”
ThấyLưuTrườngƯơnglàTườngNhilậptứckhócrốnglên,“Điệnhạ,nôtỳvàtiểu thư đi mua tua cho túi tiền để tặng ngài…… Khi trở về tiểu thư thấy mộthàng bánh bao và bị mùi hương kia hấp dẫn…… Nhưng chuyện sau đó thế nàoTườngNhi lạikhông hề biết,là UấtTrìđại nhân gọinô tỳ mớitỉnh lại.”
Trướcsảnhlớnlàđènđuốcsángtrưngnốitiếpnhưbiểnlửa.LưuTrườngƯơngđứng trong biển lửa ấy và nhìn thấy Tống Mê Điệt từ xa đi tới thì như thấy cứutinh. Hắn duỗi tay qua túm lấy tay nàng, ánh mắt lập lòe để lộ phần mềm yếu ítkhi hắn để lộ trước mặt người ngoài, “Tống Mê Điệt, ngươi mang theo mảnhxương kia không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
TrườngƯơngngồiởbêncạnhvànói,“Vòngvòngxoayxoay,nùngvântếnhậtbất phương minh.”
Thủđoạnkiađúnglàácđộc,đãthếThẩmÚylạilàthầycủaLưuTrườngƯơng,là người mà tiên hoàng giao phó trọng trách. Với một người đã từng là Thái Tửnhư Lưu Trường Ương thì chắc không thể chỉ có hận, mà có lẽ còn bi thươngnữa. Tình cảm càng sâu thì vết thương càng lớn, nó sẽ thấm vào máu thịt, hóathành phẫn nộ không thể kiềm chế.
Nhất định trong lòng hắn đã nghi ngờ Lưu Trường Ương, nếu không hắn sẽkhông đến nơi này. Nhưng lòng hắn cũng hiểu việc Thẩm Úy làm là không thểthathứ.Trongthờigian2năm,dướisựbàymưutínhkếcủađươngkimThánh
KỳTamLangvỗvỗlưngnàng,“MêĐiệt,thẳnglưnglên,hiệntạichúngtađãtúm được nhược điểm của hắn thì muội còn sợ cái gì?”
Đó là nơi bọn họ gặp Lưu Trường Ương lần đầu tiên khi tới Tây Chiếu. Đó lànơingườicủaTiếuSấmkhôngdámtớigần.ChẳnglẽcảThẩmthịđềuởđóư?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.