Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: Cốt tướng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Cốt tướng


Hộ vệ chắp tay đáp sau đó trầm ngâm một lát mới phân chia người, cuối cùngnhìn về phía Lưu Trường Ương nói, “Điện hạ, còn Tống đại nhân thì làm saobây giờ?”

NhưngUấtTrìThanhđãthúcngựachạyxa,dùnàngcómuốnđổiýcũngkhôngcòn kịp nên chỉ có thể oán giận thầm mắng một tiếng sau đó hy vọng LưuTrườngƯơngkhôngnghe thấylờithềson sắtcủamìnhlúc nãy.

“Điện hạ hoài nghi chuyện này ư?”

Nhưngvừaxoayngười nàngđãnghe thấyLưuTrường Ươngdặnhộvệ, “Chiabinh làm bốn đường, một đội đi đường của thương nhân, một đội đi đường củadân thường và hai đội khác đi đường hoang, không được mặc quan phục hoặcáo giáp, chỉ mang lộ phí và lương khô cùng quần áo nhẹ lên đường.”

Khitianắngcuốicùngbiếnmấtkhỏiđỉnhnúi,TốngMêĐiệtmớithấymộtngôinhà nhỏ giữa sườn núi. Nó lẻ loi giấu dưới tán cây, chỉ lộ mấy góc mái nhònnhọn và mặt tường loang lổ. Nơi này cũng chẳng lớn hơn phần mộ của mấy nhàgiàu có là bao.

Nói xong thấy hắn quay đầu nhìn mình nàng mới nói tiếp, “Lúc phủ Đình Úytruy tìm phạm nhân trốn thoát cũng không bao giờ đi đường quan đạo. Bởi tộiphạm thường chột dạ và biết quan phủ đang truy đuổi nên sẽ chọn đường núihẻo lánh quanh co……” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tống đại nhân, điện hạ mời…… mời ngài vào nghỉ chân, ăn chút trà bánh.”

Tống Mê Điệt ậm ừ nói, “Sư huynh của ta nói kẻ cắp kia có lẽ nhắm vào ChửNgọc mà tới.”

Từ đầu tới cuối Lưu Trường Ương chẳng nói gì. Từ lúc nàng cắn miếng bánhbao đầu tiên và uống xong ngụm trà đầu tiên tới khi xửng bánh trước mặt trốngkhông, bát trà cũng thấy đáy hắn chỉ cúi đầu ăn bánh, chưa từng liếc nàng mộtcái.

cùng? Dù sao bắt thêm một kẻ cũng không có gì thiệt.”

Tống Mê Điệt hắng giọng và nói một lời nàng đã nghẹn thật lâu, “Điện hạ,chúng ta không thể đi đường lớn được.”

Còn chưa dứt lời nàng đã nghe thấy tiếng cười của hắn mang theo ý xấu. Nànglập tức kinh hoàng, trái tim nảy lên với dự cảm bất an về vận mệnh nhiều chônggai của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

sức của Chử Ngọc là biết con nhà quan gia, mẹ mìn bình thường sẽ không nhắmtới con bé. Hơn nữa, nếu là mẹ mìn thật thì vì sao không bắtTường Nhi đi (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng đã mệt tới độ không khác gì con tôm chân mềm, đã thế trời cũng tối nênthật sự không tiện di chuyển trong rừng. Nàng lập tức ra hiệu cho Lưu TrườngƯơng và hai hộ vệ đi theo mình. Bốn người dùng hết phần sức lực cuối cùng đểleo lên sườn núi, đi tới trước căn nhà nhỏ.

Nói tới đây giọng hắn trầm xuống, “A Thanh, ngươi phải điều tra từng kẻ ra vàophủ của chúng ta những ngày qua, không được để sót kẻ nào.”

Chương 66: Cốt tướng

“A Thanh, chúng ta chia làm mấy nhóm rồi lên đường.” Lưu Trường Ươngkhông đợi nàng nói xong đã đi về phía con ngựa của mình nhưng chưa đi xa đãbịTống Mê Điệt gọi lại.

Phía sau truyền đến giọng Uất Trì Thanh thế là Tống Mê Điệt giật mình quayđầu. Nàng thấy hai con ngươi không lộ vui buồn thế là gian nan đói khát nháymắt bị sợ hãi thay thế. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com)Đi vàođó tuy có thể lấp đầy bụng nhưng nhất định sẽ bị kẻ nào đó mắng cho một trận.TốihômquabọnhọkhiếnngườivàngựacủaCảnhVươngbịthươngnhưnghắnvẫnluôn nhịnkhông nổi đóalên chính làđể chờ lúcnày.

Tống Mê Điệt ăn no rồi thì đứng dậy nói lời cảm ơn nhưng Lưu Trường Ươngvẫn không đáp lại. Hắn ném nửa cái bánh đang ăn dở lên bàn và quay đầu nhìnUấtTrìThanh rồi ra lệnh, “Lênđường đi.”

“Tống đại nhân và ta cùng nhau đi đường rừng,” hắn cười cười và nhìn nàngnói, “Tống Mê Điệt, không phải ngươi nói phải nhìn chằm chằm ta hả?”

Lưu Trường Ương nhướng mày nói, “Nhắm vào Chử Ngọc ư? Chẳng lẽ là mẹmìn?”Vừadứtlờihắnlạinhưsuytư gìđómàlắcđầu,“Nhìnquầnáovàtrang

UấtTrìThanhkhóhiểu,“Điệnhạ,vì……vìsaokhôngchothuộchạ……đivớingài?”

MãitớikhiUấtTrìThanhsảibướclênngựanàngmớihoànhồnvànhậnramình bị gã nói lắp kia lừa vào tròng.

Đến hoàng hôn ngày thứ hai đoàn người mới dừng lại nghỉ chân ở một quánrượu. Ông chủ bưng trà nóng và điểm tâm thơm lừng lên, mùi bay vào mũiTống Mê Điệt vẫn đang dắt ngựa đứng lẻ loi bên ngoài khiến con sâu trongbụng nàng phát ra tiếng trống vang dội.

Hắn quay đầu, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn quen thuộc. Hắnnhíu mày nói, “Tống đại nhân, thời gian rất cấp bách.”

LưuTrườngƯơngkhônghérăngcònUấtTrìThanhlạihípmắtnhìnchằmchằmTống Mê Điệt, “Tống đại nhân, ngươi nói cụ thể xem nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng chẳng mang cái gì, không lương khô, không bạc. Nàng đâu có ngờ mìnhchỉrangoàicùngsưhuynhvàsưtỷtìmkiếmthithểThẩmTriHànhnhưngcuốicùng lại thành bôn ba đường dài.

UấtTrìThanhgãigãigáy,“TườngNhi……Đứanhỏnàythôngminhnhưngbộdạng quả thực……”

“Để chuẩn bị yến hội nên trong phủ xuất hiện nhiều người với thành phần phứctạp,cógánhhát,nhạcsư,đầubếpmờitừbênngoài,thợthủcông.Tanghĩcókẻđã sớm lẩn vào trong lúc chúng ta bận rộn không thể để ý, giống như,” hắn quétmắt nhìn Tống Mê Điệt một cái, “Như nàng nói, kẻ kia quan sát tướng cốt vànhắm mục tiêu vào Chử Ngọc.”

Lưu Trường Ương gõ vài cái lên ván cửa nhưng không thấy có người canh thìthửduỗitayđẩymộtcái.Aingờcửakialạimởtoang,đúng lúcnàycóhainicômặc áo vải đi tới. Bọn họ một già một trẻ, sắc mặt nghiêm túc nhưng trắng nõn.Thấy mấy người vừa tới họ đều hoảng sợ và chắp tay trước ngực sau đó cúi đầuniệm một câu “Adi đà Phật”.

“Tốngđạinhânđangkhenchínhmìnhđấyhả?”LưuTrườngƯơnghừlạnhmộttiếng, giận dữ trên mặt đã tan đi khá nhiều, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, “AThanh,”hắn quay đầunhìn UấtTrìThanh, “Ngươi quayvề phủ đi.”

ThấyTốngMêĐiệtcọcọđiquaUấtTrìThanhlậptứcvungtaychỉcáighếngaytrước mặtLưuTrường Ươngvà nói, “Tốngđại nhân, mời.”

Uất Trì Thanh ngầm hiểu và không nói hai lời đã giục ngựa quay đầu. Nhưngtrước khi đi hắn còn không quên dặn dò Tống Mê Điệt, “Tống đại nhân, ngươiđã bảo sẽ nhìn chằm chằm điện hạ. Một đường này núi cao …. núi cao sông dài,nguy cơ tứ phía, Tống đại nhân lại là cao …… cao thủ nhất nhì thiên hạ, đến tacũng tự thẹn không bằng. Vậy ta giao ……. giao an toàn của điện hạ cho Tốngđại nhân đó.”

“Có lẽ là do cốt tướng con bé đẹp,” Tống Mê Điệt không nhịn được chen vàomột câu. Nói xong thấy hai kẻ kia đồng loạt nhìn mình thế là nàng hoảng sợnhưng chỉ có thể tiếp tục nói cho hết, “Sư phụ thường nói ta có cốt tướng nhẹnhàng, là người hợp luyện võ.”

TốngMêĐiệtchầmchậmngồixuốngvàliếcLưuTrườngƯơngmộtcáisauđóthật cẩn thận nhặt một cái bánh bao lên gặm.

Tống Mê Điệt gật đầu, “Chính là…… Chính là mặt và trán ngay ngắn, khớpxương cân xứng, tinh tế thẳng thắn, mềm cứng kết hợp……”

***

Tống Mê Điệt bị hắn khen thì choáng váng chắp tay và liên tục gật đầu, “Nhấtđịnh, nhất định, yên tâm, yên tâm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần gần nhất nàng ăn cái gì đó là con bồ câu nướng vàng ươm trong phủ củaCảnhVương.Hiệntạinàngđãđóiđếncồncào,chỉkémchưacướpraucảicủangựa để ăn thôi.

LưuTrườngƯơngtrầmmặt,“ChửNgọccũngkhôngphảiquốcsắcthiênhươnggì.”

TốngMêĐiệtchầnchừmộtlúclâucuốicùngvẫnđitới.Tronglòngnàngthầmlẩm bẩm: Bị mắng thì bị mắng thôi, nhịn một chút là qua, cũng không mấtmiếng thịt nào. Nhưng nếu tiếp tục nhịn đói thì nàng sợ là sớm hay muộn mìnhcũngsẽ bịném khỏilưng ngựa trêncon đườngnúi xóc nảy.

Tống Mê Điệt vội nói, “Từ nhỏ ta đã lớn lên nơi núi rừng nên đương nhiên sẽ điđường rừng,” nói xong nàng lại cười mỉa và nhìn Lưu Trường Ương, “Điện hạchắc không chịu được khổ đâu, ngài đi đường của thương nhân là thích hợpnhất.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Cốt tướng