Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Từ đường
Trongsânchỉcómộtcănphòngtohơntấtcảnhữngcănphòngkhác,thậmchílớn hơn cả phòng chính dùng để tiếp khách ở phía ngoài. Mà nơi này cũng làcăn phòng duy nhất sáng ánh đèn trong cả nhà họ Tôn. Bên trong là ánh nếnmầu cam hồng lóng lánh, dù không quá sáng nhưng cũng đủ mạ một tầng ánhsáng lên biển hiệu treo bên trên.
Nàng gật đầu với Lưu Trường Ương và hai người nhón chân đi tới bên cạnhquan tài. Lúc tới gần họ liếc thấy đống bài vị phía trước và cảm thấy có gì đókhông đúng nhưng cả hai đều tập trung hoàn toàn vào cỗ quan tài nên khôngrảnh suy nghĩ nhiều.
Căn phòng này rất trống trải, ngoài hai cây cột to tướng chỉ có một cái bàn thờ ởtrong cùng, bên trên là ba tầng giá gỗ. Mỗi một tầng đều có bài vị tổ tiên đượcthờ phụng. Ngọn nến được cắm ở hai đầu của bàn thờ, ánh nến lắc lư, rõ ràng làdo gió lọt qua khe cửa nhưng lại khiến người ta cảm thấy có kẻ đang thổi nó.
LưuTrườngƯơngrũmắttrầmtư,“Xemratânnươngnàykhôngphảingườisống rồi.”
Tống Mê Điệt rùng mình một cái. Hai người liếc nhìn nhau sau đó bước nhanhvề phía trước. Bọn họ theo tiếng khóc kia mà xuyên qua ba cánh cửa, tới mộtcái sân ở trong cùng.
Nhưng thiếu niên câm không có ở đây. Tống Mê Điệt nương ánh nến nhìn khắpcăn phòng cũng không phát hiện ra bóng dáng hắn, thậm chí một giọt máu cũngkhông có. Nhưng rõ ràng nàng nghe thấy giọng hắn truyền ra từ nơi này. Tiếngnghẹn ngào kia rất độc đáo, nàng tuyệt đối không nhầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Mê Điệt vòng qua cỗ kiệu và nhấc chân chạy tới cửa lớn của từ đườngnhưng ai ngờ lại bị Lưu Trường Ương giữ chặt. Hắn lặng lẽ chỉ chỉ mặt đất thếlàTốngMêĐiệtnhìntheovàtránlậptứctoátmồhôilạnh:Nàngthấymộtvũngmáu, ngay dưới bậc thang của từ đường và phản chiếu ánh trăng sáng lòa.
SaothiếuniêncâmkialạiởtrongtừđườngcủanhàhọTôn?Đêmhômkhuyakhoắt thế vì sao hắn còn ở đây?
Chẳng lẽ có người giả vờ?Tống Mê Điệt nhíu mày: Nhưng kể cả có kẻ bắt (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đâylà……”TốngMêĐiệtđiđếntrướcmặthỉkiệuvàdùngngóntaychọcchọcthânkiệu,màynhướnglên,“Điệnhạ,đâylàmộtcáikiệubằnggiấy.”
Lòng Tống Mê Điệt trầm xuống và bỗng hiểu ra: Thì ra có kẻ cố ý lợi dụngthiếuniêncâmdẫndụbọnhọtớiđây.Nhưngnếunàngđãbiếtđứanhỏởbêntrong và khả năng đang gặp nguy hiểm thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Một giọt sáp nến rơi xuống quan tài phát ra tiếng lạch cạch. Tống Mê Điệt lấytốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà túm lấy tay Lưu Trường Ương để hắntrốn sau lưng mình. Đồng thời lúc ấy nàng nâng chân trái vung về phía quan tài,nhìn như giẫm nhẹ nhưng lại dùng lực lớn hất cái nắp nặng nề kia ra.
TốngMêĐiệtnhanhchóngchạytheoLưuTrườngƯơnglênbậcthangvànhẹnhàng đẩy cánh cửa lớn.
chẳngphảinhàhọTônlàmtangsựư?Hơnnữanơinày,”nàngngửađầunhìnvềphía bảng hiệu từ đường của nhà họ Tôn và thấp giọng nói, “Nơi này là từđường, làm gì có ai đưa tân nương tới từ đường?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nắp quan tài rơi xuống “ầm” một tiếng khiến bụi bặm bắn lên. Tống Mê ĐiệtxoayngườiômlấyLưuTrườngƯơnglănvàivòngchotớikhilăntớigầncửamới dừng lại. Nàng vẫn dùng tư thế bảo vệ hắn, cả người nửa ngồi và nhìnmiệng quan tài đen ngòm như đang há ra ở phía trước.
Nhất định thiếu niên câm đã xảy ra chuyện. Lòng Tống Mê Điệt run lên: Nếu làvìhọmàhắngặpphảibấttrắcthìnànglàmsaothathứ chomìnhđây?TốngMêĐiệt cảm thấy đầu ù lên, mắt nhìn vũng máu kia và càng không có đầu óc suynghĩ gì.
Nàng cảm thấy Lưu Trường Ương đang tà tà liếc mình. Đó là ánh mắt nhìn kẻngốc, nhưng ngay sau đó cả người hắn đờ ra và hạ giọng nói, “Có lẽ thiếu niêncâm bị giấu trong quan tài.”
“Người nào cũng chỉ có một cái mạng thôi, chẳng lẽ còn phân đắt rẻ sang hènhả?Nói nhảm ít thôi,mau lên đây.”
Nghĩ đến đây cánh tay Tống Mê Điệt nổi da gà. Nàng lại nhớ tới lúc ở trong amni cô. Có kẻ nào đó cứ cào lên tường của căn phòng nàng ở. Nàng không thấybóng dáng kẻ đó nhưng trong lòng lại chắc chắn đó là Tôn Thừa Tổ. Hắn bị bọcbùn và nhét dưới giường của Diệu Chân sau đó trở thành cái xác khô quắt bốcmùi mà chẳng ai phát hiện. Đương nhiên vì thế nên hắn không cam lòng và tớitìmnàngcàolênmặttườngtrongđêmmưakiakhiếnnàngkhôngsaongủđược.
Lưu Trường Ương định trả lời thì bỗng nhiên nhăn mày bởi vì hắn lại nghe thấytiếng nức nở kia truyền ra nơi từ đường phía sau hỉ kiệu. Lúc này tiếng khóc tohơn, nhưng lúc hắn quay qua nhìn nó lại im bặt, bất kể hắn nín thở lắng tai nghecũng không thấy gì.
Chẳngtráchnólạinhẹnhưthế.Hóaracảcỗkiệuđềuđượclàmbằnggiấy.TốngMê Điệt ngừng thở đi đến trước mặt cỗ kiệu, bàn tay vươn ra ngoài và đột nhiênvén rèm lên.
Tống Mê Điệt đã không có cách nào phân biệt xem lời này có phải ngụy biệnhay không. Dù sao kẻ này cũng luôn có một đống ngụy biện. Lòng nàng tựnhiên thấy ấm áp khó tả. Lần đầu tiên nàng thấy được mặt dịu dàng của hắn. Nóthậtmềm,thậtấm,nhưsuốinướcnóngtheonhữnglờikhôngkiênnhẫncủahắn
Cái kiệu này nhìn cực kỳ phú quý và khí phái nhưng lúc gió thổi qua nó lại lắclưrào rạt giốngnhư chuẩn bịbay lên trời vậy.
Đó là một cái kiệu đỏ rực, màn kiệu cũng là lụa đỏ, bốn góc có treo những quảcầu vải nhiều màu, đỉnh kiệu cũng có phủ màn thếp vàng thếp bạc với hoa vănánh mặt trời.
để ẩn thân và đó chính là cỗ quan tài kia.
“Tống Mê Điệt,” Lưu Trường Ương nhỏ giọng gọi nàng. Ngữ điệu của hắnkhôngcònlườibiếngngàythườngmàcănglênnhưdâyđàn,“Tacảmthấyđâylàmột cái bẫy.”
Tống Mê Điệt trợn mắt: Đúng vậy, Tôn Thừa Tổ đã c·h·ế·t nhưng ai nói quan tàinàylàcủahắn?Cảmộtgiantừđườngtonhưthếnhưngchỉcómột chỗduynhất
TronglúchoảnghốtTốngMêĐiệtnhưthấymộtcáibóngtrongsuốtnhẹlơlửng trước mặt, đôi mắt kia chứa ý cười lạnh lẽo.
“Là hắn.” Hiển nhiên Tống Mê Điệt cũng nhận ra tiếng động này. Hôm naythiếu niên kia còn muốn dùng tiếng khò khò của mình để nói ra bí mật cho họbiết.Tuy cuốicùng hắnđành từbỏ và đổithành dùnghình vẽđể thểhiện.
“Bêntrongcócáigìthế?”GiọngLưuTrườngƯơngkéonàngvềtừsuynghĩthếlà nàng chui ra và quay đầu nhìn hắn, mặt tràn đầy kinh ngạc, “Tất cả đều đượclàm bằng giấy, đừng nói người lớn, ngay cả trẻ con cũng chưa chắc đã ngồiđượcvào cái kiệu này.”
“Từ đường của Tôn thị.” Lưu Trường Ương lẩm nhẩm đọc mấy chữ kia, ánhmắtnhìncănphòngphíatrướcđặtnhữngmónđồvốnkhôngnêncóởchỗnày.
Một cỗ kiệu giấy gió thổi là đổ thế này là cho ai ngồi?
Sau khi vào trong cánh cửa lớn chậm rãi khép lại sau lưng họ và ngăn cách bóngđêm, chỉ để lại căn phòng nhuộm ánh nến mờ nhạt.
chước thì kẻ đó cũng phải ở trong này chứ? Nhưng ngoài người c·h·ế·t trong cáiquantàikiathìnơinàychỉcònlạinàngvàLưuTrườngƯơng,cănbảnkhôngcóngười thứ tư.
“Nhưng điện hạ mang thân phận tôn quý……” Nàng còn chưa nói xong LưuTrườngƯơngđãchạyvàotừđường,giọngvươnglạiphíasauvàchuivàotainàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
NghĩvậynênnàngquayquanhìnLưuTrườngƯơng,haitaychắplại,“Điệnhạ,ngài ở đây chờ đi, ta vào trong cứu người.”
“Nhưng hiện tại ngươi đã về nhà rồi còn gì. Kẻ g·i·ế·t ngươi cũng đã c·h·ế·t, vậyngươi còn có gì không cam lòng và muốn phát ra tiếng động để dẫn dụ chúng tatới đây?” Trong lúc không để ý Tống Mê Điệt đã nói ra tiếng lòng. Nàng xácđịnh kẻ phát ra tiếng nức nở kia chính là Tôn Thừa Tổ mặc dù nàng không biếtvì sao hắn phải làm thế.
bayvàolòngnàng.Tráitimvốnđanghốthoảngcủanàngcũngvìthếmàbìnhtĩnh lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Trường Ương ném cho nàng một ánh mắt sắc lẹm, “Tống Mê Điệt, ngươinói cái rắm gì vậy hả? Một đại trượng phu như ta mà ở ngoài và để ngươi vọtvào trong cứu người hả? Rồi xong việc mà ngươi hoàn hảo không sao thì cũngthôi đi, nếu ngươi thiếu tay thiếu chân rồi việc này truyền ra ngoài thì ta vác cáimặt mo đi gặp người khác à?”
Tống Mê Điệt “A” một tiếng, “Tân nương ư?Tân nương đâu ra vậy? Hôm nay
Bên trong không có người vì thế nàng thò cả người vào, ngón tay nhẹ vuốtnhững chỗ có thể sờ thấy….. Nàng hít một hơi: Hóa ra ghế trong kiệu này, rồiđệmngồi,cửasổ,tấtcảđềuđượclàmtừgiấyđỏ.Tuycắtghépkhéoléonhưnglại lộ ra vẻ quỷ dị không nói nên lời.
Chương 77: Từ đường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.