Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Đốt xương làm thuốc
TrongphòngTĩnhÂnlúcnàymáuđãkhônhưngmùimáutươivẫnquanhquẩntrong không trung. Tuy gió núi đã thổi tan một ít nhưng mùi máu vẫn vươngtrên tường, trên giường, trên song cửa giống như một mảnh tàn hồn của lão ni
“Điện hạ,” Tống Mê Điệt vươn tay ra kéo tay hắn, một cái tay khác lắc lắc trướcmặt, đầu dán lại gần, hai con ngươi sáng trong in bóng dáng hắn, “Chúng ta maulên đường thôi, không thể trì hoãn nữa.”
“Sưhuynh,”MạcHànYênthấysắcmặtKỳTamLangkhôngđúngthìcũngđếngần, ánh mắt nhìn bột thuốc trong tay hắn và nghi hoặc hỏi, “Có cái gì khôngđúng sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
KỳTamLanggậtđầu,“Thếnênmớicóthểliênhệhaiviệcnàyvớinhau,phụngdưỡng tà thần, luyện chế thuốc viên, lấy việc này để thu lợi.”
Hắn lập tức rùng mình: Nơi Tôn Dần đang nhìn là một cái bàn tròn trong gócphòng.Tuynóbịbóngđenbaophủnhưngvẫncóthểnhìnthấymộtthứđangphản chiếu ánh nến và hơi lóe lên.
NhưnghiệntạichínhtaingheKỳTamLangphântíchhắnvẫnthấycảngườimình như chui trong hầm băng. Mỗi một huyệt đạo trên người hắn đều bị bịtkín,cả ngườinhư mộttảng băngkhông thể nàođộng đậy.
“Khôngvội,đâylàchuyệnvánđãđóngthuyền,chúngtađềunhìnthấy,chẳnglẽhắn còn có thể cãi được chắc?” Kỳ Tam Lang nhảy lên ngựa và nhìn bóng dángCảnh Vương sau đó cười nói, “Thánh Thượng kiêng kị Cảnh Vương liên hệ vớicựu thần của tiền triều nên lần này chúng ta đi cùng sẽ không cho hắn cơ hội đó.Huống chi bây giờ hắn còn có nhược điểm nằm trong tay chúng ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Mê Điệt không hiểu nhưng thấy Mạc Hàn Yên hơi dịu lại thì trong lònglậptứcantâm,“Cósưhuynh vàsưtỷởđâyai dámbắtnạtmuội?”Vừadứt lờibỗng nàng nhớ ra cái gì đó, “Nhưng sư tỷ, hai người không trở về thành thì
ChỉcóLưuTrườngƯơnglàlặngyênnhìnchằmchằmKỳTamLang,từđầuđến chân căng thành một đường thẳng tắp, giống như chỉ cần gió thổi qua làgãy.
Nàngnóixonglậptứcđirangoài.KỳTamLangnghethấythếthìhơikinhngạcvà sững ra tại chỗ: Vốn hắn tưởng cô nương mình thích là người theo khuônphép cũ, ai ngờ lễ nghi phiền phức trong lòng nàng lại chẳng bằng cái rắm.
Mạc Hàn Yên mà không tức giận thì dù mặt có lạnh cũng là sư tỷ yêu thươngnàngnhấttrênđời.NhưngMạcHànYênmàđãgiậnthìsẽhoàntoànbiếnthànhngười khác. Đừng nói Tống Mê Điệt, ngay cả sư phụ của bọn họ là Chúc Hồngcũng không dám ra oai khi Mạc cô nương tức giận. Nói nhiều ông ta cũng sợ sẽthành oan hồn dưới hai quả kim cang chùy kia.
Nói xong nàng cũng không buông tay ra. Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng nắmchặt tay hắn, cùng nhau rúc vào một chỗ như sưởi ấm cho nhau.
Nói đến đây bỗng có một hộ vệ đang ngồi sưởi ấm bên cạnh đứng lên đi tới vàhànhlễvớiLưuTrườngƯơng,“Điệnhạ,mớivừarồibọnthuộchạdựatheolờidặn của ngài và vào thư phòng điều tra nhưng kết quả lại bị nhốt trong một mậtthất bên dưới kệ sách. May có Mạc đại nhân phát hiện bọn thuộc hạ mới có thểthoát thân.”
Mỗi một căn phòng đều có mật thất, cái thì ẩn sau bình phong, cái giấu dướigiường, còn có cái khảm ở bệ bếp, cực kỳ ẩn mật. Nếu không phải bọn họ cốtình tìm kiếm thì căn bản không thể phát hiện ra.
bình thủy tinh trong suốt từ bên hông. Chất lỏng bên trong sáng trong, dưới ánhtrăng nó thậm chí còn hơi phát sáng.
TốngMêĐiệtbiếtnhượcđiểmmàKỳTamLangnóiđếnchínhlàmảnhgỗkhắcchữ của Thẩm Tri Hành trước khi c·h·ế·t vì thế gật đầu nhảy lên ngựa cùng haingười họ đi xuống núi.
mặt, bộ dạng không an ổn lắm, môi dúm lại, mắt nghiêng qua một bên như đangnhìn cái gì đó.
“Conbécóbiếtgìđâu!”KỳTamLangvỗđùimộtcái,“Khiđónóbịngâmnướcnên không biết gì.”
cô đang lưu luyến nơi mình đã ở cả đời và mãi không tan.
Mãi tới khi đầu ngón tay bị người ta nắm lấy và lắc vài cái thì tầng băng bênngoài mới vỡ ra và đánh thức thần kinh c·h·ế·t lặng của hắn.
MạcHànYênnhíuchặthàngmàymảnhkhảnhvàhỏi,“MêĐiệtkhôngphảnkháng hả?”
“Sưhuynh,đâylàthuốcpháthai,”nàngthấyKỳTamLanghípmắt,chópmũigiật giật thì nói tiếp, “Cảnh Vương điện hạ tìm thấy một mảnh sứ trong phòngTôn Dần. Nó giống hệt chất liệu của cái bình đựng thuốc viên trong am ni cônày nên hắn hoài nghi trong phòng tối ở nhà họ Tôn cũng giấu những bìnhthuốc tương tự.”
TốngMêĐiệtxoaychuyểnconngươi,“TrongtruyềnthuyếtthìthuốccủaHoađèn bà bà cũng trị được bách bệnh.”
Haingườibướcnhanhrakhỏiamnicô,lúcnày MạcHànYênmớigọivớitheoTống Mê Điệt, “Mê Điệt, qua chỗ sư tỷ.”
Hắn rút nắp bình rồi bỏ bột thuốc vào bình kia. Chất lỏng trong suốt lập tức thayđổi, đầu tiên có khói trắng bốc ra, sau đó là vài tiếng giòn vang, cuối cùng nóphân thành ba tầng: tầng đỏ tươi, vàng cam, tầng trên cùng là màu xám hơi lóe
Nhưng toàn bộ mật thất kia đều rỗng tuếch, hoàn toàn không có gì. Hiển nhiêntên hung thủ g·i·ế·t người diệt khẩu đã vét sạch đồ trong những mật thất này vàkhông để lại gì.
sao?”
“Về sau không được quá thân thiết với Cảnh Vương.” Mạc cô nương hạ thấpgiọngnêntiếngnóichỉnhỉnhhơncáilácâyrơimộtchút.ẤyvậymàTốngMêĐiệt vẫn nghe thấy và nháy mắt đờ người ra. Nàng cũng không quản nàng ấynói đúng hay sai mà lập tức bày ra bộ dạng đứng đắn nhất, nghiêm túc nhất đểgật đầu một cái.
Tống Mê Điệt bước vào trong phòng, chân dẫm lên vết máu và đi tới cúi ngườinhặt mấy viên thuốc rơi rụng trong vũng máu đã khô. Nàng nhìn thoáng quabìnhsứvỡbêncạnhsauđóđirangoàivàgiaođốngthuốcchoKỳTamLang.
Hắn không tự giác nắm chặt tay mình, cả người bỗng như bị điện giật sau đónhếch miệng cười khẽ: “Hắn tưởng mình đã tiêu hủy mọi chứng cứ nhưng aibiết trời cao còn có mắt, vẫn còn cá lọt lưới.”
Lưu Trường Ương đi vào căn phòng ngủ lớn nhất và chuyển ánh mắt tới TônDầnđangnằmngửatrêngiường:Ôngtahơingửađầu,sợitóchoarâmrũtrên
ánh xanh.
“Đi.” Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng lên tiếng và đi ra ngoài am ni cô, tayvẫnnắmlấytayTốngMêĐiệtkhiếnnàngkhôngkịpphảnứngđãthấtthathấtthểu đi theo hắn.
Mạc Hàn Yên đứng ở phía sau nhìn bóng hai người và hé miệng vài lần, cuốicùng cất giọng còn lạnh hơn ngày thường vài độ, “Sư huynh, Mê Điệt và CảnhVương điện h* th*n thuộc như thế này từ lúc nào vậy?”
TốngMêĐiệtnhíumày,“VậyChửngọc……”NóiđếnđâynàngquayđầunhìnLưu Trường Ương và thấy tuy mặt hắn không gợn sóng nhưng da mặt trắngbệch vì thế lòng nàng sinh ra chút đồng cảm.
Mạc cô nương nhìn bộ dạng nàng cẩn thận lấy lòng thì nhếch khóe miệng vàbuông tay ra, trên mặt là ý cười khó phát hiện, “Mê Điệt còn nhỏ nên khôngnhìn thấu thế gian hiểm ác. Sư tỷ chỉ không muốn muội phải chịu thiệt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Trường Ương còn chưa nói chuyện Mạc Hàn Yên đã bật dậy, miệng lẩmbẩm“mậtthất”,cảngườivọtvềphíatrước,“NhàhọTôncórấtnhiềumậtthất,có khi chúng ta có thể tìm được manh mối từ đó.”
VừadứtlờihắnđãthấyTốngMêĐiệtthòđầuvàohỏi,“Điệnhạpháthiệnracái gì hả?”
Lưu Trường Ương thấy lòng mình căng lên và mơ hồ cảm thấy mình đã gặp thứnày ở đâu rồi. Nhưng ý nghĩ kia lướt qua quá nhanh, hắn chẳng kịp túm lấy nênchỉđànhnhìnvềphíađôimắttrànđầychếtchóccủaTônDần.Trongđầuhắnlàngàn vạn suy nghĩ quay cuồng: Đây là chứng cứ sao? Một miếng sứ màu trắnglà đủ để vạch trần bí mật ẩn giấu thật sâu ư?
Kỳ Tam Lang cười lạnh nói, “Trong sách y thời cổ có ghi lại cách dùng xươngtrẻ con luyện ra thuốc viên có thể trị được nhiều loại bệnh, thậm chí có thể pháthai. Thế nên có kẻ không màng nguy hiểm b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con, ăn thịt, nấu xươnglàm thuốc chữa bệnh. Chẳng qua phương thuốc này đã sớm bị chứng minh là vôcăn cứ, bởi vì nguyên nhân chính giúp chữa bệnh là tăng liều lượng thuốc chứkhông phải do tro cốt trẻ con.”
“Cáigì?”KỳTamLangchưakịphoànhồnnêncứthếngơngácnhìnMạcHànYên.
LúcLưuTrườngƯơngđoánđượclailịchmảnhsứthìthậtracũngđãđoánđược đại khái nguyên nhân kẻ kia bắt Chử Ngọc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta không c·h·ế·t trong lúc ngủ mơ mà trước khi c·h·ế·t hẳn ông ta đã phát hiệnra mình trúng độc nhưng lúc ấy thân thể đã mềm nhũn, không thể động đậy nênmớitạo ra bộ dạngkỳ quái thế này.
Chương 81: Đốt xương làm thuốc
“Chẳng lẽ hôn một chút là sẽ biến thành người của hắn chắc?”
LưuTrườngƯơngnhưnghĩracáigìđónênnhíumàyđitớibêncạnhTônDầnvà ngồi xổm xuống sau đó nhìn theo ánh mắt ông ta.
Nhưngngườinhưthếlạicànghợpýhắn.KỳTamLangnghĩnghĩvàtrênmặtlàtrăm mối ngổn ngang. Sau đó hắn đuổi theo, khúc mắc trong lòng cũng cứ thếđược gỡ xuống, “Sư muội nói đúng, Mê Điệt không biết gì, ta cũng coi nhưkhông nhìn thấy thế nên chỉ bằng cái miệng của Lưu Trường Ương thì khôngthể nói đen thành trắng được.”
KỳTamLanggậtđầunhưđảotỏi,“Đươngnhiênkhôngphảikẻtốtđẹpgì.Giữahai ta với nhau ta cũng nói thẳng, nếu hắn thực sự được tổ tiên phù hộ và mộtngày kia được việc thì sẽ quân lâm thiên hạ giống cha hắn. Đến lúc ấy phi tầntrong hậu cung sẽ thành đàn, đứa nhỏ ngốc như Mê Điệt làm sao tranh đượcmấy kẻ đó? Còn nếu hắn thua mà Mê Điệt đi theo hắn thì chẳng phải chỉ cóđường c·h·ế·t à?”
KỳTamLanggậtđầu,ngóntaynghiềnnátthuốcviênvàdánlạigầnngửingửi,mày nhăn càng sâu hơn.
“Màu xám,” Kỳ Tam Lang nhìn chằm chằm bình thủy tinh, trong mắt là hơilạnh, “Tro cốt, trong thuốc này có tro cốt của người. G·i·ế·t người ăn thịt, đốtxương làm thuốc, đây là tà thuật đã sớm bị cấm thế mà lại có kẻ trong dân giandám sử dụng.”
“Thế nên hôn thì hôn thôi.” Mạc cô nương lạnh lùng nói một câu.
“Chỗ này ngoài các loại thuốc mang tính hàn như hạt mã tiền, sinh nam tinh,sinh xuyên ô, tam lăng và mậu thuật thì ta còn ngửi được thứ khác nhưng phảithửmớibiếtbêntrongchứacáigì.”KỳTamLangvừanóivừamócmộtcái
“Giếtngườiănthịt,đốtxươnglàmthuốc,”TốngMêĐiệtlẩmbẩmlặplại,“Sưhuynh, lời này là ý gì?”
LưuTrườngƯơngnghiêngmắtliếcnàngmộtcái,“TốngMêĐiệt,chúngtavềam ni cô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Mê Điệt đang muốn lên ngựa lại nghe nàng ấy gọi thì tung ta tung tăngchạy tới. Vừa định hỏi có chuyện gì đã bị Mạc Hàn Yên túm đến bên người.Một tay nàng ấy nhéo tai nàng và hơi dùng sức thế là nàng đau nhe cả răng.
“Sưtỷ,tanghetỷhết,vềsausẽkhôngnóichuyệnvớihắnnữa.”TốngMêĐiệtlập tức cười làm lành, đầu ngón tay sờ nhẹ lên cổ tay áo Mạc HànYên.
Kỳ Tam Lang nghẹn một bụng tâm sự rốt cuộc cũng có cơ hội xả hết thế là vộibáocáotoànbộnhữnggìhắnnhìnthấyởnhàhọTôn.Sauđó hắnbồithêmmộtcâu, “Sư muội, đã như vậy rồi thì chẳng phải Mê Điệt chỉ có thể gả cho hắn
chẳngphảiTiếutướngquânsẽkhôngbiếtLưuTrườngƯơngrờikhỏiTâyChiếu ư?”
LưuTrườngƯơngđứngdậyvàđiquanơiđónhặtthứkialênsauđósoikỹdướiánh nến. Hắn phát hiện đây là một mảnh sứ, mặt vỡ sắc bén, chắc chắn có thứ gìđóbị vỡ và sótmột mảnh nhỏ này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.