Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Chuyện xưa
LưuTrườngƯơnggậtđầuvànhântiệnnhìnvàomắtUấtTrìThanhrồihỏi,“AThanh, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Kỳ quái là ngoài cửa cũng truyền tới một tiếng thở dài của một cô gái. Một conquạ đen đập cánh bay khỏi cành thế là nàng kia lại than một tiếng rõ ràng hơnvừanãy, cũng tràn đầymềm mại.
Hai người chẳng chậm trễ việc gì, ngày tháng trôi qua như mộng ảo.
“Lẳng lơ?” Lưu Trường Ương cười khúc khích và nói ra cái từ mà Uất TrìThanh không tiện nói ra rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu, “A Thanh à, ngươi đứngdướigócđộngườingoàinhìnvàonêncóthểpháthiệnhànhvicủanàngkiacổ
Nàng kia cứ thế biến mất, giống như khi tới, lặng lẽ không một tiếng báo trước.
“Nàng này không giống người tốt. Làm gì có cô nương nhà trong sạch nào lại
Saukhiuốngbachénhắnthấyđầuócchoángváng.BảnthânTrangNhấtkhôngphảikẻcótửulượngtốt,nhưngcũngkhôngkémtớimứcấy.Hắnđỡ tránnghĩ
Dứt lời hắn tặc lưỡi một cái, “Còn nữa,AThanh à……”
Ngoàithànhcó mộtngườitrẻ tuổihọTrang,tênlà Nhất.Không sai,chínhlà (đọc tại Qidian-VP.com)
cùng đàn ông xa lạ ở chung một phòng. Nàng kia còn… còn…… như thế……” (đọc tại Qidian-VP.com)
cólẽvìđãlâukhônguốngrượunênhắnmớisaynhanhđếnvậy.
TrangNhấtrùngmìnhvàbỗngnhiênnhớranàngnàychưatừngkểvềchuyệngia đình với hắn. Chỉ có ngày đầu tiên nàng nói bản thân bị lạc người nhà, sauđó chưa từng nhắc thêm một lần nào.
Nàng đến từ đâu? Nàng là ai?Thậm chí nàng tên là gì hắn đều không biết.
Giọng nói kia giống cây mạ mới nhú, ở giữa còn xen vài tiếng nức nở cực nhẹ.Nónện vàolòngTrang Nhấtkhiến trái timhắn cũng nảythình thịch.
“Thiếp biết công tử đang chuẩn bị thi khoa cử, bên cạnh lại thiếu người hầu hạ.Không bằng để thiếp hầu hạ công tử mấy ngày, coi như báo đáp ân tình.” Nàngvừanóivừa ngướcđôi mắthai màulên nhìnTrang Nhấtvà thuyếtphục hắn,
“Thiếp ở trong phòng chứa củi là được, ngày thường tuyệt đối không quấy rầycông tử. Công tử cần gì cứ gọi một tiếng.”
Lưu Trường Ương cười, “Uống chứ. Chuyện phía sau hẳn ngươi cũng đoánđược. Hai người họ chung giường, và đương nhiên Trang Nhất sẽ không đuổinàng ta đi nữa. Huống chi trong lòng hắn thật sự thích nàng kia nên cũng muốngiữ người lại. Vốn hắn định chờ khoa cử xong sẽ báo cha mẹ và chuẩn bị cướixin.”
Nàng kia mất tích.
“Hắnuốnghả?”UấtTrìThanhtòmòhỏi.
Một ngày này Trang Nhất đọc sách tới nửa đêm, mắt thấy ánh trăng đã ngả vềtây,saomaimọclênhắnmớiquyếtđịnhbuôngsáchvàkhoanhtayđirangoàisân. Hắn nhìn trăng sao trên trời và khe khẽ thở dài.
Chương 99: Chuyện xưa
công tử ngủ một chút. Bôn ba mấy ngày khiến thiếp vô cùng mệt mỏi, chânnặng trĩu không đi nổi mộtbước nào nữa.”
cảm giác muốn nhảy vào đó.
“Nhưng chuyện tự ý quyết…… quyết định hôn sự thật là…… không hợp đạolý. Huống chi đâu có…… có mỹ nhân mắt hai màu bỗng nhiên rơi từ trên trờixuống đâu…..”
LờinàyvốnnênlàTrangNhấtnóivớinàng.Nhưngtốiquahắnđãthayđổiývàquyết định hôm nay sẽ đưa nàng tới gặp cha mẹ, để họ tìm cách sắp xếp chonàng. Ai biết nàng kia lại nói ra lời này, nếu hắn cự tuyệt thì có vẻ thất tín bộinghĩa.
UấtTrìThanhnắmchặttay,“Thuộchạsẽ……sẽđuổinàngđi…..đirangoài.”LưuTrường Ươngnhíu mày, “Vìsao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
chút đồ ăn để nàng lót dạ.
UấtTrìThanhthấyhắnmuốnnóilạithôithìkhóhiểu,“Điệnhạấpúngthếlà…… là vì sao?”
“Vậy phiền công tử mở cửa.”
SaukhiTrangNhấtvànàngkiacùnggiườngthìgánhnặngtronglònghắncũngbuông xuống. Ban ngày hắn khắc khổ đọc sách, buổi tối có mỹ nhân làm bạn.
Nàng ấy có một đôi con ngươi khác hẳn người thường. Mắt phải màu nâu, mắttrái màu xanh da trời giống hồ nước xanh biếc. Chúng nó giao hòa, chiếu sángnhau, tuy màu sắc khác biệt lại không hề đánh nhau. Nếu nhìn lâu sẽ sinh ra
Nàng kia cầm một miếng điểm tâm, trong lúc ấy không biết là cố ý hay vô tìnhmàđầungóntaynàngấylạikhẽgãiqualòngbàntayTrangNhất.Sauđónàngnhìn hắn và cười nói, “Công tử, thiếp ăn no rồi nên muốn mượn giường của
LúcnghethấylờinàyTrangNhấtsửngsốtbởigiọngnóirấtgần,hiểnnhiêntrong lúc vừa rồi nàng kia đã đi tới gần cửa.
Trang Nhất chưa từng cự tuyệt nàng ta, và lần này hắn cũng không thể nóikhông.Vìthếhắnuốngrượukia.Màcônươngđóthấythếthì lạiđưathêmchénnữa.
quái. Còn người trong cuộc chưa chắc đã tỉnh táo được như vậy, đặc biệt làTrangNhất.Lúcấyhắncòntrẻ,lạilầnđầutiếpxúcvớimộtcônương,đãthếcônương kia lại nghiêng nước nghiêng thành, thế nên đương nhiên sẽ bị nàng tadắt mũi.”
Nàng không hề do dự khi nghe thấy lời mời của hắn.
CônươngkiachậmrãiđivàotrongphòngđọcsáchcủaTrangNhất.Saukhingồi xuống nàng ấy nhìn về phía hắn và nói, “Công tử, thiếp đói quá.”
TrangNhấtvộivãluốngcuốngđưađiểmtâmchưaănhếtchonàng.Hắncũngchẳng kịp hâm nóng, cứ thế hốt hoảng dâng lên.
Hắn gọi nàng là cô nương còn nàng gọi hắn là công tử. Dù đã chung giườngnhưng họ vẫn chưa kịp thay đổi xưng hô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Trường Ương nghệt ra, mãi một lúc mới nghiến răng, “A Thanh, ngươinghĩ nhiều rồi.”
Một ngày nọ Trang Nhất tỉnh lại thì không thấy người bên gối đâu. Hắn sờ taylên giường và thấy bên kia lạnh ngắt, hiển nhiên người đã đi từ lâu. Hắn hoảnghốt lao ra cửa tìm nhưng tìm tới trong thành, tìm mấy ngày mấy đêm cũngkhông thấy người đâu.
Nhất trong 1,2,3,4,5. Hắn vừa tròn 18, là một cử tử chuẩn bị thi khoa cử. TronglòngTrang Nhấtchỉ có đọcsách, một ngườiở trong ngôinhà tách biệtbênngoài thành, mỗi ngày sẽ có gã sai vặt đưa ba bữa cơm tới cho hắn, ngoài ra hắnkhông gặp ai.
Nàng kia cứ thế ở lại. Nhưng nàng ta cũng không giữ lời hứa, dù Trang Nhất cógọi hay không nàng ta vẫn ra ngoài bưng trà đổ nước, quét tước, khâu vá. Bởi vìluôn trốn tránh gã sai vặt tới đưa cơm nên qua nửa tháng mà chẳng có ai pháthiện ra sự có mặt của nàng.
Nhưng đột nhiên ngày lành kia lại kết thúc, giống một tiếng sấm giữa trờiquang,gần như đánh choTrangNhất ngất xỉu.
Một ngày nọ trời mưa lâm thâm, thời tiết lạnh đi nhiều. Trang Nhất ôn bài tớinửa đêm thì ngáp một cái và chuẩn bị đi ngủ lại nghe thấy cửa phòng mở ra.Nàng kia bưng một bầu rượu nóng tiến vào đặt trước mặt hắn và rót một chénđưaqua, “Trời lạnh,công tử uống chútrượu cho ấm người.”
Gió lạnh thổi qua, cánh hoa trên đỉnh đầu bay xuống lả tả, rơi trên người TrangNhất và đánh thức cái kẻ vẫn luôn trợn mắt há hốc mồm nãy giờ. Thư sinh vộinghiêng người qua một bên, tay chỉ vào trong nhà, miệng há ra nhưng không nóicâu nào.
Tiếptụcnóivềcâuchuyệnxưakia.CônàngấyngủtrêngiườngcủaTrangNhấtmột đêm, còn hắn thì ngồi một đêm trong sân. Lòng hắn tuy mênh mông, nhưnghànhđộnglạikhôngdámvượtquágiớihạn.Tớingàythứhai,nàngkiadậysớmvàđẩycửarangoài.Quamộtđêmnghỉngơinàngcàngthêmrựcrỡ,thậtđúnglà tuyệt sắc.
Trang Nhất duỗi tay mở cửa, nương ánh trăng hắn thấy rõ bộ dạng cô nươngđứngdướitàngcây.Tócnàngđenmượtnhưnước,eothonmềmmại,mộtđóahoa đỏ tươi cài bên mái khiến làn da của nàng càng thêm trắng ngần.
“Quê nhà của thiếp bị hạn hán đã ba năm, không có thu hoạch nên mới cùng chamẹ và anh trai rời đi, hy vọng có thể tìm một nơi đồng ruộng phì nhiêu. Tiếcrằng đi được nửa đường thì gặp cướp, trong lúc vội vàng thoát thân thiếp bị lạcngười nhà. Thiếp đã tìm hai ngày nhưng không có kết quả. Hiện thiếp đã haingày không ăn uống, trên người lại không có lộ phí, phía trước không có đường,chỗ nào cũng là tuyệt cảnh thế nên mới phải than thân trách phận.”
Nhưng so với đôi mắt kia thì những thứ đó đều không đáng nhắc tới.
Nếu không sẽ mệt c·h·ế·t.
Trang Nhất tuy là người đọc sách, cái gì mà nhân trí lễ nghi hắn đều thuộc làulàu nhưng đầu óc cũng không bị mấy thứ này trói buộc. Hắn luôn có đạo lý củachính mình: Thứ trong sách vở được dùng để đi thi, nhưng thi cử sao có thể coinhư cơm ăn? Sao có thể cứu được mạng người? Cũng đâu có thể lấp đầy nhữngvực sâu của d*c v*ng trong lòng người! Tất nhiên nó không thể làm những việcấy.Thếnênsáchlàsách,ngườilàngười,sáchkhôngthểtróibuộcngườimàconngười cũng không thể việc gì cũng làm theo sách.
“TrangNhấtđồngýà?”UấtTrìThanhxoaxoachópmũivàbuồnbựchỏimộtcâu.
Huốngchiđôimắtcônươngkiađẫmlệ,giọngnhưchimhoàngoanh,TrangNhất vừa nghe đã không đành lòng nói một chữ không.
Nhưng rõ ràng một đêm trước nàng còn rúc vào lòng hắn, tay nghịch tóc hắn vànghe hắn nói nhiều điều, về cha mẹ, chuyện nhà, khát vọng, nguyện ước……
“Tiểusinhsốngtạiđâymộtmình,à……nếucônươngkhôngđểýthìcóthểvào dùng chút đồ ăn, lại nghỉ ngơi một lúc sau đó lại nghĩ cách.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Công tử, tối qua thiếp đã nghĩ mãi vẫn không có kết quả. Thiếp bơ vơ khôngnơi nương tựa, hiện giờ chỉ có thể dựa vào mình công tử. Mong công tử có thểcho thiếp ở lại đây mấy ngày rồi lại tính cách khác.”
“Côngtửkể……kểcâuchuyệnnàylàđểAThanh học…… học vịTrang côngtửkia vàsớm ngày ……sớm ngàycó vợ ư?”UấtTrìThanhlộ vẻkhó xử,
“AThanh, chẳng trách ngươi một đống tuổi rồi còn chưa tìm được vợ.”
“Saocônươnglạithởdài?”TrangNhấtkhôngrõbảnthânđangnằmmơhayđây là hiện thực. Bởi vì nhà hắn vốn ở ngoại thành xa xôi, đừng nói phụ nữ,ngàythường đến congà mái cũngkhông thấy.
Trang Nhất kiên nhẫn chờ nàng trả lời, trong lòng chắc mẩm nàng sẽ khôngđồngý.Đồngthờihắncũngnghĩkỹ,nếunàngkiakhôngđồngýthìhắnsẽ đưa
Trang Nhất là người tốt. Hắn không có chút ác ý nào với nàng kia, chỉ có đồngcảm. Nhưng người bên ngoài lại là một cô nương độc thân, so với hắn thì nàngấy cần phải cảnh giác hơn nhiều. Nàng ấy đâu dám tùy tiền bước vào một ngôinhà xa lạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.