Bến Trăng - Hỷ Phúc
Hỷ Phúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Ngoại truyện: Diệp Uyển Uyển (1)
Lúc Diệp Uyển Uyển lên đại học yêu lần đầu, Tạ Vân Kỳ mới vừa vào cấp hai không lâu.
Ở sân bay, Tạ Vân Kỳ vẫn lần lượt ôm ba mẹ và cô ấy rồi mới đi.
Đương nhiên Diệp Uyển Uyển rất chào đón đứa trẻ sắp chào đời này.
Nhưng dì giúp việc lên lầu nhắc cô ấy có khách.
Chơi lớn rồi!
Lúc này Diệp Uyển Uyển vừa mới ngủ dậy, hoàn toàn không nhớ ra chuyện tối hôm trước. Người đến là Tạ Vân Kỳ, bởi vậy cơn bực tức khi bị đánh thức của cô ấy cũng vơi đi phần nào.
Lúc Tạ Vân Kỳ học lớp 12, chị Diệp của cậu đã tốt nghiệp đại học được hơn hai năm.
“Chị chê em còn nhỏ tuổi à?” Tạ Vân Kỳ khẽ nói: “Nhưng sau này em sẽ lớn mà, em chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi thôi.”
Từ nhỏ Diệp Uyển Uyển đã rất hòa đồng trong đám bạn cùng trang lứa, không phải kiểu được nịnh bợ vì gia cảnh ưu việt, mà là vì từ nhỏ cô ấy đã đủ khéo miệng và chủ động.
Đương nhiên, tuy là bạn bè nhưng giữa bạn bè với nhau cũng có sự khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy thoáng cảm thấy đau đầu.
Đứa trẻ mấy tuổi còn chưa biết cách tính toán thời gian trôi qua, dù sao thì sau đó vào một ngày nào đó, Tạ Vân Kỳ đã ra đời.
Lúc đó Diệp Uyển Uyển còn đi cùng ba mẹ đến thăm Tạ Vân Kỳ mới sinh được vài tiếng đồng hồ.
Ấn tượng của cô ấy về Tạ Vân Kỳ cũng bắt đầu từ lúc đó.
Thiếu niên mười tám tuổi đã trở nên vô cùng đẹp trai. Câu nói này của cậu đã gợi lại ký ức tối hôm qua của Diệp Uyển Uyển.
Cũng cho cô gặm.
Diệp Uyển Uyển định nghĩa cái ôm đó là tình thân, lại bỏ qua sự lưu luyến trong ánh mắt của thiếu niên khi nhìn mình.
Nhà họ Tạ định cho con trai đi du học, Tạ Vân Kỳ cũng rất có chí tiến thủ, cậu đã xin được vào một trường rất tốt.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Diệp Uyển Uyển, vẻ mặt cậu hiện lên sự đau khổ.
Nhưng cậu chủ nhà họ Tạ lại thông minh từ nhỏ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã từ giọng điệu của Diệp Uyển Uyển, sự ồn ào xung quanh cô ấy mà phán đoán ra tính chất của cuộc điện thoại tỏ tình này.
Cậu tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt của Diệp Uyển Uyển, giải thích: “Đừng sợ, không có chuyện gì xảy ra cả, em sẽ không để chị phải chịu trách nhiệm đâu.”
Dù sao cũng là đứa em trai mình nhìn nó lớn lên từ nhỏ, dáng vẻ thiếu niên đỏ hoe mắt khi bị từ chối trông thật đáng thương.
Đây không phải là vấn đề tuổi tác, mà là trong quy tắc sống của Diệp Uyển Uyển hoàn toàn không có khái niệm ăn cỏ gần hang.
Diệp Uyển Uyển cảm thấy mình đã giải quyết xong một phiền phức lớn.
“Vân Kỳ, sao đột nhiên em lại về nước vậy, ở bên đó không quen à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Uyển Uyển đầu óc không tỉnh táo mà trêu chọc người ta, hỏi người ta có cơ bụng không, có thể sờ được không.
Cô ấy gần như vừa dỗ dành vừa tức giận mà tống cổ người ta lên máy bay trở lại. Sau đó khi ba mẹ hỏi sao Tạ Vân Kỳ đột nhiên chạy về mà không thèm về nhà rồi lại bay đi luôn, Diệp Uyển Uyển hoàn toàn không dám nói thật.
Diệp Uyển Uyển trực tiếp bị câu nói này làm cho tỉnh rượu. Cô ấy ngẩn người một lúc lâu, muộn màng mở miệng định giải thích với Tạ Vân Kỳ.
Nhà cô ấy và nhà Tạ Vân Kỳ có quan hệ quá tốt.
Diệp Uyển Uyển vốn đang bực bội vì bị làm phiền giấc ngủ, mở miệng liền hỏi một câu: “Ai vậy?”
Thế là trong buổi tiệc sinh nhật riêng tư năm 23 tuổi, vì thua trò chơi mà cô ấy gọi điện thoại tỏ tình với cậu em trai ở đầu dây bên kia, phía Tạ Vân Kỳ lúc đó đang là buổi sáng.
Thế hệ ba mẹ của Diệp Uyển Uyển cũng có những người bạn tốt của họ, thậm chí có một người còn là hàng xóm.
Kết quả, phía sau dì giúp việc hiện ra một bóng người cao ráo.
Có điều, khoảng cách năm tuổi vẫn định sẵn quá trình cuộc đời của họ khác nhau không ít.
Không biết từ lúc nào, bụng của người dì xinh đẹp bắt đầu hơi nhô lên, theo thời gian trôi qua ngày càng lớn dần.
Nếu không phải mấy tháng sau trong một buổi tiệc, cô ấy đã uống quá nhiều, trong cơn mơ màng bị một chàng trai tóc vàng đẹp trai dắt đi.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô cả nhà họ Diệp đều không thiếu bạn bè.
Diệp Uyển Uyển nghẹn họng hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Em mới 18 tuổi thôi.”
Nhưng mối quan hệ của cậu và Diệp Uyển Uyển vẫn rất tốt, từ nhỏ đã gọi cô ấy là “chị”. Hai gia đình cũng vẫn luôn là hàng xóm, thậm chí mỗi năm đều có những lúc ăn cơm cùng nhau.
Tạ Vân Kỳ du học ở bên đó, biết đâu sau này cậu có thể gặp được người mình thích, chút chuyện nhỏ này của họ chẳng là gì cả.
Diệp Uyển Uyển không gọi điện thoại lại nữa. Cậu biết chắc là cô ấy đang ở cùng bạn bè, không có thời gian nhớ đến cậu.
Trước khi ra nước ngoài, vẫn là Diệp Uyển Uyển và ba mẹ cậu đưa cậu ra sân bay.
Chắc hẳn chị Diệp của cậu đã tìm một người đàn ông trong danh bạ, mà cô ấy cho rằng sẽ không nảy sinh tình cảm với mình vì cuộc điện thoại này.
Một sinh linh bé nhỏ, như thể chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ làm tổn thương cậu bé.
Từ nhỏ Diệp Uyển Uyển đã rất nhiệt tình gánh vác trách nhiệm của một người chị trước mặt cậu em nhà họ Tạ, cứ như thể ba mẹ cô ấy thật sự sinh thêm cho cô ấy một đứa con thứ hai vậy.
Lúc này, Tạ Vân Kỳ cụp mắt xuống. Dù biết rõ đây là giả, cậu vẫn nói với Diệp Uyển Uyển một câu rằng cậu sẽ về nước ngay.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Diệp Uyển Uyển nhìn thấy Tạ Vân Kỳ trên giường thì rơi vào im lặng. Không biết từ lúc nào, cậu đã nhuộm tóc vàng, quần áo xộc xệch, trên người toàn là những dấu vết mập mờ.
Tuy cô ấy có nhà riêng, nhưng bình thường vẫn thích về nhà ăn bám ba mẹ. Giờ này ba mẹ cô ấy đã sớm ra ngoài. Theo lẽ thường, Diệp Uyển Uyển sẽ ngủ đến khi tự tỉnh.
Người lớn nói với cô ấy, trong bụng dì có một em trai hoặc em gái.
Lúc Diệp Uyển Uyển vẫn còn đang ngủ say sưa ở nhà, nhà có khách đến.
Lúc này dì giúp việc đã xuống lầu. Tạ Vân Kỳ không bước vào phòng ngủ của cô ấy, đứng ở cửa đợi Diệp Uyển Uyển đang mặc đồ ngủ.
Từ nhỏ Tạ Vân Kỳ đã trắng trẻo bụ bẫm, đáng yêu. Lúc đó Diệp Uyển Uyển đã học tiểu học, coi cậu bé như búp bê Barbie mà chơi đùa. Cô ấy lôi những chiếc đầm công chúa xinh đẹp hồi nhỏ của mình ra để trang điểm cho em trai.
Thế nhưng thiếu niên mười tám tuổi đã cao hơn cô ấy rồi, đến gần hơn một chút thì cô ấy còn phải ngẩng đầu nhìn cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ rất lâu trước đây, nhà họ Diệp cũng xuất thân từ tầng lớp trọc phú mới nổi, nhưng với tư cách là một gia tộc đã giàu có qua nhiều thế hệ, đến bây giờ không còn ai nói nhà họ không ra gì nữa.
Hơi thở bên đầu dây của cậu không ổn định, cậu vừa mới tập thể d·ụ·c xong.
Tiếng gọi này đã thành công khiến một cô gái vừa mới tỉnh ngủ ngơ ngác.
Tạ Vân Kỳ mua vé máy bay về nước sớm nhất, viết email xin nghỉ phép rồi vội vã ra sân bay.
“?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể hiểu đơn giản là có chỉ số EQ cao.
Tạ Vân Kỳ cười nhìn cô: “Uyển Uyển, chuyện tối qua em nói là thật lòng sao?”
Mối quan hệ của họ tốt đến mức cô ấy có thể mặc đồ ngủ, không cần sửa soạn mà ra gặp cậu.
Nghe thấy người mình ngày đêm mong nhớ nói ra mấy chữ “Chị thích em”, trước hết là cậu ngẩn ra, sau đó là vui mừng khôn xiết.
Trong thế hệ của Diệp Uyển Uyển, cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong gia tộc, đứa em trai nhà hàng xóm đã giúp cô ấy thỏa mãn cơn nghiện làm chị.
Tạ Vân Kỳ nói: “Em thích chị từ rất lâu rồi, chị Uyển Uyển.”
Nhưng cô ấy vừa mới tỉnh rượu, lúc này đầu óc có hơi chậm chạp, liền nghe thấy thằng nhóc này nói: “Anh cũng thích em.”
Sau đó cũng không nghe lời giải thích tuôn ra từ miệng cô ấy mà đã cúp máy.
Từ khi cô bé còn nhỏ, dì hàng xóm đã vô cùng yêu quý cô, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, do người dì đó là bạn của ba mẹ cô.
Chương 113: Ngoại truyện: Diệp Uyển Uyển (1)
Cô ấy đã quên mất cảm giác của mình lúc đó là gì, chỉ biết rằng mình đã có thêm một người em trai.
Hôm đó là sinh nhật Diệp Uyển Uyển. Ngay khi vừa qua 0 giờ theo giờ trong nước, Tạ Vân Kỳ đã gọi video chúc mừng cô ấy từ sớm.
Chàng trai tóc vàng đẹp trai cho cô sờ.
“Sau này em sẽ gặp được những cô gái khác mà em thật lòng yêu thích.” Diệp Uyển Uyển nói.
Quả nhiên sau này khi Tạ Vân Kỳ lớn lên, mọi người xung quanh đều mất đi niềm vui này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vân Kỳ, sao em lại về đây?”
“Uyển Uyển, là anh.”
Thế nhưng ba mẹ của Tạ Vân Kỳ cũng tình cờ thích trò chơi này. Nhân lúc con trai chưa có nhận thức gì về giới tính, họ đã nhanh nhẹn trang điểm rồi chụp không ít ảnh.
Để tránh những chuyện khó xử sau này, dù thế nào thì cô ấy cũng không thể để ý đến Tạ Vân Kỳ được.
Chàng trai tóc vàng đẹp trai đưa cô ấy về căn hộ riêng của mình.
Sự bực tức vì bị đánh thức bốc lên ngùn ngụt.
Sau này nhớ lại, Diệp Uyển Uyển làm sao cũng không nhớ ra được, rốt cuộc từ lúc nào thằng nhóc này đã không còn gọi chị nữa.
Diệp Uyển Uyển đã từ chối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.