Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Trở về Bắc Kinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Trở về Bắc Kinh


Quả nhiên, Đường Nguyệt Thư không khiến Giang Thanh Dã thất vọng. Ngày thứ hai sau khi về nước, lúc cùng nhau đến nhà hàng ăn cơm, cô ấy còn âm thầm cảm thấy may vì đã đặt phòng riêng và không gọi thêm ai khác đến.

Tất nhiên là Đường Nguyệt Thư không thể hứa hẹn điều đó. Cô nói ít hơn mọi khi, phần lớn thời gian là hát nhưng chỉ có một điều không thay đổi – đó là sự xuất hiện của tài khoản quý ngài Chữ Rối.

Dù như vậy, doanh thu trong ngày hôm đó của Đường Nguyệt Thư vẫn leo lên top đầu của nền tảng. Ngay cả khi không tính đến quý ngài Chữ Rối thì cô cũng đã là một streamer lớn của nền tảng này rồi.

Đường Nguyệt Thư cũng xem như đã lăn lộn bên ngoài xã hội một thời gian, lời lẽ không còn sắc bén như hai năm trước nữa nhưng ẩn trong từng câu nói lại mang một sự xa cách khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trước khi về nước, khẩu vị của Đường Nguyệt Thư kém kinh khủng, đã rất lâu rồi cô không ăn ngon miệng như thế. Bây giờ, hiếm hoi lắm cô mới cảm thấy đói bụng.

Đường Nguyệt Thư đã đưa ra yêu cầu với quản gia và đầu bếp, hy vọng họ đừng tiếp tục có bất kỳ liên hệ gì với Lâm Xuyên nữa. Nếu không làm được, cô đành phải mời họ đi tìm chỗ làm mới.

Studio dưới tên cô thì được giao cho người khác điều hành.

Đường Nguyệt Thư vẫn cho rằng bản thân là người biết buông bỏ, dù trong bóng tối, khóe mắt cô đang cay xè đến mức sắp không chịu nổi nữa.

Đường Nguyệt Thư tiếp tục rưng rưng nước mắt: “Cậu không hiểu được đâu.”

Lâm Xuyên đã tốn không ít tiền để mua căn nhà này, chỉ riêng chỗ đậu xe trong sân đã không chỉ có hai hay ba chỗ, đến cả nội thất và cách bài trí trong nhà đều rất đẹp.

Cuộc sống không phải như trong phim ảnh, thế nhưng người ta vẫn luôn nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó.

Nhưng ngoài dự đoán, người phụ nữ ấy lại nói: “Nhưng nếu có thể, tôi hy vọng hai đứa có thể kiên định hơn trong lựa chọn của mình.”

Cái gọi là chia tay, thực sự là không còn liên lạc. Lần này, Đường Nguyệt Thư dứt khoát xóa sạch mọi phương thức liên lạc của Lâm Xuyên.

Cảm giác như có ai đâm một nhát vào tim, đau nhưng lại không sờ thấy vết thương, cũng không thể bôi thuốc.

Vốn dĩ cô cũng không định livestream lâu nên vội vàng hát thêm vài bài nữa rồi tắt livestream.

Thời gian quả thật là liều thuốc tốt nhất.

“Dạo gần đây anh không bận sao?” Đường Nguyệt Thư hỏi: “Sao lại có thời gian đến đây?”

“Lâm Xuyên, chúng ta đã không còn hợp nhau nữa.” Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, bọn họ vốn dĩ chưa từng phù hợp.

“…”

Tính cả thời gian hai người quen nhau thì thậm chí còn chưa đến hai năm, nhưng những dấu vết để lại thì lại quá nhiều. Chỉ cần còn ở trong căn nhà này, thì không tránh khỏi việc nhớ đến anh.

Còn chưa đưa cô đi ăn ở mấy nhà hàng cũ từng ăn trước kia mà cô đã bày ra bộ dạng như sắp c·h·ế·t đến nơi thế này, người không biết còn tưởng cô bị ngược đãi ở Paris không bằng.

Một câu nói khiến ba ruột phải cứng họng.

Có lẽ vì nghĩ đến người chồng hiện tại và đứa con nhỏ, trên mặt bà Đỗ hiện lên vẻ hạnh phúc. Bà chăm sóc bản thân rất tốt, bây giờ nhìn qua còn giống chị gái của Đường Nguyệt Thư hơn là mẹ ruột.

Thật ra thì dĩ nhiên là không thể bỏ qua vị fan hào phóng đó.

“Có, vui.” Cuối cùng, Đường Nguyệt Thư cũng lên tiếng, chỉ là giọng điệu của cô bình thản hơn rất nhiều so với tưởng tượng: “Nhưng con người sống trên đời đâu chỉ để tìm niềm vui, đúng không?”

Họ đã từng có quá nhiều kỷ niệm thân mật trong căn nhà này.

Buổi trình diễn thời trang mà Đường Nguyệt Thư hợp tác với người khác đã diễn ra vô cùng hoàn hảo. Nhờ đó mà danh tiếng của cô đang dần đi lên, số người cô tiếp xúc cũng ngày càng nhiều, giống như câu nói “thất tình thì sự nghiệp thăng hoa” vậy.

“Cô Đường, nói ra thì thật xấu hổ, thật ra thì tôi và ba của Lâm Xuyên chưa từng nghĩ rằng ở độ tuổi này, con trai mình lại có thể yêu một cô gái du học ở Paris. Từ nhỏ nó đã có chính kiến, chúng tôi cũng ngầm mặc định rằng nó sẽ chọn một cô gái môn đăng hộ đối. Xin lỗi, không phải chúng tôi có thành kiến gì với những gia đình bình thường, chỉ là trong hoàn cảnh gia đình như chúng tôi, xét trên phương diện lợi ích thì quả thật đa số mọi người đều sẽ lựa chọn như vậy…”

Thích, rất thích, yêu.

Họ là mối tình đầu của nhau, hơn một năm ở bên nhau, từng kỉ niệm có với nhau rất đẹp đẽ.

Bây giờ, Đường Nguyệt Thư cũng đã qua cái tuổi trách móc về chuyện đó rồi.

Giang Thanh Dã: “…”

Mặc dù chuyện cô về nước không hề rầm rộ, chỉ báo cho vài người bạn thân thiết biết, ngay cả Đường Thước Diễn cũng không hề hay biết.

“Tôi đã tìm hiểu sơ qua về cô trên mạng. Cô là một cô gái rất xuất sắc, vừa có tài lại vừa có trách nhiệm. Ban đầu, tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về gia cảnh của cô một chút, nhưng Lâm Xuyên nói rằng làm vậy là một sự xúc phạm đối với cô.”

Trong cuộc gọi của Đỗ Kính Phong, ngay từ lời chào đầu tiên cũng đã mang vẻ xa cách: “Xin hỏi có phải là Đường Nguyệt Thư không? Anh là Đỗ Kính Phong.”

Dù hai năm qua cũng có người đến làm vệ sinh định kỳ.

Cô là một người vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng nước mắt cứ như những chuỗi ngọc bị đứt, liên tục rơi xuống không ngừng lại được, trong khi tiếng khóc của cô lại quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người khác không thể không đau lòng.

Không rõ Lâm Xuyên có hiểu được lời cô nói hay không, anh hỏi: “Em lo rằng anh không thể duy trì cuộc sống như hiện tại sao?”

“Nguyệt Thư, căn nhà này cho em, chúng ta đừng chia tay có được không?” Lâm Xuyên nhẹ giọng nói: “Cho anh thêm một chút thời gian nữa.”

Những thứ liên quan đến Lâm Xuyên trong biệt thự đều đã bị cô dọn dẹp rồi cất đi, dù sao thì nhà cũng còn nhiều phòng trống.

Sau khi kết thúc buổi livestream, cô nhìn thấy tin nhắn riêng từ quý ngài Chữ Rối.

Một lúc sau, bên đó mới thốt lên một tiếng “ôi”, rồi không rõ là dùng tiếng Quảng Đông nói câu gì, nghe có vẻ giống như một thán từ.

Lấy một ví dụ hơi khập khiễng thì nó đủ để khiến cô từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi bỗng chốc trở thành phú bà.

Cô đang lựa lời để nói.

Đường Nguyệt Thư quá hiểu những quy tắc trong giới thượng lưu rồi. Con người đâu phải cỏ cây, cho dù ban đầu chỉ là ôm tâm lý chơi đùa thì rồi cũng sẽ có người nảy sinh chút tình cảm, không thể cho được thứ khác thì sẽ cho tiền.

Tin tức kiểu này muốn giấu cũng giấu không nổi, mà thật ra cũng chẳng cần phải giấu.

Câu hỏi này rất sắc bén.

Cô chủ nhà họ Giang không biết đồng cảm là gì, nhưng đối diện với cô bạn thân vừa trở về sau hai năm, trong lòng cô ấy vẫn nảy sinh chút tình mẹ dạt dào.

***

Trong bữa ăn thứ hai, sau khi cân nhắc kỹ, Đường Nguyệt Thư hỏi những năm qua, bà Đỗ sống có tốt không.

Bên kia đáp: “Tôi là mẹ của Lâm Xuyên.”

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, lão Đường đã thật sự bị đánh sập phòng tuyến.

Hai người im lặng suốt một lúc lâu. Trong ánh sáng mờ mờ, Lâm Xuyên ngồi thẳng dậy, nhìn vào gương mặt Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư không nhất thiết phải nghe được câu trả lời từ Lâm Xuyên, cô nói: “Nếu anh muốn trả phí chia tay, vậy thì cứ để lại căn nhà này cho tôi đi.”

Vấn đề lớn nhất của lão Đường và bà Đỗ chính là việc sinh con bừa bãi. Đương nhiên, chỉ sinh một đứa thì cũng xem như còn biết kiềm chế.

Lúc mới đến Paris, chất lượng cuộc sống của cô tụt dốc không phanh. Chính vì cô đã từng trải qua những tháng ngày như thế nên cô biết rõ cảm giác chênh lệch ấy lớn đến mức nào, dù bây giờ nhớ lại, thực ra cũng không đến mức quá khó để vượt qua.

Đường Nguyệt Thư cụp mắt, im lặng thật lâu. Cô không trả lời câu hỏi của Lâm Xuyên.

Mỗi một bước tiến về phía trước, đều rất khó để quay đầu lại.

Rốt cuộc bà có ý gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Những ngày sau khi chia tay không được tự tại như cô tưởng tượng, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu không chịu nổi. Cuộc sống hằng ngày của Đường Nguyệt Thư bị công việc lấp đầy, trong đầu không còn chỗ cho người khác.

Bà ấy thực sự cảm thấy áy náy vì đã tự ý làm phiền cô.

Nhưng dường như quý ngài Chữ Rối không thấy tin nhắn đó, anh vẫn tiếp tục ném tiền trong phòng livestream của cô.

Mấy tháng nữa là đến Tết rồi, năm nay chắc vẫn có thể nhận được ít lì xì.

Thật ra, cô vẫn giữ liên lạc với bên ngoại, chỉ là bình thường rất ít qua lại, đặc biệt là sau khi ba mẹ ly hôn, hai bên hầu như không còn hợp tác gì với nhau. Sau này, khi ông bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ cô tìm được tình yêu đích thực và định cư ở nước ngoài, mối liên hệ lại càng ít dần hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng bình tĩnh: “Lâm Xuyên, chúng ta chia tay đi. Căn nhà này, anh muốn cho thì cho, không cho cũng không sao.”

Sau khi vào Đỗ thị, Đường Nguyệt Thư trở nên rất bận rộn, vì cô phải vừa học vừa làm cùng lúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Căn biệt thự này chỉ mới mua được hơn một năm, chắc hẳn vẫn còn những người giàu có quan tâm đến việc mua nó, nếu quy đổi thành tiền thì thực sự là một con số khổng lồ.

Câu trả lời của cô luôn thể hiện thái độ muốn giữ khoảng cách, cô chỉ nói là dạo này công việc quá bận rộn.

“Lâm Xuyên, tôi không muốn trở thành một điều khoản trong những điều mà anh phải cân nhắc được mất về sau. Tôi cũng không hy vọng anh vì muốn tiếp tục ở bên tôi mà phải đánh đổi điều gì. Những gì anh vốn nên có được thì hãy cứ giành lấy và nhận lấy chúng.”

Thật ra, giọng anh cũng khá bình tĩnh, nhưng kết hợp với sức lực trong cái ôm ấy, Đường Nguyệt Thư có thể nghe ra được nỗi buồn trong đó.

Cuộc gọi kết thúc, Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rõ ràng là tâm trạng cô đang có chút rối bời.

Lúc nào anh cũng nói chuyện như vậy. Không khó để Đường Nguyệt Thư nhận ra đối phương lớn tuổi hơn cô một chút, nhưng cũng chưa đến mức gọi là già. Nhìn cách anh sử dụng mạng xã hội thì có thể thấy anh cũng khá rành.

“Xin chào, cho hỏi cô là cô Đường Nguyệt Thư phải không?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ rất thanh nhã, nghe có vẻ là một người phụ nữ trung niên.

Nhưng trước đó có người từng ngu ngốc khi bày ra một kế hoạch cho lão Đường, chỉ cho ông cách khiến con gái phải cúi đầu. Đại khái là người đó bảo ông dùng thủ đoạn làm cho cho studio của Đường Nguyệt Thư phá sản luôn, như thế thì chẳng phải cô sẽ ngoan ngoãn trở về hay sao?

Nhưng tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời của Đường Nguyệt Thư nghe có vẻ vô tình.

Tối hôm đó, Lâm Xuyên rời đi, Đường Nguyệt Thư cũng không liên lạc lại với anh nữa.

Cô tin.

Đường Nguyệt Thư vẫn không lên tiếng, Lâm Xuyên liền tiếp tục nói: “Nguyệt Thư, quãng thời gian ở bên anh, em có vui không?”

Đường Nguyệt Thư nhìn mà còn thấy có hơi thấp thỏm lo lắng, nghi ngờ không biết có phải tiền của anh đều là thu nhập hợp pháp không.

Dù sao thì kể từ sau khi cô bỏ nhà ra đi, trong đời cô chỉ xuất hiện hai vị Thần Tài vừa có thực lực lại vừa hào phóng đến một mức độ nào đó như vậy.

Những lời mời tụ họp bắt đầu xuất hiện không ngớt.

Lúc đó, lão Đường vẫn còn tưởng Đường Nguyệt Thư đang bận rộn với thương hiệu thời trang hay mấy cái livestream gì đấy, ông nói: “Cái studio mà con làm thì kiếm được bao nhiêu tiền, không bằng về nhà đi.”

“…”

Đầu tháng chín, Đường Nguyệt Thư nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự đoán.

Thật ra, Đường Nguyệt Thư chưa từng chủ động tìm hiểu tin tức gì về Lâm Xuyên, nên cô cũng không rõ tình hình gần đây của anh.

Đường Nguyệt Thư là kiểu người biết co biết duỗi. Sau khi về nước, cô lần lượt gỡ chặn những họ hàng và người lớn trong nhà từng bị cô chặn liên lạc trước đó.

Một lúc sau, quý ngài Chữ Rối nhắn lại: [Phải ăn uống cho đầy đủ, có sức khỏe mới làm cách mạng được.]

“Tôi và ba của nó không phải mối tình đầu của nhau, nhưng suốt chặng đường đi đến giờ, chúng tôi vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Ba của nó là một người không tồi. Chúng tôi luôn cho rằng đời người thật ra không nhất thiết phải là ai đó thì mới được, cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại cứng đầu như vậy trong chuyện tình cảm. Nó từng nói với chúng tôi rằng, tình cảm giữa hai đứa vẫn chưa đến mức nói chuyện hôn nhân. Nó lớn hơn cô vài tuổi, tương lai của cô vẫn còn rất nhiều hướng đi khác, chưa chắc đã là nó, nhưng tất cả những gì nó làm đều cho thấy nó đang suy nghĩ cho tương lai của hai đứa. Tất nhiên, đó là lựa chọn của nó…”

“Không phải chứ, ở Paris đến cả cái quẩy cũng không ăn được hả?”

“Tôi biết nói như thế có lẽ hơi đường đột, nhưng con trai tôi chắc chắn sẽ không tự kể với cô về hoàn cảnh hiện tại của nó. Là một người mẹ, tôi ích kỷ hy vọng nó có thể ở bên người mà nó yêu thương.”

Ở một mức độ nào đó, bọn họ rất ăn ý với nhau, bất kể là tính cách hay thể xác thì sự hòa hợp này thậm chí chẳng cần phải đem ra so sánh cũng có thể nhận ra được.

Đỗ Kính Phong.

Anh nói: “Nguyệt Thư, anh rất thích em, còn em thì sao?”

Thật ra đối với họ mà nói thì Paris từng là một nơi rất đẹp, nhưng khi nơi chia tay cũng chính là Paris thì nơi ấy lại trở thành một vết thương.

Về nhà à… Đường Nguyệt Thư nhìn lịch trình của mình, sau đó đáp: “Chắc là sẽ trễ thêm chút nữa. Dạo này con hơi bận, không có thời gian cãi nhau với ba, ba chờ thêm một thời gian, chờ con làm xong việc sẽ về.”

Không biết là do công việc quá bận rộn hay vì tâm trạng không tốt, cô không ăn được gì cả. Hình như đầu bếp cũng đã thử thay đổi thực đơn, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc Đường Nguyệt Thư chưa đầy một tháng đã sụt gần 5kg.

“Tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào cho lựa chọn của anh.”

Lão Đường im lặng một lúc, rồi hỏi: “Khi nào thì con về nhà?”

Ngay cả lần gặp mặt này, bà Đỗ vẫn tỏ ra xa cách như trước. Có lẽ bà đã biết chuyện Đường Nguyệt Thư bỏ nhà ra đi trong hai năm qua, nhưng bà chẳng hỏi lấy một câu xem con gái lớn của mình sống ra sao. Sau khi thủ tục chuyển nhượng cổ phần gần như hoàn tất, bà cũng lập tức rời đi.

Đường Nguyệt Thư về nước sớm không phải vì chuyện gì khác, mà là vì nhà mẹ ruột của cô.

Bắc Kinh vẫn vẫn sầm uất như xưa. Lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay, Đường Nguyệt Thư lại sinh ra một cảm giác kỳ quái, cảm giác gần về quê nhà thì lại thấy bối rối, ngại ngùng.

Trong lúc livestream, Đường Nguyệt Thư đã gửi tin nhắn riêng cho anh, bảo anh đừng tặng quà nữa.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai xa xôi sẽ thế nào, nhưng đúng là trước đó cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chia tay.

Trong ánh sáng mờ ảo, bàn tay của Lâm Xuyên nhẹ nhàng chạm lên má Đường Nguyệt Thư.

Người gọi đến là họ hàng bên nhà mẹ ruột của cô, người anh họ hơn cô ba tuổi.

Đường Nguyệt Thư không trả lời câu hỏi đó. Hậu quả của việc chống đối là gì, cô đã từng được nếm trải.

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, mong là những lời tôi nói sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.” Mẹ của Lâm Xuyên là một người rất lịch sự. Khi gọi điện cho Đường Nguyệt Thư, bà ấy cũng không tỏ ra mình là bề trên.

Cô tránh né câu hỏi của Lâm Xuyên.

“Đừng.” Anh lên tiếng, giọng nói vẫn khá bình tĩnh nhưng đã mất đi sự kiềm chế thường ngày: “Anh không muốn chia tay với em.”

Nhưng trong giới này, chẳng có tin tức nào là có thể giấu được mãi.

Dường như đã rất lâu rồi, họ không ôm nhau như vậy.

Lâm Xuyên không hỏi Đường Nguyệt Thư còn thích anh không, vì câu hỏi đó không cần thiết.

Chỉ có thể nói, sự phản kháng của Đường Nguyệt Thư trong hai năm nay vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng của lão Đường.

Với năng lực của Lâm Xuyên, có lẽ sau khi rời khỏi gia đình, anh vẫn có thể sống tốt hơn cô khi đó, nhưng cô cũng không muốn anh phải trải qua quãng thời gian tương tự như thế.

Từ trước đến nay, phần nhiều tình cảm mà Đường Nguyệt Thư dành cho quý ngài Chữ Rối đến từ sự biết ơn. Mối quan hệ của họ không thích hợp để chia sẻ chuyện riêng tư với nhau, ít nhất thì Đường Nguyệt Thư sẽ không chủ động chia sẻ chuyện riêng với đối phương.

Anh đưa tay lên định lau nước mắt cho cô.

Giữa Đường Nguyệt Thư và mẹ ruột bây giờ chỉ còn lại chút tình cảm nhạt nhòa, đến mức thậm chí cô còn không biết nên hỏi bà Đỗ như thế nào.

Khi bà Đỗ chuẩn bị ra sân bay, bà quay sang nói với Đường Nguyệt Thư một câu: “Nguyệt Thư, mẹ hy vọng con có thể sống tốt.”

Còn hiện giờ, Lâm Xuyên đang bận rộn với những khoản đầu tư bên ngoài Lâm thị.

Cơn thịnh nộ của lão Đường tuy đến muộn nhưng vẫn đến. Nhưng khi ông dùng điện thoại của người khác để liên lạc với cô, Đường Nguyệt Thư chỉ bình thản nói một câu: “Ba, sau này ba dùng điện thoại của mình gọi cho con là được rồi, con đã gỡ ba ra khỏi danh sách chặn rồi.”

Dù vậy, đến khoảng tháng mười, tin cô về nước cũng đã lan truyền ra khắp nơi.

Các khán giả khác nhìn vào cũng thấy bàng hoàng không thôi, hiếm khi có một vị “đại ca livestream” nào lại thu hút được nhiều sự chú ý như vậy.

Anh vốn không phải người hay ép buộc người khác. Trước đây, anh vẫn luôn nghĩ mình là người như vậy.

Nếu vì cô mà Lâm Xuyên phải đánh mất điều gì đó thì cô cũng không muốn trở thành điều khiến anh phải oán trách trong suốt những năm tháng sau này.

Thậm chí, Đường Nguyệt Thư chỉ ăn với bà có hai bữa cơm.

Cô không quan tâm đến số tiền lương đã trả cho họ, dù sao thì đó cũng không phải tiền của cô.

Cuộc điện thoại đó đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của Đường Nguyệt Thư, và cũng chính cơ hội ấy đã khiến cô quay về nước sớm hơn mấy tháng, quay trở lại thành phố Bắc Kinh.

Quản gia mà Lâm Xuyên thuê để xử lý công việc trong biệt thự vẫn ở lại làm việc. Khi cô nói rằng sau này cô sẽ trả lương thì người quản gia nói với cô rằng Lâm Xuyên đã thanh toán trước tiền lương cho vài năm tới rồi.

Có những lời vừa định nói ra, nhưng đột nhiên lại thấy khó mở miệng.

Nhưng có đôi lần trở về nhà, cô sẽ cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

Thật lòng mà nói, anh thực sự đã mang đến cho bạn gái một cuộc sống rất tốt, dù không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô nhưng anh luôn cố gắng chăm sóc cô bằng cả tấm lòng.

Đường Nguyệt Thư không hiểu người mẹ đã lâu không liên lạc của mình rốt cuộc có ý gì.

“Nguyệt Thư, trả lời câu hỏi của anh.” Nhưng lần này, Lâm Xuyên không còn dịu dàng như trước. Dù biết rõ cô không muốn nhắc đến, nhưng anh lại cố tình không cho cô cơ hội lảng tránh.

Con người không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia, nhưng cô lại chính là kiểu người như vậy.

Sau khi chia tay với Lâm Xuyên, mỗi lần thấy ID của quý ngài Chữ Rối, cô lại thoáng nhớ đến anh một chút.

Lần này, bà Đỗ về nước một mình, thậm chí còn không dẫn theo người chồng hiện tại và đứa con nhỏ của mình. Bà chuyển hết cổ phần cho cô con gái lớn, chẳng để lại gì cho bản thân hay cô con gái nhỏ kia.

Cuộc sống sau khi về nước còn bận rộn hơn nhiều so với tưởng tượng của Đường Nguyệt Thư, bận đến mức hầu như cô không có thời gian để ôn lại chuyện cũ.

Nghe xong những lời này, Đường Nguyệt Thư im lặng một lúc rồi nói: “Bác gái, chẳng lẽ anh ấy không nói với bác sao? Chúng cháu đã chia tay rồi.”

Chỗ cổ phần ấy không hề nhỏ, mà cổ phần của nhà họ Đỗ rất có giá trị, ít nhất đối với Đường Nguyệt Thư thì đây chắc chắn là một khối tài sản khổng lồ.

Đầu bếp cũng đang làm việc, tay nghề vẫn không hề sa sút. Chỉ khác ở chỗ là dạo này, khẩu vị của Đường Nguyệt Thư trở nên rất kém.

Người phụ nữ tự xưng là mẹ của Lâm Xuyên nói rằng hiện tại anh đang trong trạng thái bị đình chỉ công tác, toàn bộ công việc của anh ở tập đoàn Lâm thị đều đã dừng lại và được giao do anh họ và chị họ của anh đảm nhận thay. Ông nội anh cùng các cổ đông muốn nhân cơ hội này buộc anh phải cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ về bản thân và tương lai của nhà họ Lâm.

“…”

Chỉ có điều, dường như cái quy luật “mắt không thấy, tim không đau” không có tác dụng với Đường Nguyệt Thư, bởi vì có quá nhiều thứ mang bóng dáng của Lâm Xuyên, trừ khi cô dọn hẳn ra khỏi nơi này.

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu bên nhau, họ nên nói rõ mọi chuyện. Nếu vậy thì đến giờ họ đã không phải khổ sở vì những rắc rối trong chuyện tình cảm như thế này.

So với bà Đỗ, rõ ràng là mợ của Đường Nguyệt Thư quan tâm đến cô hơn một chút.

Huống hồ là anh.

Lần cuối cùng hai mẹ con liên lạc với nhau chỉ là gửi mấy lời chúc Tết cho có lệ. Có lẽ từ nhỏ cô đã nhạy cảm nhận ra rằng mẹ mình không thích mình lắm, nên mối quan hệ giữa hai mẹ con chỉ duy trì ở mức độ xã giao.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, dù chỉ là người lạ nhìn thấy cô rơi lệ cũng sẽ không kìm được mà thấy xót xa.

Lúc mới về nước, Đường Nguyệt Thư ở tạm nhà của Giang Thanh Dã. Cô về quá đột ngột, chỉ kịp sắp xếp ổn thỏa công việc ở studio bên Pháp, chưa kịp liên hệ với người dọn dẹp đến dọn nhà mình.

Kết quả là người đó bị lão Đường mắng cho một trận: “Ông bị bệnh à? Con bé đang làm ăn đàng hoàng, ông bảo tôi phá hỏng công việc của nó? Cho dù tôi không phải ba nó thì cũng không đến mức làm kẻ thù của nó, ông có ý đồ gì hả?!”

Không rõ vì lý do gì, bà Đỗ đã chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong Tập đoàn Đỗ thị cho Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Hai người chia tay không nhất thiết là vì không còn tình cảm, họ đều đã là người trưởng thành nên cả hai hiểu rõ điều này.

Lời của Đường Nguyệt Thư quá đỗi bình tĩnh, khiến Lâm Xuyên bất chợt ôm chầm lấy cô, cái ôm ấy rất chặt.

Nhưng cô hiểu rõ, trên đời này không hề tồn tại kiểu người như vậy, không ai là không biết cân đo đong đếm giữa thiệt và hơn, ngay cả cô cũng vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xung quanh trống trải đến đáng sợ, nhưng người trước mặt thì vẫn đang hiện hữu một cách chân thực.

Đây là lần đầu tiên sau mấy năm trời, Đường Nguyệt Thư mới gặp lại mẹ mình.

“…”

Cho đến một ngày, vào một buổi trưa cuối tuần tưởng chừng bình thường như bao ngày khác, cô nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt.

Giang Thanh Dã chỉ mải nhìn cô ăn. Cô ấy không biết trước kia Đường Nguyệt Thư ăn uống không được mà chỉ thấy cô đã gầy hẳn đi.

“Nhất định phải chia tay sao?” Lâm Xuyên hỏi.

Cô cười rất đẹp, các fan liên tục nói rằng họ nhớ cô, mong cô có thể livestream nhiều hơn.

[Dạo này tâm trạng không tốt à? Trông em gầy đi nhiều lắm.]

Đường Nguyệt Thư rơi vào trầm mặc.

“Tôi không thể chấp nhận việc anh có thể kết hôn bất cứ lúc nào.” Đường Nguyệt Thư khẽ nói: “Chia tay bây giờ thực ra cũng có thể coi như là một cái kết không tệ, anh thấy sao?”

Đường Nguyệt Thư cũng chẳng có ấn tượng sâu sắc gì với hai đứa con của nhà cậu bên đó.

Có lẽ đèn trong phòng khách quá sáng, Lâm Xuyên với tay tắt đèn. Công tắc vừa bật xuống, căn phòng lập tức tối đen như mực.

Đường Nguyệt Thư đưa tay gạt tay anh ra, cô không muốn duy trì khoảng cách thân mật như vậy với anh nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới sự giúp đỡ của cậu và anh họ, Đường Nguyệt Thư vào làm ở tập đoàn Đỗ thị. Cô được bổ nhiệm trực tiếp vào vị trí quản lý cấp cao.

Một người là Lâm Xuyên, người còn lại là quý ngài Chữ Rối.

Người thì còn đang ngồi vỉa hè ăn cùng cô, mà trong điện thoại đã đặt sẵn phòng riêng cho bữa ngày mai rồi.

Ở Pháp hai năm, nhịp sống trong nước dường như đã thay đổi không ít, mỗi một sự thay đổi đều đang nói với cô rằng: Quê hương vẫn là nơi tốt nhất.

Lúc máy bay hạ cánh thì đã là đêm khuya, Giang Thanh Dã đến đón cô, dẫn cô đi ăn một bữa khuya hết sức bình dân trên con phố đêm của Bắc Kinh.

Cô cũng rất thích anh.

Là ba mẹ và con cái với nhau, nhưng cô mãi mãi không thể đoán được chuyện họ có yêu thương cô hay không.

Nói một cách nghiêm túc thì cuộc sống độc thân sau khi chia tay cũng không đến nỗi tệ. Ngoài việc ăn uống không ngon miệng, giấc ngủ cũng kém đi thì thỉnh thoảng trong các buổi tiệc xã giao, Đường Nguyệt Thư sẽ uống hơi nhiều một chút. Khi đó, những người hoàn toàn không đụng đến giọt rượu nào là trợ lý và tài xế sẽ phụ trách việc đưa cô về nhà an toàn.

Nếu không phải là người đó kiên định chọn cô, thì cô không cần.

“Anh không muốn chia tay.” Giọng nói của Lâm Xuyên vang lên bên tai cô.

Quả nhiên là không thể ở nước ngoài lâu được, sống ở đó lâu có thể bị đói đến mức gầy rộc cả người.

Không biết có phải bà ấy nhìn thấy hình bóng của chính mình khi còn trẻ ở Đường Nguyệt Thư hay không, nhưng cho dù có yêu thương hay không, ít nhất thì bà Đỗ vẫn rất hào phóng.

Mấy năm qua, bà Đỗ chẳng mấy quan tâm đến cô con gái này, vậy mà khi nói cho cô cổ phần của Đỗ thị thì bà lại lập tức cho ngay mà không chút do dự.

Ngay cả người có tiền, nhưng cũng không phải ai cũng nỡ cho đi như vậy.

Họ nói rằng nhà họ Lâm không cần một người nắm quyền mà trong đầu chỉ vừa nghĩ đến phụ nữ là đầu óc không thể xoay chuyển.

Cô chủ nhà họ Giang bắt đầu lên kế hoạch cho bữa ăn tiếp theo.

Nhưng một vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân của anh vẫn còn ở đây, vẫn ở trong căn phòng thay đồ mà hai người từng dùng chung, cả ở trong phòng tắm nữa.

Chương 58: Trở về Bắc Kinh

Cô đâu có ru rú ở suốt trong nhà ở Bắc Kinh, chỉ cần một người thấy cô thì sẽ có người thứ hai thấy.

Đường Nguyệt Thư không nghĩ nhiều: “Đúng vậy, xin hỏi bà là…”

Khi bận rộn, số lần cô nghĩ đến bạn trai cũ cũng ít dần.

So với trước kia, anh tặng quà còn điên cuồng hơn. Anh liên tục rải quà vào phòng livestream của cô cứ như thể tiền chẳng là gì.

Đường Nguyệt Thư cần phải cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với Lâm Xuyên trên mọi phương diện.

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia cũng chìm vào im lặng.

Sự nghiệp của nhà họ Đường đã truyền qua mấy đời, giàu là sự thật. Thế nên, chuyện lão Đường xem thường sự nghiệp nhỏ nhoi của Đường Nguyệt Thư cũng là điều dễ hiểu.

Đường Nguyệt Thư khẽ “ừ” một tiếng.

Ngay khoảnh khắc đó, Đường Nguyệt Thư chợt hiểu ra câu trả lời đã không còn quan trọng nữa.

Cô mở lời: “Lâm Xuyên, chúng ta chia tay đi.”

Nếu cứ tiếp tục dây dưa thế này thì có lẽ sau này sẽ không còn như vậy nữa.

Cô muốn nói gì đó, nhưng Lâm Xuyên lại nói tiếp: “Nguyệt Thư, em không tin anh có thể giải quyết tốt những vấn đề đó sao?”

Tiền có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề, cũng có thể xoa dịu phần áy náy ít ỏi ấy.

Lâm Xuyên vẫn luôn biết rằng Đường Nguyệt Thư là một cô gái thông minh, cô còn tỉnh táo hơn anh.

Anh ta là kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy, Đường Nguyệt Thư cũng lười để tâm đến.

Hơn nữa, niềm vui mà một người mang đến, chưa chắc người khác đã không thể mang lại được.

Một bữa là ăn ở nhà họ Đỗ, cùng ăn với gia đình của cậu.

Trước kia không hiểu vì sao nam nữ chính trong phim lại cứ im lặng khi bị hiểu lầm, giờ mới hiểu rằng, khi đối mặt với tình cảm con người thường không thể vứt bỏ được sự tự tôn và ngập ngừng dư thừa ấy.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào qua khung cửa kính sát đất, chiếu vào trong phòng như dòng suối chảy róc rách.

Thật ra, tình trạng của cô không ổn chút nào, chính cô cũng biết điều đó. Trong lần hiếm hoi lên livestream để kinh doanh một chút, cô đã trang điểm rất xinh đẹp, mặc bộ đồ do chính mình thiết kế, đứng trước ống kính mà không để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.

Nhưng Đường Nguyệt Thư đã đưa ra quyết định rồi.

Lời này vừa dứt, nước mắt đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, bất ngờ rơi xuống, rơi trúng mu bàn tay của Lâm Xuyên, khiến anh cảm thấy bỏng rát.

“Lâm Xuyên, năm ngoái anh đột ngột bay đến Paris, xuất hiện dưới lầu căn hộ cho thuê của tôi, lúc đó trong lòng anh nghĩ đến việc sẽ cùng tôi đi một chặng đường thật dài…” Đường Nguyệt Thư nói rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nói tiếp: “Hay là anh đã nghĩ đến chuyện sau này khi chia tay, sẽ bù đắp cho tôi đủ đầy về mặt kinh tế là được?”

Con người mà, cuộc sống mà.

Câu nói ấy khiến Đường Nguyệt Thư trở tay không kịp. Cô khựng lại một chút, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy đối phương nói tiếp: “Xin lỗi vì đã trực tiếp lấy thông tin liên lạc của cô qua kênh của studio, về chuyện giữa cô và Lâm Xuyên, với tư cách là mẹ của nó, tôi có vài lời muốn nói với cô.”

Nhưng mấy năm gần đây, cô cũng dần hiểu ra, không ai quy định ba mẹ nhất định phải yêu thương con cái. Dù có yêu thì cách yêu cũng có thể sai, huống hồ cô thật sự không phải kết tinh của tình yêu mà giống như một thành quả của sự hợp tác.

Tài xế là do Đường Nguyệt Thư tự thuê, không phải là người trước kia Lâm Xuyên sắp xếp.

Cả nhà ai cũng biết Đường Nguyệt Thư là người cứng rắn. Ép cô lấy chồng làm bà chủ nhà giàu? Cô không thích mà thẳng thừng bay ra nước ngoài hai năm, du học rồi khởi nghiệp một mạch. Bây giờ, cho dù có kém thế nào thì cô cũng là người có kinh tế độc lập.

Cô không biết Lâm Xuyên có như vậy không, nhưng cô cũng sẽ không chủ động tìm hiểu những tin tức liên quan đến anh.

Theo như dự định ban đầu của Đường Nguyệt Thư, khi cô rời khỏi Hong Kong, lẽ ra Lâm Xuyên sẽ đích thân tiễn cô, bọn họ sẽ quyến luyến không rời, trao nhau nụ hôn chia tay ở sân bay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Trở về Bắc Kinh