Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Lao tới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Lao tới


Tối nay Chu Ngọc có oán khí khá nặng. Bà ta lập tức đứng dậy, nhìn về phía cầu thang: “Nguyệt Thư, con có ý gì, con nói chuyện đừng quá đáng quá.”

Tuy nhiên, vị cháu dâu mà ông nội ưng ý kia cũng chẳng có tiến triển gì thêm. Cô Ôn xem như cũng là người biết nhìn thời thế. Sau khi Lâm Xuyên vì tình yêu và tự do mà rời khỏi tập đoàn, cô ấy hiểu rằng quan điểm sự nghiệp của người đàn ông này và mình không hoàn toàn phù hợp. Nếu chỉ là đối tác đơn thuần thì anh rất đáng tin cậy, nhưng làm chồng mà lòng không ở chỗ mình thì quá nguy hiểm.

Dường như Lâm Xuyên đã thấy được dáng vẻ vắt óc nghĩ lời giải thích của bạn gái xuyên qua lớp mặt nạ của cô, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ: “Trêu em thôi, không vội, chúng ta cứ từ từ.”

“Anh đừng chọc em cười.” Giọng Đường Nguyệt Thư không giấu được ý cười: “Em đang đắp mặt nạ thì anh nhìn rõ được mặt gì chứ?”

Nhưng mãi vẫn chưa chụp được tấm ảnh nào ưng ý, tiếng nói chuyện của lão Đường và Chu Ngọc cứ văng vẳng bên tai.

Sáng sớm mùng bốn Tết, Đường Nguyệt Thư lại dậy rất sớm. Lúc xuống lầu cả nhà vẫn chưa ai thức dậy.

Cô ngồi thẳng dậy, nói với anh: “Anh đừng đánh trống lảng, em hỏi anh dây chuyền đẹp không?”

Năm nay là năm Lâm Xuyên tròn ba mươi tuổi, chuyện bị thúc giục kết hôn tuy đến muộn nhưng cuối cùng cũng tới.

Người ở sân bay lúc này cũng không ít.

“Duẫn Tường, mẹ về rồi, con khóc bao lâu rồi hả?” Chu Ngọc đau lòng hết mực.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt quay người lại. Không biết nghĩ đến điều gì, anh ta bật cười một tiếng: “Cô chủ nhà họ Đường, bây giờ cách xưng hô cũng xa cách thế sao?”

Lâm Xuyên bắt máy, ngay khoảnh khắc kết nối đã nhìn thấy người bạn gái trang điểm tinh xảo ở đầu bên kia.

Con cháu tự có phúc của con cháu.

“Không có, chúng tôi chẳng có gì để cãi cả.” Đâu còn là thời mười mấy tuổi nữa.

Đối với Đường Nguyệt Thư cũng vậy, nhưng trước mùng bảy phần lớn đều là đi lại giữa họ hàng thân thích. Hai năm trước Đường Nguyệt Thư cũng không đi mấy, năm nay không đi cũng được.

Đương nhiên vợ chồng bà Trần thật lòng muốn có cháu bế, nhưng nếu thúc giục mà có tác dụng thì bà ấy đã lên chức bà nội từ hai năm trước rồi.

Bị mắng vô cớ, lúc đó thậm chí Đường Nguyệt Thư còn có ý định ra tay đánh người.

Đường Nguyệt Thư kể cho anh nghe chuyện ở tiệc mừng thọ tối nay có người nhắc đến sợi dây chuyền này, giọng cô rất nhẹ: “Sếp Lâm thật là hào phóng quá đi ~”

Đối với nhiều người mà nói, Tết có rất nhiều việc.

Việc cả gia đình tụ họp vào dịp Tết là một lệ không thể thiếu hàng năm.

Chu Ngọc ai oán liếc lão Đường, lúc quay đầu lại thì ánh mắt có lướt qua Đường Nguyệt Thư, chỉ là bà ta không nói gì.

Sau câu nói này, thằng bé vừa nãy còn đang gào khóc lập tức im bặt, chuyển sang thút thít khe khẽ. Nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu ta còn non nớt, chưa đủ mượt mà.

Lâm Xuyên cũng không phủ nhận. Anh cười, vỗ vai đối phương: “Đừng nhiều chuyện nữa.”

Sau câu nói này, Chu Ngọc liền im lặng.

“Vì cái gì, vì con ở nhà à?” Đường Nguyệt Thư nói thay câu tiếp theo cho bà ta.

Sau khi yên tĩnh lại, Đường Nguyệt Thư cảm thấy thế giới này thật sự quá đỗi vô lý. Sáu bảy năm trước khi còn học cấp ba, cô tuyệt đối không thể ngờ có ngày mình lại bị gán ghép chuyện cưới hỏi với Tề Ứng Hoài.

Vừa quay lại ngồi xuống, cô đã nghe thấy anh cười hỏi một câu: “Vậy bây giờ nối lại tình xưa rồi anh cũng không được ra mắt mọi người à?”

Tề Ứng Hoài đeo kính không gọng, tóc chải ngược lệch một bên, mặc một bộ vest tân Trung Hoa trông rất mực nho nhã, lịch thiệp.

“Lâu rồi Tiểu Thư không đến đây chơi nhỉ.” Bà cụ nhà họ Tề vẫn còn nhớ cô.

Nói xong, Đường Nguyệt Thư cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Người ta thường nói “thành gia lập nghiệp”, đã lập nghiệp rồi thì cũng nên thành gia.

Nhà họ Tề có tiếng tăm, dù có bận thì những người được mời cũng sẽ cử đại diện trong nhà đến tham dự.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Cô chủ nhà họ Đường mở miệng, câu nào câu nấy đều đâm trúng tim đen. Lúc đó là học kỳ đầu tiên của lớp 12, thời tiết đã trở lạnh, nhưng lời nói của cô thật sự độc địa khiến lòng người ấm nóng.

“Hai người chia tay thì liên quan gì đến tôi? Là tôi gây ra à?”

Ông nội xem như đã thỏa hiệp, dưỡng bệnh mấy tháng, bây giờ sức khỏe của ông ấy cũng khá hơn.

Sau đó, cô Ôn đã tiếp xúc với những người đàn ông khác và hiện tại cũng đã có đối tượng tốt.

Đường Nguyệt Thư cũng không phải người không tỉnh táo. Cô đã đến dự tiệc mừng thọ của nhà họ Tề rồi thì không thể làm ra chuyện mất mặt giữa chốn đông người được.

Cô không đặc biệt quyến luyến với ngôi nhà này, nhưng dù sao cũng là nơi mình lớn lên từ nhỏ. Bây giờ bị người ta lấy trẻ con ra làm cái cớ để tỏ ý không chào đón mình một cách ngấm ngầm, chung quy cô vẫn cảm thấy không thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Nguyệt Thư hoàn toàn không quan tâm đến những ngọn sóng ngầm giữa ba ruột và mẹ kế, cũng giả vờ như mình không biết gì.

Ở nơi thế này, muốn tìm một chỗ hơi yên tĩnh để nghe điện thoại không phải là chuyện dễ dàng.

***

Ánh mắt cậu bé nhìn chú mình tràn đầy ngưỡng mộ, giọng nũng nịu nói ba nó không biết chơi cái này.

Đồng Thoại Vàng?

Đầu dây bên kia của Lâm Xuyên cũng lập tức vang lên rất nhiều tiếng thông báo tin nhắn. Mỗi năm vào đêm Giao Thừa, khoảng thời gian ngay sau 0 giờ luôn rất bận rộn.

Sắp lên lớp sáu rồi.

Ở một mức độ nào đó, cậu ấm Lâm Xuyên này cũng không chiều theo những yêu cầu vô lý của gia đình.

“Thích.” Rất khó để không thích.

Nhưng hiện tại trong mắt lão Đường, có lẽ dẫn con gái ra ngoài còn vẻ vang hơn nhiều so với dẫn con trai.

Tính tình Đường Nguyệt Thư lúc đó không tốt lắm, cô cũng không sợ đắc tội người khác, có gì nói thẳng ra.

“Nguyệt Thư.” Lão Đường ở ghế sau lên tiếng: “Tối nay có không ít người đến hỏi ba về ý định kết hôn của con. Bà Tề có ý tác hợp con với cháu ngoại bà ấy, con nghĩ sao?”

“Bình thường ở nhà Duẫn Tường nó đâu có như vậy, chẳng phải là vì…”

Đường Nguyệt Thư từng làm con một mười mấy năm, cũng dần quen với việc bây giờ mình không còn là con một nữa. Dù sao thì em trai em gái cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha đều đã có, cô sớm đã xem nhẹ rồi.

Đường Nguyệt Thư đã không đến đây suốt hai năm. Nhà cô và nhà họ Tề có chút tình cảm qua lại, không quá sâu sắc nhưng bình thường cũng có thể nói chuyện vài câu.

Người làm ăn vẫn nên giữ hòa khí với mọi người.

Dưới chân anh còn có một đứa đang ngậm n*m v* giả bò loanh quanh.

Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp phản ứng, Lâm Xuyên đột nhiên cười khẽ rồi dùng sức bế bổng cô lên. Đường Nguyệt Thư bất ngờ bị nhấc bổng lên không, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy eo anh.

Nhận ra ý trong lời nói của Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư liếc nhìn bản thân trong camera. Bộ lễ phục tối nay là kiểu cúp ngực, cô nghiêng người về phía trước, quả thật có không ít thứ bị nhìn thấy rõ.

Xin lỗi cũng chẳng phải thứ gì hữu dụng cho lắm.

Đường Nguyệt Thư: “…”

“Tết nhất thế này, con đi đâu đấy?”

Vừa nhắc đến chuyện có bạn gái, chủ đề lập tức được chuyển hướng.

Đến địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ, Đường Nguyệt Thư theo sau lão Đường và Chu Ngọc đi vào.

Câu nói này khiến Đường Nguyệt Thư bật cười, cô vội đưa tay vuốt phẳng miếng mặt nạ trên mặt.

Cô gửi cho anh một bao lì xì, số tiền hơi lớn, chỉ có thể thực hiện dưới hình thức chuyển khoản.

Nghe những lời thúc giục kết hôn xung quanh, Lâm Xuyên chỉ ậm ừ cho qua. Khi bà bác cả nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh, Lâm Thần ngồi bên cạnh đã bật cười chế giễu, chỉ vào cổ Lâm Xuyên nói: “Mẹ, mẹ lo gì chứ, người ta có bạn gái rồi mà.”

Đường Nguyệt Thư nhìn điện thoại, dường như đang do dự điều gì đó. Lâm Xuyên cũng không có ý định thúc giục cô nói.

Đường Nguyệt Thư vừa đẩy vali hành lý, vừa nhìn về phía trước tìm Lâm Xuyên. Khoảng mười phút trước, anh nhắn tin nói mình đã đến sân bay.

Câu nói này thành công khiến Đường Nguyệt Thư khựng lại.

Cuộc gọi video này kéo dài khá lâu. Giữa chừng, cửa phòng Đường Nguyệt Thư bị gõ vang, Đường Duẫn Tường ở bên ngoài hỏi cô có muốn ăn hoa quả không.

Mùng ba Tết có một bà cụ mừng đại thọ, nhà họ Đường nằm trong danh sách khách mời. Lão Đường dẫn theo vợ và con gái cùng đi dự tiệc.

“Có ảnh hưởng đến việc riêng của anh không?” Đường Nguyệt Thư lại hỏi.

Yêu đương giữa các cặp đôi, dù là lúc chưa có kinh nghiệm, Đường Nguyệt Thư cũng hiểu rằng việc mang lại giá trị cảm xúc là một khâu rất quan trọng.

Lão Đường ở ghế sau. Quả thực ông đã uống không ít, cồn đã hơi bốc lên mặt rồi.

Đường Nguyệt Thư không đến mức ghi hận chuyện hồi cấp ba đến tận bây giờ, nhưng cô chỉ cảm thấy người đàn ông này có chút thần kinh. Không có xung đột lợi ích rõ ràng, cô không cần thiết phải nể mặt bất cứ ai.

Giữa năm ngoái, gia đình này cũng đã có một phen sóng gió không mấy hay ho. Lâm Xuyên nghỉ việc, anh họ và chị họ lên nắm quyền, ông nội lại cãi nhau với Lâm Xuyên. Lúc đó, có lẽ ông cụ đã thực sự động lòng muốn dạy cho đứa cháu này một bài học, ít nhất là muốn anh hiểu gia tộc đã mang lại cho anh bao nhiêu thứ. Thế nhưng, hai người Lâm Thần và Lâm Hàm này lại chẳng đủ bản lĩnh, không đứng vững được.

Phải cung cấp đủ giá trị cảm xúc mà.

Sợi dây chuyền trên cổ Đường Nguyệt Thư bị một cô gái chú ý, người đó còn nhìn chằm chằm vào cổ cô một lúc lâu mới kinh ngạc thốt lên.

Không thể thay đổi hiện trạng ngay từ đầu cặp chị em này đã bị người ta cố tình đặt vào thế đối lập.

Chiếc giường của Đường Nguyệt Thư được trang trí theo phong cách công chúa đặc biệt.

Cũng không còn là trẻ con nữa, không vui thì phải tự học cách giải tỏa cảm xúc.

Lúc ông cụ Lâm nằm viện, nói rằng trước khi nhắm mắt hy vọng có thể thấy anh kết hôn sinh con, sự giáo dưỡng của Lâm Xuyên cũng chỉ có thể đảm bảo anh không nói thẳng ra câu hỗn xược kiểu như “Cháu kết hôn sinh con cũng không có chức năng hồi sinh” mà thôi.

Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu. Cô không nói gì, cứ thế nhìn khuôn mặt Lâm Xuyên.

Điện thoại đặt trên bàn, Đường Nguyệt Thư ngồi trước bàn, nửa thân trên nghiêng về phía trước. Ý định ban đầu của cô là muốn anh nhìn rõ sợi dây chuyền trên cổ, dù sao cũng tốn tám mươi triệu, cô khoe chút thành quả mua sắm cũng là điều nên làm.

Đường Nguyệt Thư chống hai tay lên lan can cầu thang, mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua, giọng điệu càng bình tĩnh hơn: “Con nói sai sao?”

Sau khi Đường Nguyệt Thư nói vậy, lão Đường cũng im lặng.

Cô xoay người tiếp tục đi lên lầu, lười bận tâm đến gia đình ba người họ sẽ nói những gì ở dưới lầu.

Năm anh ta về nước, Đường Nguyệt Thư lại ra nước ngoài nên từ đó đến nay không mấy khi chạm mặt.

Trong khoảng thời gian đó, hai người như nước và lửa vậy. Đường Nguyệt Thư lười làm bạn với kẻ thần kinh, cũng xóa luôn phương thức liên lạc của anh ta.

Tám mươi triệu đấy, người đàn ông phá của.

Lúc đó Tề Ứng Hoài yêu sớm, thích một cô gái cùng khối. Khi ấy còn nhỏ, yêu đương không suy nghĩ đến giai cấp gì, chỉ đơn thuần là rung động tuổi trẻ, ở bên nhau vì sức hút lẫn nhau.

Đường Nguyệt Thư đi lấy hành lý rồi đi ra ngoài.

Hình như anh ta còn nhờ bạn chung tổ chức một buổi gặp mặt, muốn xin lỗi cô trực tiếp. Bạn chung không dám làm bừa nên đã hỏi ý kiến Đường Nguyệt Thư, sau đó cũng không tổ chức được.

Mỗi một mối quan hệ đều là độc nhất vô nhị, cũng đều có vị trí khác nhau trong lòng mỗi người.

Ông không đưa Đường Duẫn Tường đi cùng.

Vòng xã giao của giới trẻ tự nhiên khác với thế hệ trước.

Gần đến đúng nửa đêm, Đường Nguyệt Thư canh đúng thời khắc chuyển giao, cười với màn hình điện thoại: “Lâm Xuyên, chúc mừng năm mới!”

Quan trọng nhất là Đường Nguyệt Thư đeo nó trông rất đẹp.

Cậu ta biết ba mẹ không nỡ ra tay đánh thật, nhưng Đường Nguyệt Thư thì khác, cô nói được làm được.

Nhà họ Tề và nhà họ Đường xem như thật sự môn đăng hộ đối. So với Từ Gia Dịch trước kia, điều kiện của Tề Ứng Hoài tốt hơn không chỉ một hai bậc.

Họ trở mặt nhau vào năm cuối cấp ba.

Chỉ trách cậu Tề đã đắc tội với cô vào cái tuổi thù dai nhất. Ấn tượng là thứ rất khó nói, tuy không đến mức khiến Đường Nguyệt Thư coi một người là kẻ thù, nhưng không can dự vào nhau là trạng thái tốt nhất.

Đương nhiên Tề Ứng Hoài không để Đường Nguyệt Thư giúp không công, anh ta bảo Đường Nguyệt Thư ra điều kiện.

“Hôm nay phải đến nhà cô con, con còn nhớ không?” Giọng lão Đường cũng không tốt lắm: “Bây giờ con không đi, chẳng phải cô con sẽ nghĩ con có ý kiến gì với bà ấy sao? Mau về đi, đừng quậy nữa.”

“Người ta chuyển trường là vì ba mẹ người ta không muốn con gái bị loại cậu ấm nhà giàu như cậu dụ dỗ đến mức không còn tâm trí thi đại học nữa. Nếu cậu thật sự muốn tốt cho người ta thì không nên tiếp tục dây dưa với cô ấy.”

Chủ yếu là không ai chọn cách đắc tội với anh. Đương nhiên trong đa số trường hợp, Lâm Xuyên cũng sẽ nể mặt người khác.

“Em chỉnh camera ngay ngắn chút đi, anh không nhìn rõ mặt em rồi.” Lâm Xuyên đột nhiên nói.

Xem kìa, đứa trẻ tầm tuổi này đã biết nghe hiểu lời người lớn và nhìn sắc mặt người khác rồi.

“Nếu không phải người ta sợ nhà họ Tề các cậu, không chừng ba mẹ người ta đã yêu cầu cậu chuyển trường rồi. Nếu cậu biết điều thì tự chuyển trường đi, chẳng phải cô ấy sẽ không cần chuyển đi sao?”

Sau này nữa, trong thời gian đại học, Tề Ứng Hoài đã xin đi du học ở Mỹ hai năm.

Lâm Thần đứng bên cạnh, nhìn trái tim con trai mình dần nghiêng về phía cậu em họ.

Tuy trường học của họ cũng là trường dành cho con nhà giàu, nhưng suy cho cùng không phải ai cũng giàu đến mức như gia đình họ. Không may thay, vị chủ nhiệm giáo vụ đó cũng có gia thế không tầm thường, dám đắc tội với các cô cậu nhà giàu này nên đã mời phụ huynh đến thẳng.

Trước nay duyên phận giữa cô và cha mẹ vốn không sâu đậm.

Ở những dịp thế này, ai ra ngoài cũng sẽ đeo chút trang sức đắt tiền. Đắt hơn sợi dây chuyền của Đường Nguyệt Thư không phải là không có, chỉ là giá trị của trang sức thì không phải ai cũng nhận ra được. Vừa hay, sợi của Đường Nguyệt Thư lại bị người ta nhận ra.

Đường Nguyệt Thư nghe vậy liền đáp: “Cũng ổn, chủ yếu là dĩ hòa vi quý thôi.”

Trước đây khi đối mặt với chủ đề này, có lẽ cô có thể thao thao bất tuyệt, nhưng bây giờ quả thực có chút chột dạ không nói nên lời.

Lão Đường cũng đứng nhìn ở bên cạnh. Sắc mặt Đường Nguyệt Thư rất bình tĩnh, nghe Đường Duẫn Tường ấm ức hỏi mẹ nó tại sao dẫn chị gái ra ngoài mà không dẫn nó theo.

Nhân vật chính của buổi tiệc là bà cụ nhà họ Tề đã mừng thọ tám mươi tuổi, tuổi này không còn trẻ nữa. Phần lớn những người làm kinh doanh đều tin vào câu “Nhà có người già, như có vật báu”, vì vậy những năm gần đây bà cụ cũng được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Lâm Xuyên ngồi chơi cùng mọi người vài ván, cuối cùng trả lại mấy đứa cháu trai cháu gái đang quấn quýt dưới chân cho ba mẹ chúng rồi đi lên lầu.

Giữa thanh thiên bạch nhật.

Tắm xong đi ra, Lâm Xuyên thử gửi một tin nhắn cho bạn gái.

Tìm người không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là tìm người giữa biển người.

Tại nhà họ Lâm ở Hong Kong.

“Anh lấy gì so sánh với Giang Thanh Dã?” Cô chủ nhà họ Đường đưa ra câu hỏi xoáy vào tâm hồn.

Hiện tại, giữa chốn đông người, ở nhà họ Tề, Đường Nguyệt Thư cũng không phải chỉ quen biết một mình anh ta. Cô nói: “Cậu Tề, chúng ta cũng không thân thiết lắm, vẫn nên có chút giới hạn thì hơn.”

Câu nói này quả thực rất có lý.

Bằng tuổi này, Đường Nguyệt Thư không chỉ đã thi lấy cấp chứng chỉ nhạc cụ, mà còn có thể ứng xử bình thường trước mặt các bậc bề trên. Ít nhất cũng không giống một đứa trẻ sơ sinh, đến cả cảm xúc cũng không biết kiểm soát.

Bây giờ Đường Nguyệt Thư quả thực rất muốn gặp Lâm Xuyên.

Câu nói này của Đường Nguyệt Thư quả thực đâm trúng tim đen.

“Nhận được quà là miệng lại ngọt thế này sao?” Anh hỏi.

“Đẹp.” Lâm Xuyên nói không chút do dự: “Người còn đẹp hơn.”

Tuy bây giờ không ôm được, nhưng anh biết chắc là thế.

Thực ra Đường Nguyệt Thư chưa từng ăn ở quán nào trong số đó, cuối cùng dựa vào cảm giác mà chọn một quán.

Mối quan hệ ban đầu giữa Đường Nguyệt Thư và Tề Ứng Hoài cũng không tệ, chỉ là bạn bè bình thường, nếu miễn cưỡng một chút thì cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã.

Nhưng trực tiếp nhất, có vẻ như bà muốn tác hợp cho hai người trẻ tuổi.

Cô thuận miệng dặn dò dì giúp việc nấu ăn một tiếng, bảo dì ấy nhắn lại với lão Đường là cô ra ngoài mấy ngày giải khuây.

Sau chuyện này, theo Đường Nguyệt Thư thấy, mối quan hệ giữa cô và Tề Ứng Hoài cũng không đến mức bị ảnh hưởng quá lớn. Kết quả là lúc đó cậu chủ này rất cố chấp, cũng không biết có phải giận cá chém thớt không. Lần gặp mặt sau đó, anh ta nhìn Đường Nguyệt Thư trừng trừng, nói một câu rất mỉa mai: “Chúng tôi chia tay rồi, cô ấy chuyển trường rồi, cậu vui rồi chứ?”

Nhà họ Tề cũng là gia tộc giàu có qua nhiều thế hệ. Họ Tề của bà cụ là họ gốc của bà, thời trẻ bà đã cho chồng ở rể.

Nhà họ Tề đâu phải do anh ta định đoạt.

Đường Nguyệt Thư nhìn màn hình điện thoại, hỏi anh: “Sau Tết, khoảng khi nào thì anh đến Bắc Kinh công tác?”

Những người có mặt ở đó đều nhìn ra được, bây giờ Đường Nguyệt Thư thực sự không thiếu vài chục triệu. Cô mới chính là một trong số ít những nhân vật thuộc thế hệ F2 thực sự đạt được tự do tài chính.

Giữa chừng Tề Ứng Hoài lại xuất hiện. Anh ta là chủ nhà, xuất hiện ở đâu cũng hợp lý.

Sau câu nói này, Đường Nguyệt Thư cảm thấy lòng mình đột nhiên bình lặng trở lại.

Trước khi phụ huynh đến, anh ta tìm Đường Nguyệt Thư, hy vọng cô có thể đóng giả làm cô gái kia.

Nhắm mắt dưỡng thần suốt đường về nhà. Vừa vào cửa, thứ chào đón họ chính là tiếng khóc của Đường Duẫn Tường. Bảo mẫu dỗ dành bên cạnh cũng vô ích. Thấy Đường Nguyệt Thư và mọi người vào cửa, dáng vẻ của bảo mẫu trông cũng có chút bất lực.

Mẹ quý nhờ con mà, theo lối suy nghĩ của họ.

Đường Nguyệt Thư nghe vậy thì sững người. Lần đó tình cũ gặp lại, cả hai đều còn chút ngỡ ngàng, Đường Nguyệt Thư cũng chưa hề có ý định quay lại.

Chỉ có bà Trần quay đầu lại nhìn con trai một cái, hỏi bằng tiếng Quảng Đông: “Vẫn là người trước kia à?”

Chu Ngọc vội vàng đặt túi xách xuống, xem tình hình con trai.

Đường vai và cổ của cô vốn rất đẹp, nay đeo thêm sợi dây chuyền kim cương vàng này, lại kết hợp với chiếc váy đuôi cá thêu hoa màu sâm panh tối nay khiến không ít ánh mắt đổ dồn về phía cô.

“Lâm Xuyên, anh thả em xuống.” Đường Nguyệt Thư cúi đầu, không dám nhìn người qua lại, giọng rất gấp gáp: “Em không muốn mất mặt.”

Bộ dạng của cô thực sự rất ở nhà. Lâm Xuyên không nhịn được cười: “Chào buổi tối, Giao Thừa của em thế nào?”

Không ngoài dự đoán, trong lúc cậu Tề còn đang cứng miệng, phòng Giáo vụ đã kiểm tra camera và tìm ra nhân vật chính còn lại là ai.

Bài học cuối cùng cũng chẳng dạy được.

Một lúc lâu sau, cô hỏi: “Nếu em qua đó tìm anh chơi hai ngày, có ảnh hưởng đến việc của anh không?”

Lâm Xuyên nói tiếp: “Vẻ mặt em không vui lắm, tối nay sao vậy?”

“Em còn đang nghĩ ai mà ra tay hào phóng thế, bỏ ra tám mươi triệu để mua một sợi dây chuyền, hóa ra là chị à!”

Tâm trạng của Lâm Xuyên tốt lên trông thấy. Quay lại phòng riêng, mấy người đàn ông đều đã uống kha khá. Lục Kỳ An say đến mức cầm micro lên hát tra tấn lỗ tai mọi người. Mạnh Tri Lâm vừa bịt tai vừa lớn tiếng hỏi Lâm Xuyên có phải vừa ra ngoài nghe điện thoại đã nhặt được tiền không mà cười tươi như hoa thế. Lâm Xuyên cười tự rót cho mình một ly rượu khác, cũng chẳng để tâm Mạnh Tri Lâm hỏi gì.

Hóa ra sợi dây chuyền này có tên.

Bây giờ đang ở địa bàn của người ta, Đường Nguyệt Thư cho rằng mình đã giữ đủ thể diện.

Lâm Xuyên ừ một tiếng: “Tối nay anh uống rượu với Lục Kỳ An và mấy người khác ở ngoài. Nhưng không chỉ có bọn họ, còn có người khác nữa. Anh ra ngoài nghe video, mất chút thời gian.”

Một lát sau, tiếng cười của Lâm Xuyên truyền đến: “Sếp Đường, hào phóng quá nhỉ, số tiền này có thể bao nuôi anh được lâu đấy.”

Đường Nguyệt Thư ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, gọi video cho bạn trai đang ở Hong Kong xa xôi. Chuông reo một lúc khá lâu mới có người bắt máy.

Đường Nguyệt Thư khi nhận quà cũng biết cách tạo ra giá trị cảm xúc tối đa.

Tề Ứng Hoài biết mình lại tự rước lấy nhục rồi.

“Nếu như chính ba thấy đứa con gái này của ba chướng mắt, cứ nói thẳng ra là được rồi, hà tất phải mượn miệng một đứa trẻ để nói ra?”

Bây giờ con cháu trong nhà, bất kể trai gái thì đều theo họ Tề của bà.

“Phải phải phải, tôi không sánh được với cô ấy, nhưng cũng không đến mức bị tuyên án tử hình trực tiếp chứ?” Cậu Tề đã rất hạ mình rồi.

Đường Nguyệt Thư nói: “Em còn chưa chuẩn bị quà năm mới cho anh, thế nên chuyển chút tiền cho anh tiêu cũng là chuyện nên làm.”

“Ra ngoài du lịch mấy ngày, ba không cần lo lắng.” Giọng Đường Nguyệt Thư bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không tính là cãi nhau.” Đường Nguyệt Thư là một người rất chặt chẽ: “Tính là em đơn phương tấn công thôi.”

“Anh Xuyên, gọi video cho bạn gái à? Anh hẹn hò từ bao giờ thế, sao em chẳng nghe phong thanh gì hết vậy?”

Đặt chỗ trong dịp Tết là một tình trạng khá cam go, nhưng anh đã để Đường Nguyệt Thư chọn thì chắc hẳn có cách giải quyết vấn đề này.

Bên kia, Lâm Xuyên kết thúc cuộc gọi video. Anh vừa tắt màn hình điện thoại, định quay người đi vào thì lại chạm mặt một người trong phòng riêng ở ngay góc rẽ.

Chu Ngọc còn muốn nói gì đó nữa, lão Đường mất kiên nhẫn: “Nếu bà thật sự không yên tâm về nó thì cứ ở nhà, Nguyệt Thư đi cùng tôi là đủ rồi.”

“Vậy bọn trẻ các cháu cùng nhau đi ôn chuyện cũ đi, cháu dẫn Tiểu Thư đi chơi nhé.” Bà cụ nhà họ Tề tiện tay chỉ định luôn đứa cháu ngoại lớn làm hướng dẫn viên cho khách.

“Trước đây tặng quà quá đắt tiền, sợ em có gánh nặng tâm lý.” Lâm Xuyên cười khẽ: “Bây giờ chắc không cần lo lắng những chuyện này nữa nhỉ.”

“Vẫn chưa chắc chắn, nhưng cuối tuần có thời gian anh sẽ qua.”

Đường Nguyệt Thư có không ít bạn bè. Quả thực họ cũng có thể xuất hiện bên cạnh cô chỉ vì một tin nhắn hay một cuộc điện thoại. Nhưng mối quan hệ thân mật hiện tại giữa cô và Lâm Xuyên hoàn toàn có tính độc quyền, là kiểu chỉ thuộc về riêng hai người họ.

Đường Nguyệt Thư nhìn Đường Duẫn Tường còn đang khóc lóc thảm thiết trên sofa, nhếch mép một cái: “Đường Duẫn Tường, nếu em còn khóc nữa, chị sẽ đăng hết ảnh với video em khóc ở nhà lên mạng, cho bạn học của em xem em ở nhà là cái dạng gì.”

Cô định rời đi, Tề Ứng Hoài không ngăn cản.

Đường Nguyệt Thư đâu có giấu mãi chuyện trong lòng, những lời muốn xả giận vừa nãy cô đã nói ra hết rồi. Chỉ là bây giờ nghĩ lại, vừa rồi cô cũng chỉ trút giận một chút mà thôi, hiện trạng không hề thay đổi.

Những đứa biết nói thì bảo chú Lâm Xuyên thông minh quá, những đứa chưa biết nói thì cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh mà cười ngây ngô. Chẳng rõ bọn trẻ nhỏ tuổi như vậy rốt cuộc là yêu trí tuệ hay yêu cái đẹp nữa.

Đường Nguyệt Thư: “… Đừng nói những lời xui xẻo như vậy.”

Khi cô muốn gặp một người, đối phương cũng rất muốn gặp cô.

Mâu thuẫn trước đây giữa anh ta và Đường Nguyệt Thư có người biết, có người không, nhưng phần lớn mọi người đều chọn cách không đắc tội bên nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Lão Đường cũng nhíu mày: “Nguyệt Thư, dù sao nó cũng là em trai con…”

Suy nghĩ của Chu Ngọc cũng dễ hiểu. Gia đình gốc của bà ta tự nhiên không thể so sánh với nhà họ Đường. Năm nay Đường Duẫn Tường mười tuổi, cũng sắp mười một. Bà ta và lão Đường kết hôn cũng hơn mười năm, cũng đã hòa nhập được phần nào trong giới phu nhân giàu có. Nhưng đàn ông và phụ nữ trong giới này đều là hạng người thấy người nói tiếng người, thấy ma nói tiếng ma, thế nào cũng có người coi thường xuất thân của Chu Ngọc, nói bà ta trèo cao.

Tối nay cô toàn uống rượu trái cây, độ cồn không cao nên không say, chỉ là hơi lâng lâng.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu sâm panh, rất tôn dáng. Quan trọng nhất là sợi dây chuyền kim cương vàng trên cổ cô.

Chẳng hiểu sao, người chú Lâm Xuyên này lại đặc biệt được lòng lũ trẻ.

Đường Nguyệt Thư không xen vào chuyện giữa hai vợ chồng họ, đứng tách biệt ở ngoài, tay vẫn giơ điện thoại bận rộn chụp ảnh tự sướng.

Cô không phải người thích tự tìm phiền phức. Trước khi quyết định yêu đương, lẽ ra Tề Ứng Hoài và bạn gái anh ta nên nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra.

Lâm Xuyên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hai giây, đột nhiên cười: “Nguyệt Thư, em muốn anh xem dây chuyền hay xem cái khác đây? Góc độ này, anh dễ bị phân tâm lắm.”

Sự cố gắng mấy tháng nay của Đường Nguyệt Thư không phải không có kết quả. Ở bữa tiệc, đa phần những người đàn ông đến bắt chuyện với cô đều tự biết mình. Muốn kết giao với cô hay muốn theo đuổi cô đều có thể nhìn ra được.

Đường Nguyệt Thư cũng không muốn cãi nhau với ba ruột qua điện thoại. Cô ôn hòa nói: “Không cần đâu, con chuẩn bị xuất phát rồi.”

Tiếc là Đường Nguyệt Thư không muốn để ý đến anh ta.

Nể mặt cũng đã nể rồi.

Điều này rất bình thường, giống như Đường Nguyệt Thư và Giang Thanh Dã vậy.

Cũng đến giờ, Đường Nguyệt Thư gỡ mặt nạ ra, đi rửa mặt. Cô để điện thoại của bạn trai trong phòng, hướng camera về phía đầu giường của mình.

Vali hành lý để ngay bên cạnh.

“Cãi nhau với cô một lần mà bị liệt vào danh sách đen vĩnh viễn.” Anh ta nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Trước đây cô và Giang Thanh Dã cãi nhau cũng không ít nhỉ, còn dữ dội hơn lần của chúng ta nhiều, sao cô không thù dai với cô ấy?”

Lời hay ý đẹp cứ như không mất tiền mà tuôn ra ào ạt, Lâm Xuyên cảm thấy số tiền này tiêu thật đáng giá.

Đương nhiên sự thật cũng là như vậy, bị nói vài câu cũng không sao.

Tiệc mừng thọ tám mươi của bà cụ nhà họ Tề được tổ chức rất long trọng, những người đến dự đều là nhân vật nổi tiếng các giới trong xã hội, cũng đủ náo nhiệt.

Lười cãi nhau.

Cô không thiếu thứ gì, cũng không thiếu chút ân tình này của Tề Ứng Hoài.

“Ba.” Đường Nguyệt Thư ngắt lời: “Ba sống đến từng này tuổi rồi, chẳng lẽ không nhìn ra trò mèo của một đứa trẻ mười tuổi để thu hút sự chú ý sao?”

Đầu năm ở Bắc Kinh vốn không thiếu những bữa tiệc lớn nhỏ.

Cô đột nhiên hỏi: “Tết này anh có nhiều xã giao không?”

Đường Nguyệt Thư đi một đoạn, mắt không ngừng nhìn ra xa. Cho đến một khoảnh khắc nào đó ánh mắt tập trung lại gần hơn, cô mới thấy người đàn ông mặc áo khoác jeans cách đó vài mét. Có vẻ anh đã thấy cô từ lâu, ánh mắt nhìn cô chăm chú, mang theo ý cười, dường như muốn xem cô ngơ ngác đến lúc nào mới phát hiện ra anh.

Quãng đường ngắn ngủi còn lại, Đường Nguyệt Thư đẩy hành lý chạy bước nhỏ tới. Còn chưa đến nơi, người đàn ông phía trước đã dang rộng vòng tay, cô lao thẳng vào lòng anh.

Đợi một lát, Đường Nguyệt Thư quay lại bàn trang điểm. Chưa đợi Lâm Xuyên nói gì, cô đã bảo: “Em sấy tóc đã.”

Đường Nguyệt Thư đi theo vợ chồng lão Đường đến chúc thọ bà cụ.

Chủ nhiệm bảo anh ta khai ra bạn gái là ai, cậu Tề cứng miệng vô cùng.

“Khi nào em qua, ngày mai sao?” Một lát sau, giọng Lâm Xuyên vang lên.

Như vậy đã là khách sáo lắm rồi.

Làm cha mẹ con cái một kiếp, thực ra cũng không thể cưỡng cầu tình thân.

Trong kỳ nghỉ Tết mà gọi người ta đến làm việc, lúc xuống xe Đường Nguyệt Thư đưa cho tài xế một bao lì xì lớn.

Chưa từng làm ba mẹ, nhưng chẳng lẽ còn chưa từng làm con nít sao?

Đường Nguyệt Thư đi theo Tề Ứng Hoài một đoạn, đột nhiên dừng bước: “Cậu Tề, tôi thấy bạn tôi rồi. Tôi xin phép qua chào hỏi bạn một tiếng, anh cứ bận việc của mình đi.”

“Ở nhà không vui thì dọn ra ngoài ở đi.” Lâm Xuyên nói.

Anh nói chuyện thật dễ nghe. Giá trị cảm xúc cũng là cho đi nhận lại.

Cả một nhà toàn trẻ con.

“Ứng Hoài, bà nhớ hình như cháu và Tiểu Thư sinh cùng năm, trước đây hai đứa còn là bạn học đúng không?” Bà cụ nhà họ Tề đột nhiên gọi đứa cháu ngoại đứng bên cạnh.

Nhưng yêu sớm đối với Tề Ứng Hoài hay Đường Nguyệt Thư mà nói thì đều chẳng phải chuyện gì to tát. Dù phụ huynh có đến, phát hiện là hai người họ thì cũng sẽ không phản đối.

Anh muốn gọi video.

Sau khi cúp điện thoại của lão Đường, Đường Nguyệt Thư thu dọn xong hành lý, liên hệ tài xế đến đón mình.

Mãi đến đại học, khoảng năm thứ hai thì phải, có lần Tề Ứng Hoài chủ động kết bạn lại xin lỗi, muốn làm hòa.

Người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh bà lão đáp “Vâng”.

Chuyến bay kéo dài hơn ba tiếng, lúc hạ cánh đã khoảng sáu rưỡi tối.

Đường Nguyệt Thư không nói, nhưng Lâm Xuyên lại tự mình đoán ra: “Em cãi nhau với người nhà sao?”

“Ba, con lên lầu trước đây.” Đường Nguyệt Thư nói với ba ruột một câu, sau đó cũng chẳng đợi ông trả lời đã định đi lên.

Tràn đầy tiên khí.

Quan trọng nhất là đây chỉ là mâu thuẫn cá nhân giữa cô và Tề Ứng Hoài.

Anh đang hỏi tình hình của cô sau khi về nhà.

Cô khá nhỏ nhen.

Lúc đợi máy bay ở sân bay, Đường Nguyệt Thư vẫn đang nhắn tin với Lâm Xuyên. Anh gửi tên mấy nhà hàng hỏi buổi tối cô muốn đến quán nào.

Cuộc gọi video này kết thúc. Sự bực bội vừa dấy lên trong lòng cô như đã bị tâm trạng háo hức đè xuống.

Lão Đường thấy hai người phụ nữ trong nhà sắp cãi nhau, lên tiếng: “Được rồi, đều bớt lời lại đi.”

Đường Nguyệt Thư chỉ đi cùng lão Đường lúc mới vào. Thời gian sau đó, cô có vòng xã giao của riêng mình.

Bây giờ Đường Nguyệt Thư vẫn còn nhớ hình ảnh cô gái đó, trông rất hiền lành, tĩnh lặng, gương mặt cũng ngọt ngào. Cô ấy để tóc dài đen thẳng, dáng vẻ mặc đồng phục quả thực chính là hình tượng mối tình đầu trong lòng biết bao chàng trai.

Lâm Xuyên nghe lời phát biểu chặt chẽ của cô, không nhịn được lại cười. Anh cảm thấy cô thật đáng yêu.

Cùng lúc đó, tại Hong Kong.

Về đến phòng ngủ, cô đóng cửa lại, hoàn toàn cách ly với âm thanh bên ngoài.

Thực ra nhà họ Đường và nhà họ Tề cũng không chênh lệch quá nhiều.

Gần đây thằng nhóc này trông có vẻ ngoan ngoãn hơn, nhưng những dịp như thế này không được phép xảy ra sai sót. Lỡ như Đường Duẫn Tường thật sự gây họa thì không chỉ là chuyện mất mặt, mà còn dễ đắc tội với người khác.

Đường Nguyệt Thư chỉ đành cười trừ cho qua chủ đề này. Trước đây cô còn chẳng về nhà, nói gì đến việc tham gia những dịp thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dường như sếp Lâm vẫn còn đắm chìm trong vai diễn nào đó trước đây.

Lão Đường: “…”

Sau khi chuyển khoản xong, Đường Nguyệt Thư bắt đầu trả lời tin nhắn của những người khác.

Cả một căn nhà ở Bắc Kinh cứ thế treo lủng lẳng trên cổ Đường Nguyệt Thư.

Trước đây quan hệ giữa Giang Thanh Dã và Tề Ứng Hoài cũng bình thường, thế nên sau khi Đường Nguyệt Thư và Tề Ứng Hoài cãi nhau trận đó, đương nhiên cô ấy đứng về phía chị em mình vô điều kiện. Hơn nữa, chuyện hồi đó nghe qua chính là do tên họ Tề kia phát rồ, Đường Nguyệt Thư xui xẻo bị anh ta tìm đến đổ vỏ, từ chối xong còn bị giận lây.

Nhưng sau đó, Lâm Xuyên đã nhanh chóng có được một cô bạn gái thơm tho vừa mới tắm xong.

Sau đó Lâm Xuyên đi lo liệu chuyện đặt chỗ.

Nhưng Đường Nguyệt Thư không ra điều kiện, cũng không đồng ý.

Bà Trần như đã nhìn thấu điều gì đó. Bà tiếp tục tập trung vào bàn mạt chược trước mặt, còn thiếu một chút nữa là ù rồi.

Chỉ mới xa nhau chưa bao lâu, nỗi nhớ nhung của hai người như sắp tràn ra khỏi màn hình.

“Nguyệt Thư, kể anh nghe đi. Em cứ giấu mãi chuyện trong lòng cũng không tốt cho sức khỏe đâu.”

Giữa tiếng hát của Lục Kỳ An, có người vẫn lớn tiếng hô hào về kế hoạch ngày mai, cũng chẳng quan tâm còn mấy người tỉnh táo nghe anh ta sắp xếp.

Thậm chí Đường Nguyệt Thư còn không biết anh đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào.

Trước đây thực ra mọi người đều biết chuyện Lâm Xuyên có bạn gái, nhưng sau đó ông nội phản đối, lại thêm một thời gian dài không có động tĩnh gì nên ai cũng nghĩ họ đã chia tay.

“Chào buổi tối.” Đường Nguyệt Thư vẫy tay chào qua màn hình.

Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút, Tề Ứng Hoài đã đi đến trước mặt cô, làm một động tác “mời”.

Lão Đường không hề định thay đổi quyết định: “Cái tính nó như vậy, lỡ gây ra chuyện gì ở tiệc mừng thọ của người ta thì tôi biết ăn nói làm sao. Bà Tề kia cũng bậc bề trên của tôi rồi. Nó không vui thì mặc nó.”

Chỉ là Tề Ứng Hoài đen đủi, bị phòng Giáo vụ bắt được. Anh ta cũng coi như có trách nhiệm, lúc bị bắt đã kéo bạn gái chạy một đoạn rồi lấy áo khoác đồng phục trùm lên đầu cô ấy, bảo cô ấy chạy hướng khác, còn mình thì bị tóm lại.

Âm cuối câu hơi ngân lên một chút, Lâm Xuyên nghe xong thì khóe miệng cũng cong lên theo.

Đường Nguyệt Thư liếc nhìn thằng bé như người xem kịch vui. Nước mắt còn chưa kịp nặn ra nữa là. Nếu không phải là nghe tiếng xe rồi, cậu ta mới cố tình diễn trò khóc lóc thì bao nhiêu năm sống trên đời của cô coi như uổng phí.

Đường Nguyệt Thư về chỗ ở của mình một chuyến trước. Cô thu dọn hành lý đơn giản, còn chưa lên đường ra sân bay đã nhận được điện thoại của lão Đường.

Họ môn đăng hộ đối, sau này nói chia tay, giữa hai gia tộc cũng có thể giữ thể diện.

“Con về nước cũng được một thời gian khá dài rồi, con trai ba lúc nào cũng cái bộ dạng này, chẳng phải do vợ chồng ba dung túng hay sao? Ba không quản được hay là lười quản, tự lòng ba biết rõ nhất.”

Không phải chuyện gì cô cũng có bản lĩnh thay đổi hiện trạng.

Anh nhìn màn hình điện thoại một lúc, vẻ mặt rất chuyên chú. Từ góc độ của Đường Nguyệt Thư, cô cũng có thể thấy ánh mắt anh trở nên đặc biệt nghiêm túc.

Lão Đường gọi bà là “dì Tề”, Đường Nguyệt Thư liền gọi theo là “bà Tề”. Cô miệng ngọt, nói một tràng những lời chúc tốt lành, khiến bà cụ cười không khép được miệng.

Một nhóm người trẻ tuổi tụ tập cùng nhau, đặc biệt là các cô gái thì quả thực chủ đề bàn luận đa phần là về trang phục và kiểu tóc của nhau.

“Con không thích Tề Ứng Hoài, ba đừng nhắc đến anh ta nữa.” Đường Nguyệt Thư nói ngắn gọn s·ú·c tích.

Không phải lúc nào tính tình của cô cũng tốt.

Lâm Xuyên cầm khối rubik của đứa cháu họ trong tay, chỉ vài ba lượt xoay đã phục hồi nó về nguyên trạng, khiến cậu nhóc đứng ngây người nhìn.

Cô cười vui vẻ, Lâm Xuyên tự nhiên cũng vui theo, anh nói: “Đắp mặt nạ thì cũng là em mà.”

Mà đúng lúc này, Đường Nguyệt Thư đang đắp mặt nạ, trên đầu còn quấn khăn để lau khô tóc ướt. Cô cứ thế mở cuộc gọi video với anh.

Nhắc đến chuyện này, Lâm Xuyên nói: “Từ lần sợi dây chuyền của em bị đứt, anh đã bắt đầu chọn rồi.”

Chương 70: Lao tới

Cô ra dấu im lặng với Lâm Xuyên rồi đi mở cửa, bưng về một đĩa dâu tây và cherry.

Đó đã là hạn mức cao nhất trong ngày của cô.

Lâm Xuyên ừ một tiếng, không phủ nhận.

Không biết có phải vì thấy tủi thân cho con trai không. Trước khi ra cửa, Chu Ngọc còn nói với lão Đường: “Duẫn Tường vốn tưởng tối nay ba sẽ đưa nó ra ngoài chơi nên vui lắm, kết quả ông không đưa đi, giờ đang dỗi đấy.”

Trước đây Đường Nguyệt Thư và Tề Ứng Hoài đúng là bạn học, đều trong một giới, gia cảnh cũng không tệ nên xác suất học cùng trường cũng không nhỏ. Trong quá trình trưởng thành của hai người, có một đoạn quỹ đạo trùng hợp.

Có lẽ bà ta muốn con trai mình xuất hiện nhiều hơn ở những dịp trọng đại với thân phận cậu chủ nhà họ Đường.

Nhưng mà đi được hai bậc thang thì Đường Nguyệt Thư dừng lại, quay về phía gia đình ba người ở phòng khách nói: “Được rồi đấy, sắp mười một tuổi rồi, không phải ba bốn tuổi đâu. Đừng có cuối cùng lại nuôi một cậu con trai quý tử thành một đứa trẻ to xác.”

Thực ra giọng điệu của anh cũng rất bình tĩnh, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu một cách khó hiểu.

Dù có chạm mặt ở dịp nào đó, Đường Nguyệt Thư cũng lười để ý.

“Nguyệt Thư.” Anh gọi tên cô.

“Chị Thư, sợi dây chuyền trên cổ chị là ‘Đồng Thoại Vàng’ đúng không?” Cô gái nhỏ còn cố ý ghé sát lại nhìn, càng nhìn gần càng chắc chắn: “Hôm đấu giá em cũng có mặt, lúc đó nhìn cũng thấy rất thích, muốn mua, nhưng đấu giá mấy vòng thì em không mua nổi nữa rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Xuyên nghe vậy thì cười khẽ ở đầu dây bên kia. Xung quanh anh thỉnh thoảng vẫn còn vọng đến những tiếng ồn ào của môi trường xung quanh.

Lý do rất đơn giản, gia cảnh của cô gái kia không giống những đứa con nhà giàu như họ. Nếu thân phận cô ấy lộ ra, chuyện bị giáo d·ụ·c ở trường thì không nói làm gì, có lẽ phụ huynh còn sẽ trách phạt cô ấy.

“Bà cụ Tề có ý gì vậy? Vừa rồi nếu tớ không nhìn nhầm, đừng nói là bà ấy muốn tác hợp hai người đấy chứ?” Về phương diện hóng chuyện, đúng là Giang Thanh Dã có chút thiên phú: “Bà ấy không sợ hai người đánh nhau à?”

“Cũng ổn.” Câu trả lời này chủ yếu là vì phần lớn các cuộc xã giao đều có thể dựa vào tâm trạng của Lâm Xuyên mà quyết định có đi hay không.

Thúc giục kết hôn, đến cuối cùng thì thế nào cũng phải có một bên thỏa hiệp.

Một mặt là nhờ số đầu thai tốt, mặt khác cũng là nhờ bản thân dám xông pha.

Đường Nguyệt Thư vốn định chụp một tấm thật đẹp gửi cho Lâm Xuyên xem, tiện thể cho anh biết món quà năm mới đã được đeo trên cổ cô.

Quà tặng mình yêu thích thì phải tìm cơ hội để đeo lên.

Người không ra gì đâu chỉ có mình Đường Duẫn Tường?

Đường Nguyệt Thư vừa định mở miệng hỏi anh đang nhìn gì, lại nghe thấy Lâm Xuyên hỏi cô: “Nguyệt Thư, tối nay em gặp chuyện không vui à?”

“…”

Trong số các hậu bối nhà họ Tề, người thực sự có bản lĩnh nổi bật cũng không nhiều, nhưng chỉ cần an phận, tài sản gia tộc truyền lại cũng đủ để họ giàu sang thêm vài đời.

Đường Nguyệt Thư tặc lưỡi: “Thế này chẳng phải là cũng biết xấu hổ đấy sao.”

Giang Thanh Dã khoác tay Đường Nguyệt Thư thì thầm: “Vừa nãy thấy cậu đứng cùng Tề Ứng Hoài, hai người không cãi nhau đấy chứ?”

Bớt lời lại là chuyện không thể nào.

Bây giờ đang ở trong nước, tuy Hong Kong và Bắc Kinh không gần, nhưng khoảng cách chỉ chừng ba tiếng di chuyển, đã tốt hơn trước rất nhiều.

Sau một buổi tối xã giao, lúc ngồi lên xe trở về nhà, Đường Nguyệt Thư đã mệt đến mức chẳng buồn giữ hình tượng nữa.

Bây giờ xem như Lão Đường đã rút kinh nghiệm, không phải chuyện gì cũng dám tự quyết thay Đường Nguyệt Thư.

“Trước đó em trai con đúng là không ra gì. Con về đi, ba bắt nó xin lỗi con.”

Tài xế đã đợi sẵn bên ngoài. Đường Nguyệt Thư ngồi ở ghế phụ, hàng ghế sau là cặp vợ chồng với những tâm tư khác nhau.

Đương nhiên những người xung quanh không đoán được ý của bà cụ là gì.

Đường Nguyệt Thư không giải thích lai lịch của sợi dây chuyền, chỉ mỉm cười.

“Nghe cho rõ đây. Lần sau lúc chị ở nhà mà còn giở trò làm màu làm mè thế này nữa, đừng trách chị không khách sáo.”

“…”

Dường như Tề Ứng Hoài không để tâm đến sự lạnh nhạt của cô, anh ta khẽ thở dài nói: “Chuyện lần trước tôi đã xin lỗi mấy lần rồi, cô nói xem làm thế nào mới có thể tha thứ cho tôi đây, cô chủ nhà họ Đường?”

Dù sao cũng không phải lời gì quan trọng.

Đường Nguyệt Thư không thèm để ý.

Tuy Lâm Xuyên mặc áo len cao cổ, nhưng Lâm Thần ngồi cao hơn nên tầm mắt của anh ta vẫn thấy rõ.

Ít nhất thì giọng mắng người vẫn còn sang sảng.

“Nguyệt Thư, đi thôi con.” Lão Đường gọi cô một tiếng.

Có nhiều tiền hơn nữa cũng không có nghĩa mấy chục triệu không phải là tiền.

Dường như Lâm Xuyên đang nhìn thứ gì đó, một lát sau anh nói: “Đặt vé máy bay cho em khoảng ba giờ chiều mai được không? Đến lúc đó anh ra sân bay đón em.”

Năm nay vẫn náo nhiệt như mọi khi, trẻ con đông nên rất ồn ào. Sau bữa tối, mẹ của Lâm Xuyên là bà Trần gọi mọi người mở một bàn mạt chược. Anh ngồi sau lưng bà ấy, vừa bày chiến thuật cho mẹ, vừa phân tâm để đối phó với lũ trẻ.

Mấy câu nói của cô tuôn ra, cứng rắn đến mức khiến lão Đường á khẩu không trả lời được.

Đường Nguyệt Thư đưa tay chống cằm, mắt nhìn thẳng vào anh, còn thành thật gật đầu: “Ừm, sếp Lâm không chỉ đẹp trai mà còn hào phóng nữa, em thích anh lắm.”

Đường Nguyệt Thư đáp lời, đứng dậy rồi khoác áo choàng ra ngoài.

“Nguyệt Thư, chúc mừng năm mới.” Lâm Xuyên kề sát mặt nói vào tai cô.

“Em thích dây chuyền đó chứ?” Lâm Xuyên hỏi cô.

Lúc nói chuyện với anh, thực ra Đường Nguyệt Thư không hề nghĩ đến việc truyền cảm xúc tiêu cực của mình cho đối phương, nhưng không hiểu sao Lâm Xuyên vẫn nhìn ra được.

Đường Nguyệt Thư tạo một dáng đẹp trước camera điện thoại, nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước. Cô hỏi anh: “Đẹp không?”

Nghĩ thôi đã thấy rợn người.

Nhưng sự chú ý của Đường Nguyệt Thư ban đầu lại đặt vào khung cảnh phía sau anh: “Anh vẫn đang ở ngoài à?”

Thế là người bạn gái trong điện thoại lại giống như một nữ streamer, không thể giao tiếp trực tiếp được.

Bản thân cô thấy có thể.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Lao tới