Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Beyond

Unknown

Chương 12: Đa Vũ Trụ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đa Vũ Trụ


Tôi hỏi cả 2 người họ nhưng họ có vẻ ấp úng còn riêng Oga thì lại kêu gào đuổi tôi đi rồi lăn lông lốc dưới mặt sàn.

Hikamashi

¤Làm gì là làm gì? Ý cậu là sao?¤

Trần Gian chính là Đa Vũ Trụ nơi tất cả các sinh vật, thực thể được sinh ra và tồn tại nhờ một phần máu của 《Bố》

"Cậu còn nhớ về việc mình bị đau đầu và cuộc tấn công của Hikaku chứ?"

Còn cánh cổng nơi 《Bố》tạo ra là một nơi cao cấp hơn và là...

Tôi từ từ tiến vào nhánh thời gian. Nó là một mặt phẳng dài vô tận, bên dưới là các nhánh thời gian đang di chuyển, có chỗ lên và có chỗ xuống của các nhánh thời gian khiến cho chúng trở nên đặc sắc. Tôi vừa đi vừa nhìn và vừa cảm nhận dòng thời gian vốn có của mình. Một bước tôi đi giống như từ thế kỷ I cho đến thế kỷ 20 vậy. Từ nhánh thời gian này đến nhánh thời gian khác. Tôi đi qua vô số các kết cục, các loại tình huống có trong một dòng thời gian rồi cuối cùng tôi đã đến nơi.

Thẩm Phán đưa tôi một cuốn sách dày cộm, bắt tôi phải học thuộc từ nguồn gốc đến tận cùng của toàn bộ vũ trụ. C·h·ế·t tiệt. Cuốn sách này dày đến nỗi làm xuyên qua các tầng của Thế Giới Phán Xét. Tôi nặng nề mở ra rồi bắt đầu nghiên cứu vào chúng.

Tôi nghe theo lời Thẩm Phán đọc về phần Thời Gian. Nó có nói rằng Thời Gian được chia ra làm vô số dòng thời gian. Rất ít cách để có thể di chuyển giữa hằng hà vô số dòng thời gian nhưng cách dễ nhất là biến bản thân trở thành Thời Gian và đi qua nó.

"Tôi sẽ giài thích cho cậu một chút về sự lãng quên này. Sự lãng quên mà chúng tôi nói ý chỉ những gì não, ý thức hay tâm trí của cậu đã quên. Sự quên này giống như hư vô vậy. Quên mọi thứ một cách tuyệt đối và sẽ không bao giờ có thể nhớ lại được. Đó là sự lãng quên"

¤Cuốn sách này không có tên sao lão Thẩm Phán?¤

Tôi đi vào Thế Giới Phán Xét, triệu hồi một cuốn sách. Trong cuốn sách không có gì ngoài những cái tên:

Chẳng còn cách nào khác tôi đành cho họ xem kí ức của mình. Họ ngạc nhiên rồi hoảng sợ khi biết tôi không thuộc về dòng thời gian này cũng như khiếp sợ vì sự lãng quên mà đến tôi còn không hay biết.

"Tôi nghĩ anh ta sẽ sớm nhận ra bản chất của mình thôi"

Chẳng còn cách nào khác tôi tiến sâu hơn vào Thế Giới Phán Xét. Gỡ bỏ thân thể của mình và biến bản thân thành thời gian. Tôi được lão Thẩm Phán dịch chuyển đến một phần nhỏ của nhánh thời gian. Lão bắt tôi tự đi và tự tìm dòng thời gian của mình rồi biến mất và bỏ lại tôi.

Địa Ngục nằm sâu trong Hư Vô và cai quản Hư vô. Địa ngục là cái tên chỉ bao hàm các địa ngục nhỏ hơn của các tôn giáo tín ngưỡng... của các sinh vật sống trong Đa Vũ Trụ nhằm ngăn chặn mối họa Hư Vô

Tôi nghĩ rằng họ có hơi nghĩ quá xa và tôi đã khuyên họ không cần phải làm vậy nhưng bất thành. Sự kiên định của Ruphas thật không thể khinh thường. Cậu ta không hề chần chừ hay suy nghĩ lại về hành động của mình mà vẫn nhất quyết phải kiểm tra tôi bằng được.

"Tôi nghĩ là rồi"

Thiên Đàng chính là nơi bao hàm mọi thiên đàng nhỏ hơn của các tôn giáo tín ngưỡng... của các sinh vật sống. Nó là nơi những linh hồn bị xóa sổ và những linh hồn yếu đuối cư trú rồi để 1 ngày hóa thành năng lượng thuần khiết rồi tan biến trong yên bình.

Vào ngày cuối cũng 《Bố》tạo ra một cánh cổng nơi dẫn đến một chiều cao hơn, một vũ trụ cao cấp hơn. Ông phân chia ra những đứa con của mình cai quản Đa Vũ Trụ mà ông đã tạo ra rồi ông dùng cây bút của mình để viết tiếp lịch sử hay còn được gọi là tương lai. Cây bút của ông và Thời gian đã kết hợp để có đầy đủ Quá Khứ-Tương lai-Hiện tại. Và rồi vào giây phút cuối cùng lấy bản thân mình tạo thành năng lực 《Khavas》 rồi ban tặng chúng cho mọi sinh vật sống trong đa vũ trụ.

Dòng thời gian của tôi, nhà của tôi. Nó khá là xa với dòng thời gian của Ruphas nhưng không sao cuối cùng tôi có thể về nhà.

Vậy hiện tại tôi đã không còn ở mốc thời gian cũ và đã sang mốc thời gian mới. Tôi nghĩ mình nên tìm cách để về dòng thời gian cũ của bản thân mình. Nhưng không để tôi làm việc đó Ruphas đã ngăn cản tôi và rằng anh ấy muốn kiểm tra tôi vì lo ngại tôi cũng là gián điệp từ địch.

Sao lại không đọc được vậy? Tôi tự hỏi rồi Thầm Phán trả lời tôi rằng tôi không đủ khả năng để biết thêm nữa. Tôi hỏi Thẩm Phán thân phận thật sự của lão là ai thì ông ta chỉ nói

Sau môt hồi luyên thuyên tôi cũng đã biết một số quá khứ của Ruphas. Tôi cũng biết được có 2 điều tồi tệ đạng xảy ra.1 là hiện tại tôi đang bị cuốn vào một trận chiến giữa Mafia Ý và các băng đảng Nhật. 2 là sau khi bị bẹp dí và nổ tung bởi 'Kỳ quan thứ 9' thì cơ thể, linh hồn... mọi thứ của tôi đã bị cuốn sang một dòng thời gian khác nơi mà quyền lực của cả thế giới nằm trong tay các băng đảng và Mafia.

Tôi hít một hơi. Trấn an bản thân về cái c·h·ế·t của mọi người. Tôi quyết định nhảy về quá khứ để ngăn chuyến du lịch đến hòn đảo kỳ quan thứ 9 của mọi người.

3 cõi này không phân biệt Cái ác hay Cái đẹp. Chỉ có sự tồn tại và tồn tại cho đến khi tan biến vào Đa Vũ Trụ.

Hakasuki Imarou (đọc tại Qidian-VP.com)

¤Thật sự hết cách rồi sao? Tại sao lại phải biến bản thân thành thời gian rồi mới qua được!?¤

「Ta là cậu và cậu là ta」

"Các kí ức và những gì cậu đã trải qua đều đang bị ăn mòn bởi thứ chúng tôi gọi là sự lãng quên"

「Bây giờ thì đọc phần Thời gian đi」

...

Trí

Hikaku được Ruphas cứu sống khi bị chôn sống còn Oga được cứu khi cậu ta b·ị b·ắt cóc đến Italy.

「...」 (đọc tại Qidian-VP.com)

¤Vậy tôi có thể đi chưa?¤ (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ trụ này ban đầu không chứa bất cứ một thứ gì. Hư vô - nguyên tử - khái niệm... Tất cả đều chưa từng tồn tại cho đến khi nó được viết ra bởi 《Bố》

Alex Nguyen

Đọc xong trang đầu tôi đã có thể chắc chắn rằng đây là truyện cổ tích. C·h·ế·t tiệt lão Thẩm Phán đưa tôi truyện cổ tích rồi.

7 người đó là những người tôi gián tiếp và trực tiếp g·i·ế·t một phần khía cạnh hoặc toàn bộ sự hiện diện của họ bằng Thế Giới Phán Xét. Ví dụ tiêu biểu của việc mất toàn bộ sự hiện diện là Alex. Tôi và cậu ta đã chơi một trò chơi đầu tiên và cuối cùng. Nghĩ rằng Alex đã thắng nhưng bằng một cách nào đó tôi đã khiến cậu ta thua cuộc.

Ruphas thực chất chỉ là một đứa bé mồ côi, được bao bọc và nuôi dưỡng bởi b·ạo l·ực và c·hất k·ích t·hích. Anh ta đã tự mình sống trong khu ổ chuột ở Italy một nơi chứa đầy tệ nạn và c·hết chóc. Trong một lần tình cờ anh ta đã ăn được một mảnh da 《Khavas》 của một ông trùm Mafia. Ruphas khi nhận biết được việc đó đã nhanh chóng làm người đứng đầu tổ chức Mafia của ông chủ cũ rồi nhận nuôi Hikaku và Oga.

Ruphas tạo một hình ảnh từ phần chiếu của kí ức tôi. Tôi thấy một vài thứ đen đen cũng như thấy vài kí ức về hồi nhỏ lẫn kí ức bị bắn đến mốc thời gian này. Tất cả đều được thứ đen đen này bao bọc. Tôi không hiểu được việc này rồi hỏi cả hai người họ chuyện gì đã xảy ra. Họ trả lời nhưng giọng hơi run một chút.

"Ví dụ như những người già mắc chứng đãng trí. Sự quên của họ chỉ dừng ở tính tạm thời và không thể đạt được đến tính tuyệt đối. Nếu quá khó hiểu thì có thể lấy ví dụ là một đứa bé vừa sinh ra cho đến khi vượt qua 3 tuổi. Chúng đều sở hữu sự quên tuyệt đối cho đến khi vượt qua 3 tuổi thì sự lãng quên của cậu sẽ bị tạm trấn áp trong vòng vài chục năm"

Watasie

Rồi tôi hỏi cách khó nhất là gì. Lão chỉ bảo là chui vào các hố không thời gian được dẫn đến các nhánh thời gian. Nhưng điều đó lại rất khó và rất dễ bị để ý bởi Khái Niệm Thời Gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi được Ruphas dẫn đi một nơi nào đó. Vừa đi Ruphas vừa kể cho tôi nghe sự tích của anh ta.

Tôi tự hỏi.

"Vậy cái gọi bản chất là như thế nào?"

"Chịu. Có lẽ là Hư vô? Hoặc vượt qua chúng. Chẳng thể biết được"

Lật trang thứ hai trong cuốn sách nó kể tiếp rằng những đứa con của 《Bố》 đã xây dựng nên 3 cõi trong đa vũ trụ. Lần lượt là Địa Ngục - Trần Gian - Thiên Đường

"Chúng tôi... chúng tôi nghĩ rằng... Cậu định đi đâu vậy Alex? Chẳng lẽ lại vượt cả thời gian? Cậu biết đó là điều không thể mà"

Ra là vậy. Tôi nghĩ rằng đây là khả năng của thẩm phán của tôi trong Thế Giới Phán Xét. Mọi khía cạnh của tôi có lẽ đều thoát khỏi sự hô vô rồi...

"Cậu sẽ hiểu khi thấy cái này"

None Figer

《Bố》 đã viết ra mọi thứ, tất cả những gì 《Bố》 viết ra là Khái Niệm. Cho chúng khả năng học hỏi, tạo ra,hủy diệt... Rồi《Bố》 viết ra quy luật và Logic. Các quy luật và logic tương đương với Khái niệm. Chúng tạo ra Vô hạn, hận thù, sự thật, lừa dối, tuổi thọ...

quên ăn mòn, thậm chí các kí ức khác đã bị lãng quên tuyệt đối nhưng cậu vẫn nhớ được tất cả chúng. Như thể cậu không hề có Tâm Trí mà vẫn có thể sống vậy..."

¤Rất rõ. Nó vừa xảy ra xong mà?¤

¤Vậy tôi sẽ đặt nó là sách toàn trí hay sách tri¤

"Cậu ta đã đi chưa?"

¤C·h·ế·t tiệt lão Thẩm Phán khốn nạn¤ (đọc tại Qidian-VP.com)

Bright

Ngoài lề:

Chương 12: Đa Vũ Trụ

Ruphas hỏi tôi rồi tôi nói với họ rằng không gì là không thể cả. Nói rồi tôi sử dụng Thế Giới Phán Xét vào bản thân mình khiến cho mọi thứ của tôi biến mất để lại cả 3 người họ.

...

Gấp lại cuốn sách tôi hỏi Thẩm Phán về việc di chuyển giữa các mốc thời gian. Ông ta chỉ nói là không thể bởi vì tôi có thể sẽ bị lạc vào một dòng thời gian nào đó. Tôi nhõng nhẽo rồi đòi Thẩm Phán cách về thế giới. Mặc dù hơi trẻ con nhưng đây là cách duy nhất để có thể về mốc thời gian gốc của mình.

"Alex này. Nói thật với chúng tôi anh đã làm gì?"

Rồi chúng bắt đầu tạo ra Nguyên Tử rồi trọng lực và Thời Gian. Tất cả đều có tính phân tách một cách vô hạn và luôn tương tác với nhau thông qua thời gian để tạo nên Thiên Hà, Hành Tinh, các ngôi sao, hố đen, phản vật chất... để tạo nên một vũ trụ như bây giờ. Thời gian cũng được phân tách thành nhiều nhánh vô hạn khiến cho vũ trụ được chia ra thành vô hạn vũ trụ gọi là Đa Vũ Trụ.

"Riêng cậu thì rất lạ. Cậu bị sự lãng

"Sao cậu không nói hết mọi thứ với cậu ta?"

「Nó không hề có tên như cậu vậy」

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đa Vũ Trụ