Beyond
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Hồi kết của cuộc điều tra
Vài phút sau có người đưa tôi về 2 tập tài liệu bằng giấy cũng như Ryu-san gửi tôi 2 tệp tin chứa thông tin của hai người tôi cần điều tra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 6: Hồi kết của cuộc điều tra (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi lén lấy chiếc xe đạp địa hình của Ryu-san rồi đạp về phía trung tâm của Tokyo nơi 2 đội của Ryu-san đang hoạt động và điều tra về 2 vụ án. Nơi này cách nhà của Ryu-san hơn 5km vậy nên việc đi bộ là bất khả thi. Tôi có thể đi bằng tàu cao tốc nhưng mà nó rất đắt lên tới tận 220 Yên cho lần đi tàu. Đối với người khác thì đó là một cái giá rất phải chăng trong cái đất Tokyo này nhưng đối với tôi mà nói nó bằng 2 ngày ăn của tôi nên tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đi bằng tàu. Không còn cách nào khác ngoài lấy chiếc xe đạp địa hình của Ryu-san để đến với một trụ sở cảnh sát nhỏ nơi Ryu-san được điều đến để giá·m s·át công việc điều tra. Sau một hồi thì tôi đã đến nơi đó, đây là trụ sở thứ 08 thuộc nhánh chính cảnh sát Tokyo - Nhật Bản. Tôi để xe vào nơi để xe đạp-điện rồi bước vào trong một cách nhanh chóng. Tôi gặp phó đội trưởng đội1, đưa anh ta tấm thẻ của Ryu-san cũng như một chút 'lòng thành' rồi nhờ anh ta đưa tôi hồ sơ của Nguyên và những người có liên quan đến anh ấy. Tôi ngồi đợi và sau một lúc thì vị phó đội trưởng đưa tôi một xấp đầy cộp, tôi cảm ơn anh ta và đi về văn phòng của Ryu-san. Ryu-san không có trong văn phòng, tôi nghĩ anh ấy đang đi điều tra về vụ án tối qua. Tôi mở trang đầu tiên rồi đến trang thứ hai đọc những thông tin của anh Nguyên từ bạn bè, các mối quan hệ, những việc đã làm và những cuộn phim được trích ra từ camera tấc cả đều bình thường cho đến khi vài phần n·ghi p·hạm của vụ án. Có 3 n·ghi p·hạm chính trong vụ án nhưng đã được thẩm vấn và khám xét trong đó có một người quen thuộc là Trí. Anh ta cũng là một n·ghi p·hạm nhưng đã có bằng chứng ngoại phạm với một n·ghi p·hạm khác là Watasie Jodiac. 2 người họ trước lúc sảy ra vụ án đều đang đi nhậu với nhau nên cả 2 đều có bằng chứng ngoại phạm. Người cuối cùng là kẻ đáng nghi nhất vì anh ta có hiềm khích với Nguyên nhưng trước khi sảy ra vụ án thì anh ta đã bị t·ai n·ạn và nằm liệt giường.
Đọc xong tài liệu giấy tôi mở điện thoại và đọc qua bản file của Ryu-san. Ở đây chi tiết hơn về lịch sử của cả 2 và đặc biệt có cả số nhà và địa chỉ thường xuyên bán hàng của Watasie lẫn Tris còn mọi thứ thì y như nhau hết. Tôi quyết định đến nơi bán hàng của Watasie trước vì trực giác tôi luôn mách bảo anh ta có một thứ gì đó đặc biệt. Lần theo địa chỉ tôi đi xe đạp đến nơi anh ta thường bán kem, ở đây chỉ có mình anh ta phục vụ khách hàng nên khá bận rộn. Tôi ngồi vào một góc lẳng lặng đợi anh ta phục vụ xong khách hàng của mình và khi các khách hàng đã vắng hơn ban đầu thì tôi mới đến chỗ anh ta, chọn một cây kem vị việt quất. Hơi bất ngờ với lựa chọn của tôi anh ta vẫn mìm cười và đi vào bên trong nơi làm kem, nơi đó tuy hơi tối nhưng vẫn đủ sáng để anh ta có thể làm kem được. Anh ta lấy một que gỗ nhét vào một cái máy rồi đúng đó 30 giây, cuối cùng anh ta quay lại trên tay là một que kem việt quất. Tôi nhận nó, trả tiền rồi tranh thủ về chỗ ngồi ban đầu. Cắn cây kem, vị việt quất tràn hết vào miệng tôi, vừa ngọt vừa thanh làm cho tôi cảm thấy sảng khoái trong người đến nỗi đã thể hiện hết lên mặt tôi với hai từ 'sung sướng'. Mặc dù cách nói có quá khoa trương nhưng không thể không thừa nhân rằng nó rất ngon. Sau khi thấy anh ta đi từ sau chỗ hơi tối đó là tôi đã có thể xác nhận được một phần bằng chứng. Tiếp theo chỉ cần đợi 2 ngày sau là có thể t·rừng t·rị chúng rồi.
Mải suy nghĩ về giấc mơ đó nên tôi đã làm chây một mặt của miếng trứng. Tôi định vứt miếng trứng đó đi nhưng nghĩ lại sẽ rất tốn tiền nên đành để vào đĩa, tôi đi lấy một phần cơm nguội vài tối qua hấp chúng và đợi trong 5 phút. Cuối cùng tôi lấy cơm nguội đã hấp và miếng trứng tráng cháy cạnh đó nhồi lại với nhau để phần cơm đã hấp có thể làm ấm laii chúng rồi trộn thêm một chút tương ớt và ăn. Thế là xong bữa sáng, tôi rửa bát xong xuôi rồi lấy điện thoại đã sạc đầy rồi mở bản nhạc yêu thích của mình. Nó có tên là Die For You. Vừa nghe tôi vừa thay bộ quần áo ngủ và mãi đến 5 phút sau, sau khi tôi đã thay quần áo và buộc mái tóc dài của mình cũng là lúc bản nhạc kết thúc. Tôi xỏ đôi giày cũ kĩ và đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa tôi tạm biệt mọi người như là một thói quen nhưng mọi người còn chưa dậy để mà nghe tôi chào cả. Tôi cười một mình tầm vài giây khi nghĩ lại về hành động của mình rồi đi ra khỏi nhà Ryu-san. (đọc tại Qidian-VP.com)
2 ngày sau vào lúc đồng hồ đồng loạt điểm 12 giờ 00 phút 00 giây ... cả vũ trụ đồng thời dừng lại. Mọi khái niệm về thời gian và không gian lúc này sẽ bị ưu tiên loại bỏ, à không đúng hơn là tất cả khái niệm mà ta chưa từng biết hoặc đã được tạo ra đồng loạt sẽ bị đẩy ra ngoài hoặc bị hủy diệt hoàn toàn bởi 《Khavas》của tôi và chỉ còn lại những khái niệm đơn giản và phù hợp cho sự sống của con người. Tôi không cần phải làm bất cứ điều gì chỉ đơn giản là Thế Giới Phán Xét của tôi tác động vào cả vũ trụ này và coi nó là một thế giới để phán xét kẻ có tội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta tên là Nguyễn Minh Trí độ tuổi chưa được xác định nhưng trong hồ sơ là 23 tuổi. Làm việc tại một ngôi đền mang tên Hitto Nakami. Các tài liệu như Quốc tịnh và nhóm máu đều không rõ một cách vô lý nhưng chỉ cần đoán tên là tôi có thể biết anh ta là người Việt Nam
Họ và tên đẩy đủ là Watasie Jo. Jodiac. Quốc tịnh Nhật Bản. Làm việc tại nhà và mở một tiệm bánh kem vào buổi sáng và chiều. Đến tối anh ta mở một quán tiết canh, một đặc sản tại Việt Nam và các nước nam Á. Đã điều tra ra được nguồn gốc số máu để làm tiết canh của anh ta. Nó được lấy từ một phần của các buổi hiến máu của cộng đồng. Anh ta đã mua nó và biến nó thành tiết canh. Anh ta cũng đã đưa ra được các bằng chứng về an toàn thực phẩm nên bọn họ đã khônh đào sâu thêm. Một vài thông tin bên lề cho thấy Watasie đã từng tiếp xúc thân mật về thể xác với Nguyên nhưng nó không đáng kể.
Tôi mỉm cười khi nó đã đến đùng giờ mà tôi đặt ra, xõa tóc của mình xuống và mặc một bộ vest đen của Ryu-san trông rất bảnh. Tôi dịch chuyển đến quảng trường Tokyo nơi đủ rộng và đủ người để có thể chứng kiến sự phán quyết. Tôi búng tay và Trí được dịch chuyển đến chỗ tôi ngay lập tức, búng tay lần nữa và anh ta đã thoát khỏi việc bị ảnh hưởng bởi khái niệm thời gian. Phiên tòa đã chính thức được bắt đầu.
Tôi từ từ trả lời rằng thẩm phán là Hư Vô. Hư Vô này không phải chỉ sự không có gì, không tồn tại mà nó ám chỉ việc rỗng hơn cả hư vô và tồn tại sau lớp ngụy trang hư vô bình thường, câu trả lời thứ hai là đúng. Tôi sẽ là bên tố tục Trí và đồng phạm.
Sau khi xem xong tôi quyết định điều tra xong về Nguyên tôi chuyển hướng sang Trí và Watasie. Một lần nữa tôi tìm vị phó đội trưởng nhưng không thấy anh ta đâu nên chỉ đành liên hệ với Ryu-san. Một vài phút sau Ryu-san trả lời điện thoại của tôi. Tôi vào vấn đề chính là muốn lấy thông tin của Trí và Watasie Jodiac. Ryu-san đồng ý với lời cầu xin của tôi nhưng anh ấy nhắc tôi rằng chỉ được dùng thông tin cá nhân đó trong việc điều tra và nếu anh ấy phát hiện tôi dùng nó vào mục đích xấu thì chính anh ấy sẽ bắt tôi. Tôi đồng ý với Ryu-san và thề rằng mình sẽ chỉ dùng nó vào việc điều tra.
Sáng dậy tôi đi đánh răng,rửa mặt rồi ra bàn ăn của gia đình ngồi thẫn thở một lúc lâu rồi mới quyết đinh làm bữa sáng cho mình. Vừa làm tôi vừa xem tin tức trên TV. Đúng như tôi dự đoán vụ án ngày hôm qua đã lên tin tức và người phát hiện thì khá dễ đoán rồi nên tôi cũng không quan tâm đến nó và tiếp tục làm bữa sáng. Vừa tráng trứng tôi vừa nghĩ về giấc mơ tối qua của mình, trong mơ tôi đ·ã c·hết bằng cách bị đóng băng bởi người đàn ông tối hôm qua. Tay và chân tôi thủng một lỗ, máu chảy qua khắp một sàn nhà được làm bằng băng. Cuối cùng tôi bị treo lơ lửng trên một cây thập giá được làm băng, xung quanh là vô số xác người nguyên vẹn nhưng lại không có mặt bị treo trên cùng cây thập giá của tôi nhưng chỉ khác là kích thước của các cây thập giá đó sẽ tùy vào cơ thể của người treo.
Trí bật cười lần nữa khi nghe tôi nói thế. Anh ta chỉ đơn giản hỏi tôi rằng tôi có bằng chứng trong việc anh ta g·iết người không. Tôi mỉm cười đáp lại rằng đến lúc đó cậu sẽ biết sớm thôi.
Mặc dù Trí đang hơi ngạc nhiên vì mình đã đến được nơi này bằng một cách nào đó, trên tay là một cây chổi dài và bộ quần áo Kimono mỏng. Trang phục có hơi thiếu tôn trọng trong một phiên tòa nhưng cũng chẳng sao vì việc cảm thấy bị xúc phạm hay sự tế nhị cũng đã biến mất nên chuyện mặc hay không mặc quần áo cũng không quan trọng. Dần dần Trí đã hiểu ra vấn đề và cười phá lên, tôi không hiểu vì sao anh ấy lại cười nhưng tôi cảm nhận được việc anh ta cười như mang hàm ý rằng tôi sẽ thua.
Anh ta cất lời sau khi đã ngừng cười.
"Vậy... Ai sẽ là thẩm phán vậy thưa ngại thám tử và ai sẽ là bên tố tục? Có phải là anh không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi mở tập tài liệu của Trí lên trước:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.