Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Ác nhân từ địa ngục

Chương 15: Ác nhân từ địa ngục


Nửa đêm trong căn phòng giam lạnh lẽo càng làm cho Kane cảm thấy rét căm. Nhiệt độ cứ giảm dần lại khiến anh thêm mệt mỏi. Vì thế, anh đã vô tình chìm vào giấc ngủ co ro như một phần để bảo vệ cơ thể.

“Hãy ăn năn đi, ăn năn về những gì mày đã làm”. Tâm trí dần chìm vào mê man cũng là lúc mà Kane nghe thấy một giọng nói quái dị vang lên bên tai, kéo theo đó là một chiều không gian kỳ quái hiện ra, dù bây giờ anh vãn đang nhắm mắt.

“Không phải chứ, lại nữa hả?” Kane đã không thể kiểm soát được cảm xúc, hoảng loạn tột độ mà hét lên. Ánh mắt mở toang, anh lại thấy là một chiều không gian tối đen như mực. Ở trong đó, một đốm sáng le lói đang từ từ tiến về phía mình. Và rồi, thứ đó hiện ra là một thực thể kỳ lạ, mang dáng dấp của một con người. Thế nhưng toàn thân lại quấn quanh bởi một ngọn lửa đỏ rực. Đến gần, Kane nghe tiếng bước chân vang lên rành rọt. Hắn cứ thế tiến lại càng gần hơn với Kane.

Đột nhiên hắn dừng lại, chầm chậm đưa bàn tay lộ ra khỏi tấm áo choàng. Một bàn tay xấu xí với toàn những lớp vẩy sần sùi, còn năm ngón tay là năm chiếc móng sắc nhọn. Hắn đang chìa ngón tay trỏ về phía Kane, chính xác hơn là hướng tới lồng ngực trái, nơi mà trái tim của anh đang nhảy múa như muốn thoát ra ngoài.

Khuôn mặt bị che phủ bởi chiếc mũ trùm đầu, nhưng vẫn lộ ra hai con ngươi trắng dã đang phát sáng, Nó chợt khiến Kane liên tưởng tới những hình ảnh mình gặp được ở thư viện. Gã đó giống hệt với cái thứ mà mình đã tưởng tượng ra, chẳng lẽ đây lại là ảo ảnh.

Không đúng, hình ảnh chân thực đến vậy, không thể là giả. Hơn nữa, ngón tay với cái móng sắc nhọn kia có thể in bóng lên người Kane, làm sao lại có thể ảo giác? Sự mâu thuẫn giữa ảo ảnh và thực tại cứ khiến cho Kane tự mâu thuẫn với chính mình, cứ thế mặc nhiên để hắn như sắp đâm ngón tay vào lồng ngực.

Bỗng nhiên anh nghe một tiếng hét ở bên ngoài nhà giam: "Ai đấy, dơ tay lên."

Tiếng nói ấy là của một người cảnh sát. Anh ta đã vô tình thấy sự xuất hiện của gã quái nhân, và đang chỉa sũng về phía hắn. Trước lời đe doạ đó, vậy mà hắn vẫn thản nhiên như không, tiếp tục làm công việc của mình, cho đến khi anh ta gầm lên một lần nữa: "Dừng lại, nếu không tôi bắn."

Tất nhiên, kẻ lập dị kia sẽ không làm theo, và lần này đó không còn là lời đe doạ nữa. Viên cảnh sát đã nổ s·ú·n·g, âm thanh vang vọng cả căn phòng thật là ồn ảo. Kane bịt chặt tai lại để không phải nghe thứ âm thanh đó, càng hoảng sợ thu mình lại. Còn tên quái nhân kia thì bây giờ mới dừng tay, ngước nhìn viên cảnh sát vẫn không ngừng nổ s·ú·n·g. CHo đến khi hết đ·ạ·n, hắn mới cất giọng: "Mày làm chủ nhân của tao sợ rồi kìa! Khốn kiếp. Tao phải tốn công để đập con muỗi này sao?"

Giọng nói khàn đặc của hắn tạo nên một thứ âm lượng vô cùng kinh dị. Cứ như giọng nói pha trộn của hai cá thể, một tông cao một tông thấp. Giọng nói của hắn cũng làm cho viên cảnh sát chùn chân. Bây giờ, anh ta mới thật sự cảm thấy sợ hãi.

Tuy vậy, nỗi sợ của anh ta cũng không phải kéo dài lâu. bởi rất nhanh, thực thể hắc ám kia đưa năm ngón tay hướng về phía viên cảnh sát, rồi bóp chặt. Đột nhiên, cả cơ thể người cảnh sát phình to như quả bong bóng, rồi vỡ tan trước ánh mắt ngỡ ngàn của Kane. Trước cảnh tượng kinh hoàng đó, anh đã hoàn toàn ngã quỵ.

Xong, tên kia trở lại với Kane. Hắn vẫn đưa bàn tay quỷ dị của mình về phía lồng ngực anh, nhưng thay vì chạm vào nó, hắn lại đặt lên vai anh, rồi sau đó, hắn nói với một âm điệu vô cùng nhẹ nhàng, dù chất giọng vẫn khà đặc như thế: "Thưa ngày. Tôi tìm ngài thực sự rất vất vả đấy. Nữ hoàng nếu biết chuyện này sẽ rất vui đây. Bây giờ, chúng ta về thôi."

Kane không hiểu gã này nói gì, mà anh giờ cũng không còn đủ nhận thức, chỉ biết cứng đơ như tượng. Tưởng như tất cả đã kết thúc thì “rầm!” anh chỉ kịp nghe thấy một tiếng động kinh người vang lên như tiếng đổ sập của một thứ gì đó ngay sau khi anh chỉ vừa chớp mắt, cũng là lúc trước tầm nhìn là khói bụi từ đâu xuất hiện phủ mờ mọi thứ. Nhãn cầu lia nhanh đến một nơi mà mình linh cảm thấy chuyện chẳng lành, Kane thấy gã ta đang bị dán chặt vào tường, sau lưng là một lỗ hổng lớn, gạch đá rơi vụn.

Dường như hắn vừa bị thứ gì đó tác động làm cơ thể bị hất văng đi với một lực khủng kh·iếp đến nỗi công phá một được một bức vách bê tông kiên cố. Thứ gì có thể làm được điều đó? Tâm trạng Kane cứ vậy, liên tục xoay chiều.

Tiếng lạch cạch vang lên rõ ràng trong khoảng im lặng kéo dài, đều đặn phát ra chậm rãi. Kane đưa mắt về nơi phát ra âm thanh đó, anh không khỏi bàng hoàng khi thấy dáng một người phụ nữ dần lộ ra khỏi đám bụi mịt mờ, và đó chính là cô gái đã năm lần bảy lượt xuất hiện để cứu Kane ra khỏi nghịch cảnh.

“Lại là cô?” Lần này, có vẻ Kane đã có thể cử động, và điều đầu tiên anh làm là thốt lên.

“ Chứ anh nghĩ là ai, cô gái nhìn Kane, nhếch miệng cười.

“Tôi tưởng cô đã...” Kane ấp úng khi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng hai người giáp mặt.

“Tưởng tôi c·hết chứ gì?Tôi không dễ c·hết vậy đâu. Còn bây giờ, nếu anh không muốn c·hết thì mau rời khỏi đây đi!” Cô gái nói tiếp.

Kane sau một thoáng nghĩ ngợi, đã quyết định sẽ nghe theo lời cô. Anh ráng hết sức đứng dậy, chạy ra khỏi phòng giam từ lỗ hỏng được cô gái tạo ra. Còn tên dị nhân kia, tất nhiên sẽ không mấy hề hấn dù bị dính đồn khá nặng kia, sau khi gượng dậy từ cú ngã vừa rồi thì quay qua cô gái, vẫn vẻ điềm tĩnh mà nói: “Con ma cà rồng khốn kiếp, dám phá việc của tao.”

Cô gái không nói gì, nhất bổng chiếc giường và ném về tên ác nhân. Lần này thì hắn lanh lẹ né được. Tránh được một đòn, hắn không nhầm về phía Kane nữa mà chuyển hướng qua cô gái, bước chân chậm rãi bước về phía cô, rồi nhanh dần.

***

Đây có vụ án mơ hồ nhất mà thanh tra Senna từng gặp phải, Suốt hai mươi năm nay, ông đã không còn nghĩ hay muốn nhớ về những vấn đề siêu nhiên, thứ đã ám ảnh ông đến tận bây giờ, dù đã cố chôn giấu. Thế nhưng từ khi vụ án này xuất hiện, những ký ức đó lại một lần nữa hiện về, rõ ràng như chỉ mới xảy ra hôm qua.

Nó như một nguồn ký ức mờ nhạt mà ông đang muốn xoá đi, và giờ khi lật lại, Senna phải cố vẽ lại hình dung của những gì đã xảy ra hôm ấy, nhưng rồi ông lại một lần nữa phải gạt ký ức đó qua một bên, bởi ông chợt nhớ ra đã để quên chiếc chìa khóa mà Alisa đã giao cho ông, hiện tại đang ở trong nhà ngục mà Kane đang bị giam giữ. Ông vẫn còn nhớ trên đó có những ký hiệu rất kỳ lạ, rất có thể nó có liên quan đến một tôn giáo hay nghi lễ gì đấy. Nghĩ rồi, dù đang trên đường về nhà, Senna vẫn quay ngược xe và trở lại nơi mà đáng lẽ ông không nên xuất hiện, chính là nhà giam ấy.

Chiếc xe trờ tới phòng giam, Senna chợt thấy bóng dáng ai đó quen thuộc từ bên trong chạy ra, ông chạy nhanh xe tới chặn lại.

“Kane, sao cậu lại? ở đây”. Senna ngạc nhiên khi trông thấy Kane xuất hiện trước đầu xe với vẻ mặt hớt hãi.

Còn Kane cứ tiếp tục thở dốc,vừa đập cửa xe vừa hét lớn: “Chạy đi!”

Senna chưa biết xoay xở như thế nào thì ông điếng người khi thấy từ trong sở cảnh sát, một thân ảnh lao ra đập mạnh xuống mặt đất làm bụi bay mù trời. Còn từ bên trong tòa nhà, một thân hình hộ pháp bước ra, mang một chiếc áo choàng dài phủ mặt. Sau đó, hắn quay qua hướng của Kane mà tới, cũng chính là về phía Senna. Không chần chừ, ngài thanh tra vội vàng xuống xe và rút s·ú·n·g, sau đó là hét lên: “Đứng lại, nếu không tôi bắn.”

Tất nhiên, tên quái nhân vẫn lì lợm tiến tới. Kane sợ hãi nép sau người Senna. Thấy thái độ đó, ông bắt buộc nổ s·ú·n·g. Những đầu đ·ạ·n cứ bay vào người hắn là văng ra. Ở phía sau,

Kane biết rằng nếu cứ ở đây chắc chắn sẽ liên luỵ Senna nên vội vã bỏ chạy. Đúng như dự đoán, tên dị nhân bỏ qua Senna và truy đuổi Kane.

Thấy hắn đã rời đi, nhưng Senna biết rằng hắn cực kỳ nguy hiểm, liền vội vã lên xe, nhắm thẳng tới tên quái nhân mà đâm tới. Chiếc xe tông trực diện vào người hắn và tống hắn đi một đoạn dài nhưng dường như không gây chút sát thương. Đến khi sắp bị dồn vào tường, tên dị nhân chợt ghì người lại, chặn đầu xe khiến đuôi xe bị chốc lên, với chiếc bánh vẫn không ngừng xoay mạnh.

Senna lộ rõ vẻ hốt hoảng. Gã quái vật hất tung chiếc xe, làm cho nó lật ngược lên và cắm mạnh xuống đất. Trước thảm cảnh đó, dù không c·hết cũng b·ị t·hương không nhẹ . Rõ ràng gã s·át n·hân này chẳng hứng thú gì với Senna, hắn lại tiếp tục lần theo dấu vết của Kane.

Ở bên trong cabin, khuôn mặt đã ướt đẫm những giọt mồ hồi xen lẫn với máu. Thế nhưng may thay là Senna vẫn bảo toàn được tính mạng. Ông loay hoay một hồi rồi cũng trường người ra được cửa kính và lồm cồm bò dậy.

Kane thì cứ chạy mãi mà cứ có cảm giác là càng chạy lại càng chậm, còn tên kia cứ càng ngày càng lại gần anh. Kane bất lực thật sự, cảm thấy cơ thể nặng trĩu và vô tình đôi chân anh bị trật khớp, khụy xuống. Đúng lúc tuyệt vọng nhất, Kane bỗng thấy cô gái đó một lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh. Trên tay cầm một sợi roi sắt. Cô đứng che chắn cho anh, và chuẩn bị đối đầu với tên dị nhân đáng sợ.

Thấy cô gái kia chắn đường mình, gã xác nhân mới lên tiếng: “Tao không muốn đánh nhau với mày. Xéo ngay nếu mày không muốn phải bỏ mạng. Đừng tưởng mày có thể bất tử với tao.”

Cô gái không nói gì, rồi bất ngờ quất mạnh cây roi vào người đối thủ, cú đập mạnh đến nỗi tóe lửa lên cả mặt đất. Gã quái nhân lại chỉ bằng tay không có thể bắt được cây roi, giật về phía mình. Không ngờ hành động đó lại làm đòn bẩy cho cô. Rướng người bật cao phóng qua người hắn, một cái nhún chân đã xuất hiện ở sau lưng, đồng thời sợi dây cũng quấn lại xiếc chặt vào cổ. Thế nhưng gã đồ tể kia cũng không phải dạng vừa, hắn nhanh tay giữ lấy sợi dây để nó không thể trở thành một cái ròng rọc quấn lấy cổ mình.

Ở đằng xa, thanh tra Senna vẫn còn đau sau cú v·a c·hạm vừa rồi, ông thở hổn hển dựa mình vào một góc quan sát trận chiến. Không biết bọn họ là thứ gì mà có vẻ họ có kĩ năng chiến đấu và tốc độ thật đáng kinh ngạc, nếu không muốn nói là tốc độ siêu nhiên mà với mắt thường không thể theo kịp.

Nữ chiến binh và gã quái vật đang trong một trận chiến khốc liệt, nhưng những gì Senna và cả Kane thấy được chỉ là những bước sóng sung kích được toả ra mờ ảo nhờ vào những cuộc v·a c·hạm siêu thanh, tuyệt nhiên không thể trông thấy thân hình của hai kẻ tham chiến. Cuộc đối đầu này quả thật đã vượt xa sự tưởng tượng của cả hai, nên họ chỉ có thể nép mình vào nơi an toàn nhất có thể để tránh bị ảnh hưởng. Vào thời điểm mọi thứ đang xảy ra gây cấn, bất chợt một xung lực phát ra cực mạnh, đến nỗi phát ra một trường khí khủng kh·iếp, hất văng Kane ra một đoạn xa tít.

Tiếp đó, mặt đất như có thứ gì đó rơi trúng, vỡ tan thành từng mãnh, kéo theo một âm thanh như t·iếng n·ổ lớn vang trời. Khói văng mịt mù khắp chốn. Một lúc sau, khi làn khói dần tang, gã bí ẩn kia thì vẫn đứng vững, nhưng nữ chiến binh đã không may b·ị đ·ánh ngã, và thứ rơi trên mặt đất vừa rồi chính là thân xác của cô. Cú v·a c·hạm lần này mạnh đến nỗi mà cả cơ thể cô đã lún sâu vào lớp đất dẫu đã được lát nhựa kiên cố.

Ở phía đối diện, tên ác nhân có vẻ cũng đã b·ị t·hương. Hắn khuỵ người xuống, cả người run lên từng đợt. Một lúc, hắn bỗng rú lên những âm thanh vô cùng khó chịu. Âm thanh ấy như toả ra một trường khí lực đẩy lùi tất cả mọi vật ở gần.

Ngay sau khi âm thanh ấy phát ra, chợt từ trên trời tối sầm lại. Mặt đất đen ngòm như bị một cái bóng đen khổng lồ bao trùm. Đúng vậy, trên bầu trời có thứ gì đó đã che mờ tất cả. Nó như một đám mây đen u ám đang bám trọn cả bầu trời vốn đã tối mịt. Khi nhìn kỹ, mới thấy được rằng thì ra nó được tạo thành hàng vạn những con cô trùng, chúng đang hung tợn lao về phía những người đang hiện diện trên mặt đất.

Chương 15: Ác nhân từ địa ngục