Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Sự yên bình đáng sợ

Chương 1: Sự yên bình đáng sợ


Khí trời của một ngày cuối thu se lạnh. Những hạt mưa cứ rả rích trên nhánh thông già. Mưa cùng làng sương mờ tạo thành một lớp không khí dày đặc bám kín những ô cửa sổ, bao phủ cả thành phố. Thành phố Leslie lúc này trông như một gã khổng lồ lười biếng vùi mình vào mảnh chăn trắng ấm áp được tạo ra từ thứ hỗn hợp kỳ quặc đó.

Nhâm nhi tách trà nóng trên tay, Kane vừa thưởng thức hương thơm từ nó vừa cắm mắt vào màn hình laptop. Đôi mắt u sầu, hàng lông mi cong dài nhưng lúc nào cũng rủ xuống, ánh mắt vẫn dán vào những con chữ như đang nhảy múa trước mặt.

Ngày nào cũng vậy, dù mùa đông hay mùa hạ, dù nắng hay mưa, anh vẫn luôn có mặt ở quán cà phê này, chọn cho mình một chỗ ngồi yên tĩnh, cách biệt với không gian ồn ào ngoài kia.

Leslie, thành phố anh sống được coi như một thung lũng yên bình lọt thỏm giữa cả khu rừng thông xanh biết. Điều ấy mơ hồ tạo cho nơi đây một cảnh sắc thật thơ mộng nhưng cũng đầy ma mị.

Dẫu mới học năm hai đại học nhưng Kane đã lo cho bài luận án tốt nghiệp của mình. Bài tiểu luận về một thế giới tồn tại ngoài Trái Đất, không phải là một hành tinh xa lạ mà là một chiều không gian nào đó biệt lập, đôi khi song song với thế giới thực tại, nhưng lại cũng có khi tách biệt.

Không biết từ lúc nào, Kane bỗng dưng lại có một suy nghĩ dị biệt như thế, nhưng chủ đề này hoàn toàn phù hợp với ngành học mà anh đang theo đuổi. Dẫu những tài liệu mà mình thu thập được thì thật sơ sài và mông lung, anh vẫn không từ bỏ.

Một bàn tay đặt lên vai bất giác làm anh giật mình: “Biết ngay cậu ở đây mà.”

Kane choàng tình, vô tình thoát khỏi khoảng tập trung của bản thân, ngước nhìn người mới đánh thức mình. Đó là Mark, cậu bạn khá thân của anh. Họ vốn là đôi bạn chí cốt, chơi với nhau từ tấm bé. Đến đại học, cả hai tuy khác lớp nhưng chung khoa, và vì học tín chỉ nên có những môn có thể đăng ký học chung lớp với nhau. Vậy nên tình bạn của họ cũng không vì vậy mà thay đổi.

“Thì ngày nào tớ không ngồi đây?” Thấy Mark, Kane khẽ thở dài rồi trở lại với chiếc máy tính, vừa nhấn bàn phím vừa hờ hững đáp.

Còn Mark thì cũng không bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của bạn, hớn hở nói tiếp: "Tớ mới lãnh tháng lương đầu tiên, tính rủ cậu đi ăn ấy mà.”

“Ờ chờ tớ viết nốt mấy trang này đã rồi đi.”

Mark hơi chau mày, định sẽ nói Kane tạm gác công việc nhưng anh biết, khi Kane đang liền mạch thì không thể ngắt quãng. Vì thế anh đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và kiên nhẫn chờ đợi. Chẳng mấy chốc mà trời đã nhá nhem tối. Nhìn qua ô cửa, bụng Mark bắt đầu reo lên từng đợt. Không kìm được, anh nói với vẻ xót ruột:“Đi chưa anh bạn? Tớ đói mốc họng rồi.”

“Ok xong rồi đây, đi thôi.”

Kane gấp lại chiếc laptop, bỏ vào balo rồi thong dong đứng dậy, khẽ nhìn Mark mỉm cười. Hai chàng trai trẻ ra khỏi cửa thì rảo bước nhanh tới một khu quán quen. Cũng may là trời đã vừa tạnh, chỉ thi thoảng vẫn có lấm tấm vài giọt nước rơi xuống mặt đất tí tách.

Một cửa hàng pizza quen thuộc, chính là nơi mà Mark làm thêm. Vì vừa là khách quen vừa là nhân viên nên Mark luôn được hưởng những ưu đãi từ cô chủ thân thiện. Đến đây, hai người không hẳn là để ăn uống, mà chủ yếu là kể cho nhau nghe về những câu chuyện thường ngày vẫn diễn ra ở cái nơi yên bình đến kỳ lạ này.

Kane thường ngày kiệm lời, nhưng với người bạn của mình thì anh khá sôi nổi, vui vẻ, và vô tư. Câu chuyện của cả hai cứ rôm rả cho đến một khoảnh khắc, bỗng Kane buột miệng: “Thành phố này yên bình quá, cậu có nghĩ rằng trước cơn bão lớn hay là những lúc bình lặng như thế này không ?”

Câu nói bất chợt của Kane lại làm Mark bật cười, tủm tỉm đáp: “Cậu thật sự muốn ở đây sẽ xảy ra chuyện gì? Một trận đ·ại h·ồng t·hủy? Hay l·ũ l·ụt, núi lửa? Bớt suy nghĩ tào lao đi ông tướng. Bài luận văn kia đã làm cậu trở nên lú lẫn rồi à?”

Kane chỉ mỉm cười không nói gì. Anh cũng nhận ra mình không nên có suy nghĩ như vậy, cũng tự trách bản thân xua tan đi những ảo tưởng không hay đó. “Rit!” Đúng lúc ấy, chợt một thứ âm thanh chói tai ré lên trong đầu, bộ não Kane bỗng nhói lên đau buốt, như có một mũi khoan đâm xuyên vào khiến anh không khỏi kêu lên đau đớn.

Mark thấy vậy cũng giật mình, thốt lên: “Cậu sao vậy?”

“Tớ ổn, chỉ là hơi…” Cơn đau kia cũng đã qua đi, Kane đang cúi gầm mặt, vừa trả lời vừa ngước lên nhìn Mark, thì bỗng có một tia sáng đỏ lóe lên bên mắt phải. Cáo thứ ánh sáng đó rõ ràng chiều thằng vào lòng từ của Mark, tia hồng ngoại do nó phát ra như có một sự sát thương nào đấy khiến đôi mắt của Mark vô cũng đau đớn.

"Cái đ…” Mark vừa lấy tay che đi thứ ánh sáng đó vừa thốt lên. Nhưng rồi chỉ một tích tắc, thứ ánh sáng kia đã biến mất.

Sau khi mọi thứ qua đi, Mark mới hướng lại về phía Kane mà hỏi: “Cậu chắc là ổn không?”

“ Chắc!” Kane gằn giọng. Vì vẫn còn sốc nhẹ sau cơn đau vừa rồi nên anh hơi mất kiểm soát cảm xúc. Đó là một thứ cảm xúc giận dữ mà Kane tự nhận thấy là mình chưa từng có trước đây, nó như một kẻ nào đó đâu len lỏi vào tâm trí anh vậy. Chính suy nghĩ này đã làm cho Kane bất chợt sợ hãi về bản thân mình. Và rồi sự sợ hãi này nếp chồng lên nỗi lo lắng khác, khi đột nhiên một tiếng xoảng chói tai vang lên lần nữa ở ngay bên trong quán, nó chua chát vang lên khiến đôi tai Kane đau đến rụng rời. Hai tay bịt chặt lại đôi tai, hình như nó đang rỉ máu.

Cũng vào lúc đó, ánh mắt anh liếc thấy những tia kính đang văng ra từ chiếc cửa sổ trước mặt, đồng thời cửa chính bị hất tung, kèm theo đó là dáng một người đàn ông bị hất văng vào quán. Hình như là một vụ ẩ·u đ·ả. Dù có nghĩ vậy, Kane cũng không khỏi giấu được cảm xúc lo sợ, bởi lẽ, đây là lần đầu tiên có một v·ụ đ·ánh n·hau ở nơi này.

Dĩ nhiên, kèm theo đó là những tiếng la hét, mọi người có mặt ở đó không hẹn đã đồng loạt bỏ chạy. Mọi thứ thật hoảng loạn!

Người đàn ông sau khi bị rơi vào từ cửa chính, thật không ngờ rằng như một chiếc lò xo đã bật dậy, và nhìn về phía Kane, nơi ánh mắt anh đang cứng đơ cũng hướng về phía mình. Tiếp đến, hắn như một con mãnh thú, phóng về phía Kane và Mark không chút do dự.

Cơn đau đầu vẫn chưa vơi hẳn, kèm theo đó là sự hoảng loạn, Kane chỉ biết trơ mắt chịu trận, nhưng thật may mắn, anh được một thứ gì đó kéo phăng đi, và bản thân cũng chẳng thể kiểm soát được cơ thể.

Thứ duy nhất có thể hoạt động được là đôi mắt, và anh thấy người bạn thân của mình đang bị đè lên bởi bàn tay rắn rỏi của kẻ lạ mặt. Tưởng Mark sẽ gặp chuyện không hay, nào ngờ tên quái dị kia lại buông Mark ra mà lao tới Kane như một con thú săn mồi điêu luyện.

Lần này, bản năng sinh tồn đã khiến cho Kane phải bật dậy. Tuy vậy, cơ thể chậm chạp của anh cũng chẳng thể thoát khỏi tầm nhắm của gã, chỉ thấy được rằng thân ảnh dị hợm kia đã sắp tóm được mình. Ngay thời điểm sinh tử ấy, bỗng gã sát thủ bị thứ gì đó kéo giật lại, cơ thể đồ sộ ấy bị lôi đi như một tấm bông gòn.

Máu! Trong đầu vang lên giọng nói đầy thản thốt, bởi vì chính khoảnh khắc đó, anh đã thấy thứ chất lòng đỏ đặc đó văng lên mặt mình. Điều khủng kh·iếp hơn chính là cái đầu của kẻ lạ mặt không những bị tách ra khỏi cổ, mà còn bị găm thẳng vào tường bởi một chiếc rìu sắc.

Cảnh tượng vừa rồi đã làm nỗi sợ của Kane lên đến tột đỉnh. Thế nhưng ý chí muốn sống của anh đã khiến cơ thể gượng dậy. Chạy đến Mark, Kane dùng hết sức kéo cơ thể đơ cứng của bạn mình đứng dậy, bước chân nặng nề tới cánh cửa trước mặt. Hôm nay sao thấy cánh cửa ấy xa vời vợ.

Đúng lúc ấy, một bàn tay không biết từ đầu bấu chặt vào vai Kane làm cho anh điếng người, nhưng tuyệt nhiên chẳng dám nhìn lại. Ý nghĩ duy nhất mình có trong lúc này là thoát ra khỏi đây. Tuy vậy, năm đầu ngón tay bấu víu quá chặt khiến anh chẳng thể di chuyển.

Vì thế, Kane đang quay người, định rằng dẫu cái thứ mình sắp đối mặt là gì thì cũng sẽ cố sức vùng vẫy. Thế nhưng khi vừa mới quay người, Kane lại một lần nữa thấy một cảnh tượng đầy kinh hãi, cánh tay đang bám lấy người anh cũng đã bị đứt rời từ khi nào.

Bàng hoàng, anh láo liên nhìn xung quanh, đôi mắt ấy chợt dừng lại trước một dáng người. Tưởng rằng đó lại là một hình dung đáng sợ, nào ngờ là một cô gái với dáng người thanh mảnh, làn da trắng mút, sống mũi cao thanh tú, nhưng đôi mắt sâu với con ngươi màu đỏ thẫm trông thật hơi ma mị. Màu mắt đó, Kane chưa từng thấy một con người bình thường nào sở hữu nó cả.

Nhưng chỉ vài giây sau, Kane đã lờ qua cô gái mà vội dìu Mark chạy thẳng. Đối với Kane lúc này, anh đã ước rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, và đôi chân của mình như đang cố chạy để thoát ra khỏi cơn ác mộng ấy. Thế nhưng phía trước mặt anh lúc này, dường như không phải là thứ ánh sáng của thực tại, mà là bóng tối của mê ảnh chẳng thể nào hồi tình. Cứ thế, Kane chạy mãi cho đến khi anh nhận ra rằng bản thân đã thấm mệt. Mồ hôi vịt ướt cả áo dù ngoài trời khá lạnh. Đó cũng là lúc anh nhận ra xung quanh mình giờ đây chỉ toàn là những cây thông già bao phủ.

Xung quanh là một vùng tối mịt, chỉ có hai đóm đỏ sáng quắc là đôi mắt của một con cú đêm đang thu mình trong một góc quan sát. Lâu lâu lại có tiếng tí tách, tí tách còn đọng lại của trận mưa lúc chiều. Tĩnh lặng. Kane bật flash điện thoại để soi đường. Đến khi mắt đã quen dần với bóng tối, anh mới nhìn mọi vật kĩ hơn, thì thấy có vẻ như mình đã chạy vào rừng. Tai thì nghe tiếng gió rít hòa lẫn với tiếng cú kêu. Còn Mark như đông cứng, ngồi gục dưới gốc cây như cái xác vô hồn.

Có tiếng bước chân. Kane lia nhanh mắt về phía phát ra tiếng động đó. Có hai gã áo đen đang lao đến. Lúc đầu là chạy, nhưng sau đó chúng chòm hẳn về phía trước hai tay chạm mặt đất, như động tác săn mồi của sói, cơ thể của chúng nhẹ hẫng, chạy như bay về phía họ. Bất ngờ, tuyệt vọng, Kane như con mồi đã nằm gọn trong lưới, chỉ biết bất lực chịu trận.

Rắc! Trong đêm tối, một âm thanh như tiếng vỡ vụn vang lên rõ mồn một. Tiếng động đó kèm với hình ảnh mà một lần nữa khiến Kane sững sờ, có thân ảnh không biết từ đâu phóng tới một trong hai tên, dùng chân giáng mạnh một đòn xuống phần lưng khiến chỗ tiếp xúc cất lên tiếng động của sự thương tổn.

Trong bóng tối đen đặc, Kane không thể nhìn rõ đó là ai, bởi thân pháp của người này nhanh đến mức khó tin. Chưa hết, sau khi xử tên thứ nhất, người này còn dùng hắn làm bật đạp để lao tới gã còn lại. Không biết đã làm gì mà khi cả hai vừa tiếp xúc, tên con lại bị hất mạnh, lao v·út như một mũi tên. Tốc độ nhanh đến nỗi một con mắt bình thường như Kane chẳng thể nào theo kịp.

Chỉ trong thoáng chốc, hai gã có ý định t·ruy s·át Kane đã bị hạ gục. Xong, bóng người đó mới từ trên không đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng, Rồi dưới ánh trăng dần lấp ló sau áng mây xám của trời đêm, khuôn mặt kia cũng dần được lộ diện.

Đó chính là cô gái lúc nãy Kane gặp ở cửa hàng Pizza! Cô nhìn Kane, vẫn ánh mắt đò u sầu đầy ma mị. Cô gái bí ẩn khẽ nhếch mép, sau đó quay lưng đi, và chỉ một cú rướn nhẹ đã lao thẳng lên ngọn cây.

Đôi chân Kane lúc này mới khụy xuống. quay qua nhìn Mark, vẫn tựa đầu vào gốc cây với khuôn mặt thất thần, tái xanh, nhợt nhạt. Phải một lúc sau, Kane tới dìu Mark đứng dậy, không dám lại gần t·hi t·hể bất động của hai gã kia mà vội vã cất bước.

Trên con đường vắng lặng. Thứ duy nhất còn tồn tại ngoài thành phố là mặt trăng và những ánh đèn đường, chúng xuất hiện như để soi bước cho Kane về nhà. Đến nơi, cánh cửa chính hé mở, trên chiếc ghế sofa gỗ dài đượm màu thời gian, có hai dáng người đã ngồi đó từ lúc nào, là một người đàn ông và một người phụ nữ. Trông qua có vẻ đã đứng tuổi. Vừa trông thấy họ, Kane đã không khỏi giật mình, đứng sượng trân trước cửa. Còn cả hai dường như cũng đã biết được sự hiện diện của anh đã đồng loạt ngước nhìn. Thấy anh với vẻ lấm lem bùn đất, người phụ nữ không giấu được lo lắng, đứng bật dậy, vừa tiến về phía Kane vừa nói:“ Con đi đâu về muộn vậy? Biết bố mẹ lo lắng lắm không?”

“Lúc nãy con đi đường thì gặp t·ai n·ạn, nhưng cũng không bị gì. Bố mẹ ngủ ngon, con lên phòng đây ạ.”

Không đợi mẹ mình đến gần, Kane vội chạy lên phòng, để người phụ nữ kia phải khựng lại, dõi theo anh với ánh mắt đầy hồ nghi. Còn người đàn ông ắt hẳn bố anh, cũng nhìn theo, không biết ông nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt của người cha ấy như đang chất chứa một nỗi lo lắng không thể mô tả.

Thật là một ngày đáng sợ. Đối với người có tâm hồn bình lặng như Kane vốn không thể quen với sự việc bất ngờ xảy ra trước mắt. Khi tĩnh tâm lại, trong đầu anh bắt đầu có một dãy những câu hỏi dẫu biết rằng sẽ chẳng ai có thể lí giải cho mình. Rồi anh ngẫm nghĩ, suy niệm về những gì đã xảy ra. Những kẻ lạ mặt vừa rồi hình như có sức mạnh vật lý cao hơn giới hạn của con người, và vụ t·ấn c·ông vừa rồi rất chuyên nghiệp, không hẳn là một vụ ẩ·u đ·ả thông thường. Chúng g·iết nhau nhưng mặt không biến sắc. Còn cô gái kia tại sao lại có thể sở hữu được sức mạnh kinh người như vậy? Và hình như chính cô đã cứu anh hai mạng? Thật ra cô là ai? Đến đây với mục đích gì?

"Mình và cô ta có quen nhau không? Sao ánh mắt cô ấy nhìn mình kì quái vậy? Những kẻ quái đản kia là ai? Tại sao lại muốn t·ruy s·át mình?" Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn tâm trí Kane khiến anh không thể nào nhắm mắt

Chốc chốc anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lo sợ có người bám đuôi. Chợt anh thấy có bóng người lấp ló trên mái nhà đối diện, nhưng chỉ xuất hiện vài giây rồi cái bóng đó vụt mất, như chưa từng tồn tại. Sợ hãi Kane kéo rèm phủ kín cửa sổ. Màn đêm bao trùm căn nhà cổ kính.

Chương 1: Sự yên bình đáng sợ