Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Đối mặt với định mệnh

Chương 21: Đối mặt với định mệnh


Trong căn phòng, không khí như ngộp thở. Dẫu lạnh lẽo nhưng trong lòng ai cũng nóng như lửa đốt. Nhất là Mark. Nội tâm anh hiện giờ như hai con mãnh thủ đang cắn xé lẫn nhau, những luồn suy nghĩ đối địch cứ không ngừng xung đột. Trái tim vốn dĩ muốn giải cứu Joe, nhưng lý trí một lần nữa cản bước anh lại. Sự dằn xé ấy cứ không ngừng dày vò. Nó cũng vô thức kéo lên lòng hận thù, thứ mà mười năm trước vẫn luôn âm ỉ trong anh.

“Mark! Chạy đi!!!

Ký ức của mười năm trước cũng vì thế mà hiện về. Giọng nói của Mira, người cha yêu dấu của anh tưởng như rất gần nhưng lại cách biệt với anh bởi một bức tường lửa khổng lồ. Mark, khi ấy chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, còn có thể làm gì ngoài chỉ biết c·hết lặng.Thế nhưng bản năng của một người con vô thức kéo Mark lại ngọn lửa đang giam giữ Mira. Đúng thời khắc ấy, một bàn tay rắn rỏi nắm chặt lấy cánh tay cậy bé.

Mark ngước đôi mắt đẫm nước của mình lên nhìn người lạ mặt vừa xuất hiện. Đó là cha Jacos. Ông đưa ánh nhìn chua xót của mình nhìn Mark, rồi ngó lại về phía căn biệt thự rộng lớn đang ngùn ngụt khói lửa. Tại đây, hàng trăm con người không ngừng gào thét những tiếng rên la đau đớt và tuyệt vọng.

Ngập ngừng một lát, ông chậm rãi cất một giọng ồm ồm đầy bi thương: “Chúng ta không làm được gì nữa rồi. Đi thôi, con trai!”

Nói xong, ông khẽ kéo tay Mark rời đi. Thế nhưng cậu bé tuyệt vọng ấy vẫn không đành lòng, vùng vẫy để được ở lại, lúc bấy giờ mới thốt lên những lời thảm thiết: “Không! Cha! Con phải cứu cha con!”

“Chúng ta không thể làm được nữa rồi. Cha con đã uỷ thác con cho ta. Xin đừng bắt ta phải trở thành kẻ bội tín.” Cha Jacos nói với giọng dứt khoát, bàn tay ông xiết chặt, kéo Mark đi mà không cần đến sự cho phép của cậu. Còn Mark chỉ biết ghì người trong vô vọng khi bóng dàng căn biệt thự đổ nát cứ xa dần tầm mắt, hoà đi cùng dòng nước che mờ đi ánh nhìn. Những giọng nước mắt đau khổ của đứa bé còn quá nhỏ để phải trông thấy cảnh gia đình mình đang c·hết dần c·hết mòn.

Nhưng rồi cậu cũng biết được rằng, những cố gắng của mình giờ đây cũng chỉ vô ích. Tâm khảm dần xuôi theo định mệnh, để cha Jacos đưa mình đi, lành xa khỏi nơi nguy hiểm. Bởi cậu cũng đã thấy, ẩn khuất sau những đ·ám c·háy hùn hụt kia là những thân ảnh cổ quái, trên đầu có hai cái sừng dài nhọn. Bọn chúng chính là tà ma, thứ ác linh đến từ địa ngục, thực thể mà trong giới pháp sư vẫn gọi là “quỷ”.

Đúng, chính quỷ dữ đã s·át h·ại cả gia tộc Black, nên nó đã khiến Mark ôm mối hận thù đó đến tận giờ phút này. Đó cũng là lí do mà anh căm thù tất cả mọi loại quỷ, dù chúng có liên quan đến huyết án của gia đình mình hay không. Vì thế nên vào lúc này, Mark rất muốn ra chánh điện, không chỉ để giúp Joe, mà anh còn xả ra lòng căm phẫn của mình với bọn ác linh. Anh nghĩ rằng bọn chúng là một chủng loài rác rười và không đáng để tồn tại trên thế giới này. Không cần biết được rằng đám ác linh ngoài kia có phải là những kẻ đã s·át h·ại gia đình anh, nhưng Mark đã nguyện rằng, chỉ cần là quỷ, anh sẽ truy cùng diệt tận chúng không để lại một manh giáp.

***

Một mái ấm, dù không phải là ruột thịt, nhưng chỉ cần gắn bó bên nhau, chăm sóc nhau trong những năm tháng còn tồn tại ở cõi đời này, thì có khác gì là gia đình thực sự của mình chứ? Nhìn thấy gia đình mình đang bị tàn phá ngoài kia, sao lại không tránh khỏi đau lòng?

Trong cuộc đời mỗi con người, ắt hẳn ai cũng trải qua một lần lựa chọn và phải đánh đổi với sự lựa chọn ấy. Tất nhiên những sự lựa chọn đó sẽ rất khó khăn, và nó sẽ khiến nhánh cây định mệnh rẽ theo một chiều hướng khác mà không ai có thể ngờ tới. Mark thừa biết anh giờ đây phải giữ an toàn cho mọi người, nhưng anh lại sợ lắm phải mất đi gia đình thứ hai của mình, làm sao anh có thể chịu đựng được nỗi đau kia một lần nữa?.

“Mark, cha muốn con hãy hứa với cha một chuyện, là hãy bảo vệ Kane, dù bất cứ giá nào…” Lời nói của Joe trước khi rời đi một lần nữa văng vẳng bên tai Mark, nhưng lần này, anh đã bỏ qua bên tai lời căn dặn ấy.

“Xin lỗi cha, nhưng con đã quyết định...” Mark đã đưa ra lựa chọn, giọt nước mắt bỗng trào trên khóe mi.

Mark phóng nhanh ra phía cánh cửa, một đạp hất tung mọi thứ phía trước mặt. Rút ra một thanh chuỷ thủ, toàn cơ thể Mark bỗng sáng rực những ánh xanh nhè nhẹ, rồi phóng v·út về nơi thánh đường trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người chứng kiến. Ngay cả Crystal giờ đây chỉ còn biết bất lực.

Từ bức tường gạch, một thứ gì đó đâm mạnh vào khiến nó vỡ toan. Tia sét xanh phóng tới như vũ bảo. Đúng lúc tên quỷ đầu đàn đang nắm lấy cổ áo của Joe, bàn tay vương ra những chiếc móng sắc nhọt hướng lên trời, chuẩn bị cho cuộc hành quyết. Ngay thời khắc ấy, hắn phát hiện ra một kình lực kỳ lạ đang lao tới mình với tốc độ khủng kh·iếp. Vội vã chuyển qua thế phòng thủ, buông Joe ra, chỉ kịp đưa hai tay ra che chắn phần ngực, nhưng cũng bị kình lực kia hất văng một đoạn dài.

Mất điểm tựa, Joe ngã gục xuống, nhưng hình như ông đã được một thứ gì đó đỡ dậy. Đó là cánh tay mềm ấm áp của một vị pháp sư trẻ tuổi, truyền nhân cuối cùng của gia tộc Black, là Black Mark.

“Mark, sao con….?” Nhận ra đó là Mark, giọng Joe run rẩy cất lên. Ôm lấy cơ thể của vị linh mục, Mark không kìm được đã bật khóc nức nở. Cơ thể của Joe lúc đầy quá đỗi kinh khủng. Nó đã gần như bị đứt thành hai khúc, phần dưới đã bị huỷ hoại hoàn toàn.

Nước mắt giàn dụa, tim Mark như quặn thắt lại khi thấy người thân còn lại duy nhất của mình nằm đó, đang c·hết đi một cách từ từ. Khẽ nhìn thấy thanh katana của Joe cắm sâu trên mặt đất, Mark đã nghĩ tới một chuyện.

Như hiểu được suy nghĩ của Mark, cũng như chẳng thể thấu chịu được những nỗi đau mà mình đang gánh phải, cha Joe thều thào nói: “Mark, hãy g·iết cha đi! Cho cha một c·ái c·hết ân huệ. Đã quá đau đớn rồi. Bọn ác linh này, chúng muốn xẻ người cha ra để cha phải chịu đựng nỗi đau bị tách rời cơ thể mà lại chẳng thể c·hết!”

Mark ngập ngừng. Anh cũng đã nghĩ tới việc kết liễu cha Joe để ông ra đi một cách nhẹ nhàng, nhưng con tim anh lại ngăn cản. Trong nó lúc này, chỉ là sự đau đớn và thù hận. Bọn ác linh này, dẫu không liên quan đến huyết án của gia tộc Black, nhưng giờ chúng cũng phải trả giá cho những gì đã gây ra cho Joe.

“Lũ sâu bọ!.” Mark nắm chặt tay. Nhìn đám tà ma đang cười cợt ngoài kia với con mắt căm phẫn. Nhất là tên cầm đầu. Bị đẩy ra xa, hắn vẫn chưa bị tổn thương gì, chỉ đang quan sát Mark với con mắt dè chừng, và dường như, hắn đã nhận ra kẻ đang đối đầu với mình là ai.

“Ra mày là thằng nhóc cuối cùng của gia tộc Black. May quá tụi tao vẫn đang truy lùng mày. Có thể đẩy tao ra một đoạn xa vậy thì cũng có tiềm năng đấy. Tao nghĩ mày có thể đào tạo được. Nếu mày chịu giao thằng nhóc đó ra, tao có thể thu nhận mày.” Từng lời nói chậm rãi của tên đầu lĩnh như làm cho Mark mơ hồ nhận ra, hắn cũng có liên quan đến c·ái c·hết của cha mẹ anh. Vậy thì…

“Đúng lúc lắm. Thù mới hận cũ, cũng là nên giải quyết một lần ở đây đi.” Câu nói như giọt nước tràn ly, Mark nhẹ nhàng đặt cơ thể của Joe xuống mặt đất. Có một luồng khí trắng từ anh chạy qua vị linh mục. Nét mặt Joe như đã qua cơn đau, dãn ra tỏ vẻ an yên.

“Con đã truyện sinh khí của con qua cho cha. Con xin lỗi, con không thể xuống tay với cha được. Nhưng con sẽ cho cha thấy, con sẽ giải quyết hết đám rác rưởi này. Bọn chúng sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã làm với chúng ta.”

Nói rồi, Mark lao tới thanh katana đang được cắm xuống đất, vừa rút thanh kiếm lên đã nhanh như cắt lao về phía tên ác linh. Tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy được một thân ảnh mờ ảo lao đi, cùng với một vết trắng phóng xuống, nhằm về phía con quỷ. Vậy mà chỉ trong tích tắt, hắn chỉ nhếch nhẹ người, đã né được đòn t·ấn c·ông trong đường kim sợi chỉ.

Đường kiếm trượt mục tiêu, lao thẳng về phía cánh cửa.Chẳng ngờ kiếm khí do nó phát ra lại vô cùng kinh mãnh. Toàn bộ bức tường phía trước bị đường chém kia xén ngang, tách ra làm hai rồi đổ sập. Đãm quỷ ở trên quỹ đạo của nó ban đầu tưởng như không hề hấn, nhưng chỉ vài giây sau, tất cả bọn chúng cũng bị đứt đôi, có kẻ còn nát vụ. Không một v·ết m·áu, cũng chẳng kịp để có một tiếng kêu la.

Mặt trước nhà thờ trở nên tang hoang. gió tuyết kéo tới ngùn ngụt. Trước pha t·ấn c·ông vừa rồi, đám quỷ dữ không khỏi run sợ. Những tiếng gầm gừ do chúng phát ra lúc trước hoàn toàn im bặt. Còn gã chủ tướng, khuôn mặt bị che giấu của hắn chưa hiện rõ, nên thật khó để đoán định được cảm xúc của hắn lúc này. Thế nhưng vào thời khắc đám lâu la đang tỏ ra e sợ, tên chủ tướng lại hét lớn với giọng hùn hồn: “Còn đứng ra đấy? Xông lên cho tao!”

Từ thái độ e sợ, đám lâu la chợt trở nên hung hãn trở lại. Cứ như chúng chẳng hề sợ hãi cái thứ sức mạnh mà Mark vừa thị uy. Cảm đám như đàn ong vỡ tổ, ồ ạt tràn vào thánh đường. Có vẻ sự nóng nảy của anh đã phá hỏng tất cả. Nhà thờ đã đổ nát, kết giới cũng đã vỡ tan tành, dọn đường cho những kẻ xâm nhập.

Có lẽ Mark cũng chẳng thể ngờ, đám tà ma này lại chẳng hề sợ đòn vừa rồi của anh. Bản thân cũng biết rằng mình vừa phạm một sai lầm c·hết người, nên anh cố gắng sửa sai. Bắt đầu vung kiếm chém tới tấp vào đám kiêu binh, khiến chúng chưa kịp đặt chân vào thánh điện đã phải tan xương nát thịt.

Thế nhưng dẫu có mạnh mẽ thế nào, Mark vẫn không thể nào ngăn chặn hết tất cả. Những kẻ may mắn không bị anh để tâm đã lọt được vào bên trong nhà thờ. Chúng ồ ạt phủ kín mọi ngóc ngách, và sắp tiến ra phía căn nhà phía sau.

Còn Mark, dù có tả xung hữu đột cũng không thể cản bước hết tất cả bọn chúng, đến cuối cùng, gần như kiệt sức mà gục xuống. Đúng lúc ấy, một thanh roi sắt từ đâu phóng tới, quật mạnh vào đám kiêu binh. Bất cứ thân xác nào va phải nó đều vỡ tan thành trăm mảnh. Uy lực của cây roi này cũng chẳng hề kém cạnh thanh thái đao mà Mark đang sở hữu.

Cây roi đó được phóng ra từ Crystal Cô không biết từ đâu phóng ra nhưng một con mãnh thủ.. Theo sau là Kane đang dìu Senna. Có lẽ những người còn lại đã hiểu được rằng kết giới để bảo vệ họ đã không còn nữa. Giờ chỉ còn cách hợp tác với Mark. Nếu còn riêng lẻ, kết cục của họ chỉ càng thêm bi thản mà thôi.

Mark kể vai bên Crystal. bên cạnh là Kane và Senna. Cuối cùng, bốn người bọn họ đều không thể trốn tránh định mệnh. Có lẽ rằng sự hy sinh của Joe đã hoàn toàn vô ích. Đến cuối cùng, chính họ phỉa đối mặt với thứ mà đã lựa chọn mình, đó là số phận, là những điều mà bản thân đã cố tránh né dù biết là không thể. Đây có lẽ chính là lúc mà họ phỉa đưa ra quyết định sau cuối cho cuộc đời mình, rằng dũng cảm đứng lên, hay yếu hèn trốn chạy.

Chương 21: Đối mặt với định mệnh