Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Chờ đợi cái c·h·ế·t

Chương 22: Chờ đợi cái c·h·ế·t


Cuối cùng thì cuộc chạm trán không mong đợi nhất cũng đã diễn ra. Dẫu vậy, sự lộ diện lần này của Kane không phải là giao chiến, mà bởi một lý do khác.

Khi Mark tự ý phá bỏ kết giới, trong đầu Kane đã gần như không còn chút hy vọng nào để sống sót. Thế nhưng anh cũng không muốn c·ái c·hết của mình trở nên vô nghĩa. Cha Joe, Mark, thanh tra Senna, hay thậm chí là Crystal, tất cả bọn họ đều không hề liên quan đến chuyện này. Từ khi biết được nguồn cơn, Kane cũng đã hiểu được rằng mục tiêu mà bọn chúng hướng đến là mình. Cha Joe c·hết một phần là trách nhiệm của bản thân, chí là mình đã hại ông ấy.

Suy nghĩ ấy cứ không thôi dằn vặt anh, đến nỗi lấn át đi cả ý chí run sợ đang bùng c·háy d·ữ d·ội, và nó đã nhanh chóng bị dập đi chỉ trong phút chốc, như ngọn đèn hiu hắt bị cơn gió mùa đông làm cho tắt lụi.

Từ đó, một động lực vô thức đẩy Kane đi, chạy theo Mark. Crystal thấy vậy, cô cũng không khỏi ngạc nhiên trước hành động liều lĩnh ấy, c·hết lặng trong vài giây rồi mới đuổi theo. Đó cũng là khi tất cả đã xuất hiện ngay trước thánh điện của Chúa và chứng kiến cơ thể không còn toàn vẹn của cha Joe.

Bất giác, nước mắt Kane trực trào nơi khoé mắt, nhưng anh vẫn mím môi cố nén chặt xúc động. Làm ra vẻ cứng rắng, anh trừng mắt về phía kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện, là tên tà ma đang nghiễm nhiên ngự trị trước mặt.

Gã ác quỷ đó khi vừa trông thấy Kane đã không giấu nỗi phấn khích xen lẫn chút ngạc nhiên. Hắn vốn chẳng thể ngờ là Kane lại tự ý ra nộp mạng như vậy. Cả Mark cũng thế, khi thấy sự xuất hiện của Kane cũng phải gào lên: “Đồ ngốc! Ai cho cậu ra đấy!”

Trong Kane như có một nguồn khí đầy uy quyền. Anh dơ tay ra hiệu tất cả dừng tay. Đám quỷ binh ở bên kia chiến tuyến cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà bất giác dừng lại, cũng không cần nghe theo lệnh tên đầu lĩnh. Cả thảy đều đổ dồn ánh mắt về Kane, cả những người cùng chung chiến tuyến cũng vậy.

“Các người muốn tôi? Hãy tha cho những người này được sống, hãy tha cho bọn họ.” Kane chậm rãi bước đến giữa thánh đường, nói từng chữ dõng dạc, với hi vọng mong manh sẽ giữ lại mạng cho những người còn lại. Đó là ý định của anh ngay từ khi quyết định lộ mặt, để dập tắt cuộc chiến mà t·hương v·ong chắc chắn sẽ rõ.

Cả không gian im lặng như tờ, cứ tưởng kéo dài mãi mãi. Đột nhiên, một giọng nói ồm ồm cất lên: “À, cuối cùng thì mày cũng đã xuất hiện. Dũng cảm lắm, không hổ danh là một vị thần tương lai. Tao sẽ không thể ngờ rằng chính mày là kẻ đã g·iết Dive, con quỷ chấn cửa của bọn tao. Cái nguồn sức mạnh tiềm tàn trong mày, thật đáng kinh ngạc là mày có thể chứa đựng được nó đến tận giờ phút này mà chưa bị nổ tung đấy. Còn hiện tại, nếu mày không đưa nguồn thần lực đó cho tao, mày cũng sẽ bị cái thứ sức mạnh đó huỷ diệt thôi, nên lựa chọn của mày là đúng đắn đấy. Nhưng mà…”

Con quỷ đầu dàn khựng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Mày không có quyền được đưa ra đề nghị ở đây.”

Rồi chỉ trong tích tắc, hắn như một tia sét vụt tới ngay trước mặt Kane. Ngay khoảnh khắc thấy ánh mắt đó, Kane đã nhận ra hắn chính là kẻ đã xuất hiện trong giấc mơ ở thư viện của anh.

“Là mày…” Kane lý nhí cất giọng.

Con quỷ kia đột nhiên cất một tiếng cười như mang dại. Nhanh như một cái chớp mắt, bàn tay hắn bóp mạnh vào cổ Kane, dồn anh vào tường trước ánh mắt bất lực của mọi người xung quanh. Kane thì vẫn thế, mọi thứ đều bị động, chỉ có thể chịu đựng mà không chút phản kháng.

Thế nhưng trong lúc cổ họng bị bóp nghẹn, anh vẫn cố gắng bật lên những âm thanh yếu ớt thành những lời nói rõ ràng: “Vậy ra… tao đã gặp mày trong giấc mơ của tao.”

“Đó không phải là mơ. Đó là một loại thế giới âm bản, nơi giao thoa giữa các miền thế giới khác. Thật không ngờ là thần lực của mày lại trưởng thành sớm như vậy, nên mới khiến mày có khả năng đi xuyên qua được những chiều không gian đó, cũng nhờ vậy mà bọn tao cũng dễ dàng tìm được tung tích của mày. Dive nằm vùng ở đây mười năm quả thật không hề uổng phí.”

“Dive? Kane vô thức gọi cái tên đó một lần nữa, cảm thấy sao nó thật lạ lẵm, và anh cũng không hiểu con quỷ kia đang nói gì.

“Mày không nhớ một thực thể với thân hình tuyệt đẹp đã truy đuổi trong thế giới lưng chừng giữa nhân giới và địa ngục đó sao. Cái thế giới đó bọn tao đã cố công xây dựng như một nơi để bắt giữ linh hồn làm thức ăn cho Dive, nào ngờ đã bị mày phá huỷ.”

Những gì hắn nói, chẳng phải là ám chỉ con quỷ với thân hình như bọ gậy đấy sao? Còn cái thế giới mà hắn ám chỉ tới phải chăng là khu hầm ngục mà mình đã bị lạc vào giữa tâm thức mê muội, khi bản chính còn ở trong phòng tạm giam? Thì ra tất cả mọi việc là vậy. Tất cả những gì Kane đã trải qua không phải là mơ, mà đó là một sự thật rõ ràng hơn cái hiện thực mà bản thân đang xuất hiện. Kane nghĩ. Trong đầu anh còn vô vàng những uẩn khúc, nhưng bởi những hỗn loạn ấy đã quấn trọn suy nghĩ của anh như một mối tơ vò, khiến anh không biết điểm nào để khởi đầu nữa.

Theo như những gì tên tà linh kia nói, chẳng phải con quỷ kia bị chính Kane hạ sát sao? Thế nhưng trong trí nhớ anh lúc ấy chỉ là một khoảng mờ phủ vây, hoàn toàn không có chút ký ức. Chỉ biết rằng khi anh tỉnh dậy, chỉ là một cái thủ cấp của loài ác ma nằm lăn lốc, và cả thế giới ấy đang dần đổ sập.

Trong lúc ấy, chợt một giọng nói khác vang lên rành rẽ: “Chính cha tao đã phong ấn con quỷ đó lại, tại sao mày lại nói là nằm vùng?”

Đó là giọng của Mark. Tên đầu lĩnh ngước mắt nhìn anh, có cảm giác như đằng sau chiếc mũ bí ẩn kia là một khuông miệng đang nhếch, và hắn chậm rãicất lời: "Còn mày, tao cũng khá khâm phục năng lực của mình đấy. Cũng may là lúc đó mày xuất hiện kịp lúc, nếu không thì tao đã tóm được thằng bạn mày rồi. Ở cái thế giới mà chỉ những kẻ có năng lực tâm lực cực mạnh mới có thể xâm nhập, thì mày lại làm được điều đó. Tao có lời khen dành cho mày đó."

Là câu nói chẳng đầu chẳng cuối, nhưng Kane cũng phần nào hiểu ra ý hắn muốn nói. Ở cái nơi mà anh những tưởng là giấc mơ lại là cái thế giới âm bản mà tên ác quỷ này tạo dựng để kéo anh vào, và ngay khoảnh khắc đối mặt với hiểm nguy, chính Mark đã xuất hiện để giải cứu cho anh. Thì ra, Mark vẫn luôn là một người bạn đáng tin cậy và luôn âm thầm bảo vệ Kane chứ không hề phô trương như vẻ ngoài mà anh muốn thể hiện.

Nhớ đến câu nói của Mark, gã ác quỷ kia một lần nữa cười lớn lên rồi đáp: “Mà mày đã quá tự tin vào năng lực của gia tộc mày rồi đấy. Một loài quỷ hùng mạnh như thế mà dễ dàng để bọn pháp sư thấp hèn như tụi mày phong ấn sao. Việc bọn tao mượn xác của một con nhỏ để xuất hiện ở nhân giới, tất cả vì thằng nhóc này, và việc bị cha mày phong ấn mười năm trước đều là do bọn tao sắp xếp, vì bọn tao đã biết thứ đó đã xuất hiện ở thành phố này từ lâu. Mười năm đã trôi qua, cuối cùng thì cũng đến lúc để bọn tao thực hiện kế hoạch của mình rồi haha.”

“Vậy tức là… chính tụi mày đã liên quan đến vụ huyết án của gia đình tao.” Giọng Mark bất chợt run lên.

“Thật xuất ngốc, chính cha mày là người đã gây ra v·ụ t·hảm s·át ấy, chỉ là do lão tự trút lấy thôi. Trong lúc giao chiến với Dive, hắn đã bị trúng phải một loại âm độc làm đảo lộn tâm trí. Một thời gian sau, dù có cố gắng kiểm soát nhưng hắn vẫn bị điên loạn, và tự tay s·át h·ại cả gia tộc mình thôi. Có trách thì hãy trách thằng cha ngu xuẩn của mình nhé."

Mark bóp chặt tay, xiết lấy thanh kiếm như muốn nghiền nát nó. Gã đồ tể kia khi đã nói ra hết ra mọi chuyện cũng tiếp lời: “Mà mày yên tâm. Mày là thành viên cuối cùng của gia tộc Black. Dù gì sống một mình trên cõi đời này cũng thật là buồn tẻ. Hiện tại mày không theo bọn tao, nhưng khi hoá linh hồn rồi, tao sẽ có cách để bắt mày quy phục. Còn những tên còn lại, tao sẽ cho từng đứa một phải c·hết một cách đau đớn."

Nghe vậy, Kane dẫu đang bị khống chế cũng phải gào lên: “Thằng khốn! Mày đã hứa với tao sẽ tha cho bọn họ.”

Tiếng hét của Kane chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, nó khiến không chỉ những người thân cận với anh mà ngay cả kẻ thù mạnh mẽ trước mắt cũng thoáng ngạc nhiên. Tên quỷ đầu đàn phải khựng lại một lúc, rồi hắn khẽ cất lên một giọng cười nhẹ và nói: “Tao đã từng hứa với mày sẽ tha c·hết cho bọn chúng à? Tất nhiên là không rồi. Trong những cuộc giao dịch với quỷ, chỉ có bọn tao mới được phép ra điều kiện. Còn nữa, mày đã g·iết người của bọn tao, nghĩ rằng tao sẽ bỏ qua một cách dễ dàng như vậy sao? “

Hắn vừa dứt lời, như hiệu lệnh t·ấn c·ông cho đám thuộc hạ. Bọn quỷ binh trở lại với vẻ hung tợn, lao tới đám người của Kane. Mark và Crystal không chút do dự mà lao tới nghênh chiến. Thanh tra Senna nãy giờ chứng kiến câu chuyện, dẫu có mơ hồ nhưng khi thấy đám ma quỷ kia lao lên, cũng biết rằng tình huống nguy cấp đang cận kề.

“Không!!!!!” Kane hét lên trong vô vọng.

Cầm thanh katana trên tay, Mark như một con mãnh hổ, vung kiếm khí chém liên hoàn vào kẻ thù. Crystal cũng vậy, quật mạnh chiếc roi sắc vào những kẻ liều lĩnh ồ ạt kéo tới nhưng những đợt s·óng t·hần. Lớp trước bị vỡ tan, lớp sau chẳng những không chùn bước mà còn trở nên điên cuồn hơn. Đã vậy, bên cạnh Crystal còn có Senna, một con người yếu ớt không hề có khả năng phản kháng. Lòng trắt ẩn khiến cô không thể bỏ qua người đàn ông ấy, nên đã nhiều lần bảo vệ. Còn Senna, tất cả những gì trong tâm trí ông lúc này chỉ là sự mặc định của số phận, chấp nhận mọi kết cục có thể đến với mình, cho dù là thảm thương nhất.

Máu tươi túa ra ướt đẫm nhà thờ, nơi được coi là tôn nghiêm của Chúa. Giờ đầy, nơi ấy đã ô uế bởi máu của những kẻ ngoại tộc được cho là dơ bẩn, những linh hồn tà ác đến từ địa ngục.

Cuộc chiến cứ thế kéo dài. Con quỷ đầu đàn vẫn chưa hành quyết Kane. Có vẻ hắn muốn anh phải chứng kiến cảnh bạn bè, người thân của mình bị g·iết hại. Sự dày vò này cứ xoáy sâu vào tâm hồn vốn yếu ớt của anh. Từ khoé miệng, một dòng máu tươi vô thức chảy ra.

Đó là khi anh thấy Mark và Crystal đang dần kiệt sức. Cả hai đã không còn nhanh nhẹn và mạnh mẽ như trước. Và rồi điều gì đến cũng đến, họ đã ngã khuỵ, không còn đủ sức để chống cự nữa.

Chương 22: Chờ đợi cái c·h·ế·t