Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Sức mạnh đột biến

Chương 23: Sức mạnh đột biến


Thời gian như ngưng đọng, tất cả đưa Kane quay ngược lại những ký ức bất chợt, khoảnh khắc lần đầu tiên anh gặp một cậu bé ở trong nhà thờ nơi mà anh và bố mẹ mình vẫn thường đi lễ.

“Mình là Mark, còn cậu?” Cậu bé đó nói tên mình, rồi đưa tay ra chào Kane. Có vẻ như luồng ký ức ấy đã đưa anh về lúc khi cả hai vẫn còn là những đứa trẻ. Sự ngập ngừng đã khiến cậu bé Kane năm ấy chỉ biết ngơ ngác nhìn Mark, người bạn mới lần đầu gặp mặt.

“Kane.” Kane đáp cộc lốc.

“Tớ thấy cậu vẫn hay tới đây, mà sao cậu chẳng bao giờ nói chuyện với tớ vậy?” Mark tò mò.

“À… ừ... Biết nói gì đâu.” Kane rụt rè trả lời.

“Vậy thì từ nay mình chơi cùng nhau nhé!” Mark nói, bàn tay vẫn chìa trước mặt. Còn Kane, vốn với tính cách rụt rè, nhưng sau chỉ thoáng một lúc ngập ngừng, cậu quyết định bắt lại tay Mark. Đó cũng được coi như thời điểm bắt đầu cho mối quan hệ thân thiết của hai người bọn họ.

***

“Bố mẹ, hôm nay Mark có thể ở lại nhà mình được không ạ?”

“Được chứ con yêu. Mà tối hai đứa không được làm ồn đấy” Mẹ Kane cố nghiêm mặt nhắc nhở, nhưng bà vẫn không quên nở một nụ cười hiền hậu trên môi.

Kane vui mừng reo lên. Sau khi cả hai trở nên thân thiết, Mark vẫn hay có mặt ở nhà Kane hơn, và ngược lại, Kane cũng hay đến nhà thờ, không chỉ những ngày đi lễ, vì đơn giản rằng nhà thờ này chính là ngôi nhà của Mark.

Từ khi có Mark làm bạn, Kane tuy vẫn còn trầm tính nhưng ít ra, mỗi khi đối mặt với Mark, cậu lại luôn tỏ ra năng động, thậm chí có phần sôi nổi. Đôi khi cả hai luôn làm cho căn nhà của ông bà White rối tung như một đống hỗn độn.. Tuy vậy, bố mẹ Kane lại không lấy làm buồn phiền mà ngược lại, họ lại cảm thấy rất vui. Bởi từ giờ, họ biết rằng con trai của mình sẽ không còn đơn độc nữa.

Dòng hồi tưởng thoáng qua, nhưng một lần nữa cũng kéo Kane về với thực tại. Nó xuất hiện như một sự nhăc nhở rằng anh và Mark đã từng thân thiết như thế nào, và nó cũng là chất xúc tác thôi thúc anh phải vượt qua nỗi sợ hãi để lao về phía bạn mình. Đôi chân dẫu còn run rẩy, ấy vậy mà lần này, nó lại mạnh mẽ tiến lên phía trước, như ý chí của Kane lúc này vậy.Thế nhưng đột nhiên mọi thứ trước mặt anh tối sầm lại, chỉ thấy xa xa có một ô sáng hiu hắt bởi những thanh sắt chắn ngang. Chính xác đó là một ô cửa sổ nhỏ, đù để le lói một chút ánh sáng vốn đã ít ỏi từ màng đêm.

Kane điếng người đến mức hoảng loạn, cố lê cơ thể mệt nhoài về phía cửa sổ mới vừa xuất hiện. Đến khi anh có thể thấy mọi thứ rõ ràng qua song sắt. Anh không thể tin được. Trong một tích tắc, anh đã bị giam cầm, chỉ có thể nhìn thấy bạn mình qua ô cửa tù túng. Bất lực nhìn Mark, Crystal, và Senna đã bị vây hãm bởi đám quỷ khát máu. Mark đã b·ị đ·ánh gục, thanh Katana đẫm máu đã rơi xuống mặt đất. Crystal cũng vậy. Cô cũng đã gần như ngã quỵ. Còn với Senna, lúc này dẫu đã được bọn quỷ bỏ qua nhưng có vẻ như ông cũng chẳng còn cơ hội sống sót. Tất cả những hình ảnh ấy thật kỳ lạ rằng nó lại chậm chạp lướt qua ánh nhìn của Kane, để anh có thể quan sát mọi thứ một cách rõ ràng như một đoạn phim tua chậm, và rằng là đòn t·ra t·ấn tàn khốc khiến đầu óc anh càng thêm điên loạn.

“Lại cái quái gì thế này? Hãy thả tôi ra!” Sự bất lực dồn nén trong tâm trí Kane bấy lâu, đến lúc không thể chịu đựng được đã khiến anh phải hét lên. Đưa tay bấu chặt lấy thanh sắt, rung lắc điên cuồng để mong mình có thể thoát ra nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng.

Ngay tại thời khắc ấy, mọi thứ như bất động. Thậm chí là một bông tuyết cũng như đứng yên trên bầu trời xám xịt. Có lẽ khi người ta đang đối mặt với c·ái c·hết, thời gian chuyển giao linh hồn sẽ lâu hơn. Trong bốn người họ, chẳng ai nghĩ sẽ được toàn mạng trở ra. Vậy mà, có ai ngờ, một điểm ngoặc đã thay đổi tất cả.

Tiếng gầm rú phát ra r·úng đ·ộng cả khu rừng. Một kình lực kinh hồn đánh bay tất cả đám quỷ binh, nhưng nó lại tạo ra một trường lực mạnh mẽ để bảo vệ những con người yếu thế. Đó như là dấu hiệu cho một thực thể kỳ bí xuất hiện. Một sinh vật, hay mơ hồ hơn là một thứ gì đó xuất hiện, toàn thân được bao quanh bởi một ngọn lửa ngùn ngụt. bùng chạy như lên tận đỉnh trời.

Thực thể kia phải chăng là Kane? Nhân dạng giờ chẳng còn nhìn rõ, chỉ thấy hai chiếc sừng dài trồi ra từ bên trong ngọn lửa ấy. Hơi nóng toả ra khủng kh·iếp đến nỗi, những đống tuyết chất đống dù cách xa hàng trăm mét cũng bị tan chảy. Ngay cả con sông cách đó cả dặm, đã đóng băng từ lâu cũng bắt đầu rạn nứt.

Tên quỷ đầu lĩnh ngay lúc này đây cũng bị trường khí của Kane đẩy lùi khi sắp kết liểu Mark. Cơ thể kia bị ngọn lửa của thực thể khủng kh·iếp đó thiêu đốt mà làm cho cháy rụi, như một hoả thạch đâm thẳng vào vách vách đá phía xa, tưởng như sẽ tan xương nát thịt.

Ấy vậy mà rất nhanh sau đó, hắn lại từ đ·ống đ·ổ n·át bước ra, bản thân hoàn toàn vô sự, ngoài trừ việc y phục trên người đã rách vụn, lộ ra nhân dạng thật của mình. Dẫu biết rằng những quỷ linh sẽ chẳng thể mang cho mình một hình hài đẹp đẽ, ấy vậy mà không ai ngờ rằng, phía sau lớp áo choàng kia là một bộ dạng vô cùng gướm ghiếc, nếu không muốn nói là đáng sợ. Chiếc đầu trọc lóc đỏ lòm, còn với con mắt lồi chẳng hề có lông mày đang đau đáu nhìn về phía trước. Ở phía sau, một chiếc đuôi dài ngoe nguầy như đưa ra những dấu hiệu đe doạ.

Đầu mũi như bị cắt gọn chỉ lộ ra hai lỗ mũi sâu quắm. Hai chiếc răng nanh từ phía dưới nhô ra dài nhọn như muốn đâm thủng con mắt đầy quái dị của hắn. Còn nhãn cầu, tất nhiên rồi, đỏ ngòm như hố sâu c·hết chóc, cứ thế mà xoáy vào hình thái mới của Kane.

Làn da của hắn thì l·ở l·oét đầy tởm lợm. Không rõ đó là hình dạng vốn dĩ của hắn, hay do bị ngọn lửa của Kane t·hiêu r·ụi mới thành ra như thế. Nhưng cho dù thế nào, vẻ ngoài của hắn chẳng khác gì là một con quái vật đúng nghĩa..

Tuy đã thấy hình dạng thật của con quỷ kia, Mark, Crystal, hay thậm chí là Senna, cũng chẳng còn quam tâm đến hắn nữa. Tất cả mọi ánh mắt đều chỉ đổ dồn vào thực thể rực lửa vừa mới xuất hiện, con quái thú được hoá thân từ một người tưởng như là vô cùng yếu đuối. Tất cả bọn họ, ngay cả Crystal cũng không giấu được sự kinh ngạc.

Kane lúc này trông thật đáng sợ và tà ác. Đứng dậy, đôi mắt bây giờ mới dần mở ra. Trông nó như hai cái hố đen sâu thăm thẫm. Đám quỷ binh số đông đã bị ngọn lửa kia t·hiêu r·ụi, số còn lại chỉ biết chạy toán loạn, còn lại một số ít thì chỉ biết khúm núm chờ c·hết. Tên quỷ linh đầu đàn sau một thoáng kinh hãi, có vẻ như hắn đã lấy lại bình tĩnh, trở lại với thái độ khinh miệt mọi thứ, thậm chí với thứ thực thể đáng sợ này.

“Thì ra đây là chân tướng của mày. Thảo nào nó có thể g·iết Dive một cách dễ dàng như vậy. Tốt lắm. Nếu tao thu phục được mày, ngài ấy chắc hẳn sẽ rất hài lòng.”

Từ khoé miệng hắn rít lên từng câu từng chữ rồi chỉ tay về phía Kane. Đôi chân chậm rãi bước lại gần Kane, thực thể trong anh vẫn gần như bất động và không có biểu hiệu gì kỳ lạ. Bất chợt, một kính lực phát ra kinh hồn. Cơ thể tên ác linh bỗng bị văn đi như một mũi t·ên l·ửa. Chẳng ai kịp quan sát gì, chỉ thấy những hàng cây đằng xa cũng bị thân ảnh của hắn lướt qua mà làm cho gãy vụn.

Không khó để nhận ra rằng chính Kane đã gây ra chuyện đó. Một cú vả bất ngờ đã đẩy con quỷ đi một quỹ đạo rất dài, kèm theo tiếng gầm đầy sự phẫn nộ. Một lần nữa, tiếng hét của anh như muốn xoá sổ cả cánh rừng. Cơ thể nặng nề ấy tưởng như di chuyển chậm chạm, chẳng ngờ chỉ một cái nhún chân, Kane đã lao v·út như một tia chớp, phóng về phía con quỷ kia với tốc độ kinh hoàng.

Bị đánh bất ngờ, gã ác linh lại không chút lúng túng. Hắn nhang chân bật người, tự tạo ra một điểm tựa cực mạnh lao ngược về phía Kane. Cả hai đâm vào nhau, vào thời điểm tiếp xúc tạo ra một trường lực cực lớn. Nó có thể được xem là kình lực khủng kh·iếp nhất đến tận giờ phút này. Mặt đất trên đỉnh núi sạc lở nghiêm trọng, kéo theo một rừng băng tuyết lớn, đủ sức nhấn chìm cả cánh rừng.

Chương 23: Sức mạnh đột biến