Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Xào quyệt

Chương 30: Xào quyệt


Sự biến mất đột ngột của thực thế kia khiến Crystal không khỏi e ngại, bởi cô biết rằng nó không phải là một con ác linh bình thường, bởi loại năng lượng pháp thuật của nó sở hữu vượt qua hầu hết những kẻ mà cô đã từng đối đầu trước đây. Không phải tự nhiên Crystal lại có nhận xét đó chỉ dựa vào một khoảnh khắc giao chiến. Theo như cách mà thứ tà linh này biến mất, rất có khả năng rằng nó đã dùng thuật bẻ cong không gian để chạy trốn, chỉ có cách đó mà một cơ thể to lớn như vậy mới tan biến không một dấu vết.

Nếu những gì Crystal suy đoán là sự thật, thì quả con quái vật kia là một thứ thực thể vô cùng đáng sợ. Loài sinh vật có năng lực mạnh mẽ như vậy tại sao lại xuất hiện ở Leslie? Mà nó lại tỏ ra ẩn dấu thân phận. Ắt hẳn, sự có mặt của con quái vật này ắt phải có nguyên do nào đấy. Chỉ nghĩ tới đây, Crystal không thể giấu được sự lo âu. Rõ ràng, nếu không nhờ thuật thôi miên, cô gần như không có cửa thắng. Con quỷ này chắc chắn cũng khá khôn ngoan, không phải là loại bị thịt chỉ biết chém g·iết. Vì thế, nếu phải đối đầu lần nữa, Crystal có lẽ sẽ không có cơ hội như hôm nay. Tuy vậy, cô bắt buộc phải điều tra về sự xuất hiện của thứ đó, dẫu biết nguy hiểm là vô cùng, vì ít ra cô cũng biết rằng, sự xuất hiện của loài quái vật này ít nhiều cũng có liên quan đến Kane.

Cứ thế, Crystal dùng mọi giác quan để lần theo dấu vết đối phương để lại. Thật chưa thể ngờ, mọi thứ lại dẫn cô đến ngôi trường mà Kane đang theo học, đó chính là trường Leslie. Cũng thật trùng khớp, cô chợt nghe thấy tiếng hét khủng kh·iếp phát ra từ trên tầng thượng. Không suy nghĩ, cô phóng mình lên ngọn cây, nơi có thể quan sát tầng trên của ngôi trường một cách dễ dàng nhất thì bất ngờ mọi thứ im bặt, không có bất cứ một tiếng động nào, thậm chí là tiếng vang của âm thanh vừa rồi.

Cái thứ mùi của thực thể hắc ám kia tới đây cũng hoàn toàn biến mất, điều đó không những chẳng làm Crystal yên lòng mà ngược lại, nó càng khiến cô cảm thấy bất an hơn. Bởi cô biết, một kẻ có khả năng ẩn đi khí lực của mình thì sức mạnh của hắn phải là cực kỳ khủng kh·iếp.

Vì thế, Crystal đã thận trọng hết mức có thể. Thủ sẵn v·ũ k·hí, cô tiến bước chậm rãi trong dãy hành lang tối mịt. Trong cái chiều không gian chẳng có chút ánh sáng ấy, cảm âm của loài dơi vẫn giúp cô định vị được mọi thứ một cách rõ ràng.

Cứ bước, Crystal dừng lại ở một căn phòng, nơi cô cảm thấy có một nguồn hắc khí dày đặc. Căn phòng số 204, với kí hiệu hoàn toàn khắc với những căn phòng khác. Nó cũ kỹ và cực kỳ đổ nát. Đồ đạt được bài trí không giống như một phòng học, cũng quá nhỏ để có thể là thư viện, vậy căn phòng đó là gì? Sự thắc mắc quấn lấy Crystal, bởi cô ngửi thấy mùi ẩm mốc và tăm tối, có nghĩa rằng đã khá lâu rồi nó chưa được sử dụng. Đột nhiên, một thứ múi thoáng qua lại càng làm Crystal xám mặt, đó là mùi tử khí. Không xa lạ gì với những tử thi, nhưng Crystal lại cảm thấy rùng mình khi trông thấy một xác c·hết bất ngờ đập vào mắt. Một người đàn ông xấu xố bị treo lơ lửng bởi một sợi dây mỏng móc nối với chiếc quạt trần. Thế nhưng thứ thật sự giữ cơ thể anh không bị tụt xuống là một sợi tơ mỏng, bao quanh nó là một luồng quỷ khí dày đặc. Chỉ có những con mắt có linh khí như Crystal mới có thể trông thấy điều đó.

Cái c·hết của người đàn ông xấu số kia như là một nút thắt dính thêm vào những nghi vấn của Crystal. Càng ngày nó càng trở nên rắc rối. Tuy nhiên, ít ra nó cũng giúp cô khẳng định một điều rằng có một thế lực hắc ám đã thâm nhập vào ngôi trường này. Thế nhưng mục đích của sự hiện diện này là gì? Từ sau khi quỷ giới bị thua trong cuộc chiến thập tự chinh, chúng đã bị hội đồng cấm xuất hiện ở nhân giới, và con người đã được thiên sứ và thần tộc bảo hộ. Vậy tại sao sau hàng ngàn năm, đám quỷ này lại xuất hiện ở thế giới của con người? Điều gì đã khiến chúng trở nên liều lĩnh đến thế?

Hơn nữa, những á thần như Kane luôn được cho là những người kế thừa cho thần tộc trong tương lai, vì thế họ được bảo hộ từ các vị thần. Vậy tại sao bọn ma quỷ lại vì một á thần yếu ớt như anh mà phải lộ liễu như vậy?

Vừa điều tra xung quanh, Crystal vừa đăm chiêu với những suy luận ấy mà không biết rằng từ phía sau mình, một cơ thể to lớn đã xuất hiện từ lúc nào, đang chậm rãi bước về phía cô. Có vẻ như cô vẫn không nhận ra sự xuất hiện của nó. Cái thứ thực thể dị hợm kia không ai khác mà là con quái vật bọ gậy đã chạm trán với Crystal lúc nãy.

Giờ đây, con quái vật đã ở rất gần, và trở lại với vẻ hung ác vốn có. Bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn đưa lên chậm rãi. Vậy mà vào đúng khoảnh khắc ấy, một tiếng rú vang lên khiến cho không chỉ con quái vật hung ác, mà ngay cả Crystal cũng điếng mình.

Ánh trăng vốn đã yếu ớt giờ lại tối mịt, bởi nó đã bị che khuất bởi một thân ảnh to lớn, một thứ gì đó không rõ hình dáng đang chiếm trọn bầu trời, và sau lưng nó là một đôi cánh dơi khổng lồ được giang ra từ chính bóng đen đó.

Từ trên không trung, bóng đen kia sải cánh rồi phóng thẳng về phía Crystal, tốc độ như một tia chớp. Vậy mà trong ánh mắt của Crystal lúc này lại không có chút gì lo sợ, chỉ thoáng một chút ngạc nhiên. Cô còn không có ý định phản kháng, mặc cho nó bay vụt qua người.

Kẻ dị thú mới này khi bay v·út qua người Crystal mà lại nhắm vào con quái vật phía sau cô, đâm sầm vào nó ở khoảnh khắc thứ đố sắp xuống tay. Lực đâm như một quả búa tạ đấm mạnh vào bụng con quái vật và đẩy mạnh nó văng đi. Cả hai cứ thế lao v·út trong dãy hay lang, rồi phóng vụt lên trời.

Thì ra con quái thú cánh dơi kia vừa xuất hiện đã cứu Crystal ra khỏi hiểm cảnh. Sau khi bay lên trời, hai loài vật dị tướng quần nhau trên không một hồi lâu mà chẳng thể phân thắng bại, cho đến khi cả hai quay tròn như một vòng xoắn ốc xuống mặt đất thì Crystal mới nhận ra rằng con quái vật cánh dơi có vẻ đã chiếm thế thượng phong, vì cô thấy ở tư thế này, con quái vật cánh dơi đã ôm trọn lấy đối thủ của mình, đôi cánh kia quấn lại để trói chặt, không cho con bọ gậy khổng lồ trốn chạy.

Vậy mà lúc trưởng như sắp kết liễu được đối thủ, một ánh sáng xanh bỗng nhiên lóe lên, tạo ra một trường lực cực mạnh đẩy văng con cánh dơi đi. Kình lực kia lại vô cùng mạnh mẽ khiến nó cứ thế văng đi mà không thể khựng lại.

Thấy vậy, Crystal liền ra tay. Cô lao tới con quái vật cánh dơi, dùng tay không đỡ lấy thân thể to lớn của nó. Chẳng ngờ rằng lại có giữ được một cách dễ dàng. Tưởng chừng như thứ kia sẽ quay lại t·ấn c·ông cô, nào ngờ nó lại đột nhiên biến đổi, trở về lại cơ thể của một người đàn ông ngực trần vạm vỡ, mái tóc vàng óng ả và đôi mắt đỏ ngầu.

“Brain? Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Crystal thốt lên.

“Nếu anh không tới kịp lúc, liệu em có còn được như thế này không?” Còn đang trong tư thế chới với, Brain lại tỏ ra hơi bực bội. Có lẽ vì ở trận chiến mới nãy, anh đã để tuột con quái vật đó trong gang tấc nên có hơi tức giận.

Thấy vậy, Crystal vội buông tay, để Brain chới với một hồi rồi ngã nhào xuống đất. Đối với một con ma cà rồng, điều đó chẳng hề hấn gì, nhưng anh vẫn tỏ ra đau đớn, đứng dậy xoa lưng rồi nói: “Em nỡ đối xử với người cứu em như vậy à?”

Như không để ý đến những lời từ Brain, Crystal nói: “Đây là nhiệm vụ mà Arnold đã giao cho em, chỉ mình em thôi. Sao anh cứ mãi bám theo em vậy? Điều đó không những không làm em cảm kích mà nó lại càng khiến em khó chịu hơn đấy.”

Brian trở nên nghiêm mặt, nói: “Đến nước này thì anh cũng không dấu em nữa. Nhiệm vụ bảo vệ Lucian, Arnold đã giao cho anh hỗ trợ em rồi.”

“Cái gì?” Như không tin vào tai mình, Crystal nói như hét.

“Đúng vậy. Gần đây, mật vụ của chúng ta báo rằng phát hiện mùi của ma sói. Tưởng rằng bọn chúng không còn bén mảng đến thế giới loài người nữa, nhưng từ mười năm trước, chúng lại xuất hiện trở lại, và dường như bọn chúng đang truy tìm một thứ gì đấy. Anh đang e ngại là chúng đang truy tìm Lucian.”

Brian nói đến đấy, Crystal cũng bắt đầu cảm thấy lờ mờ hiểu ra một điều gì đấy, nhưng vẫn còn thiếu chút ít manh mối để cô có thể liên kết nó lại, nên bản thân cũng không biết chính xác câu trả lời mà mình đang định đưa ra.

Còn Brian, có vẻ như hắn cũng chẳng để ý đến thái độ của Crystal mà nói tiếp: “Chưa hết. Bọn quỷ cũng đã bắt đầu xuất hiện ở khu vực này, ngoài tên lâu la bị anh g·iết từ mười năm trước, còn thêm một vụ nhập xác của một gia đình ở đây và đã khiến đích thân trưởng tộc Black phải ra mặt tiêu diệt. Thế nhưng kết quả của con quỷ đó như thế nào anh còn chưa rõ, mà gia tộc Black trong một đêm lại bị tuyệt diệt. Anh cảm thấy những điều này có gì đó liên quan tới nhau.”

“Ý anh là sao? Là liên quan đến Kane?”

Brian xoa cằm rồi đáp: “Đúng vậy. Không lý gì tất cả lại xuất hiện một cách trùng hợp như vậy. Không biết Lucian có thứ gì mà không chỉ là bọn ác quỷ, mà ngay cả lũ ma sói cũng chấp nhận phá bỏ hiệp ước để manh động như vậy.”

“Hm hay vì Kane là một á thần? Nhưng em vẫn thật sự nghi ngờ rằng không biết cậu ấy có phải là một á thần thật hay không. Vì bản thân của một á thần ít nhất phải có một năng lực gì đấy. Còn cậu ta, ngoài thông minh ra thì quá yếu ớt. Cho dù có là một á thần thì thần lực của cậu ta quá yếu, không đủ để bọn chúng phải lao tâm khổ tứ như vậy.”

Trong lúc Crystal đang nói thì Brian đã xuất hiện ở trước căn phòng từ lúc nào. Anh đang quan sát cơ thể treo lơ lửng của người bảo vệ và cũng nhìn vào căn phòng này. Chính nó là căn phòng 204.

“Con số này… Anh thấy nó quen lắm.” Brian trầm ngâm một hồi rồi cất lời. Crystal cũng không biết từ lúc nào mà đứng bên cạnh, cũng đang quan sát toàn bộ căn phòng một hồi lâu.

Một lúc sau, cô đáp: “Em cũng cảm thấy con số này có gì đó thật đặc biệt.”

“Thật là khó khăn, bởi vì bọn chúng ra tay quá nhanh, thậm chí khi rời đi cũng chẳng để lại dấu vết gì. Vì vậy, chúng ta lại càng không đủ bằng chứng để cáo buộc bọn ma sói hay quỷ tộc đang làm loạn ở nhân giới.”

Quay trở lại với vị trí mà mình vừa giao đấu, Brian cúi xuống, nhận thấy có một chất nhầy còn đọng lại trên mặt đất, anh đứa lên mũi hít một hơi, rồi nói: “Đây là Lavita, một loài quỷ ăn linh hồn, còn thân xác mà hắn đang chiếm hữu kia là của một con người, có khả năng chính là cô gái đã bị nhập từ mười năm trước. Vậy tức là hắn chưa từng bị trưởng tộc Black g·iết c·hết, mà càng lúc càng mạnh mẽ. Thứ gì đã khiến nó trở nên kinh khủng như vậy.”

Nói rồi Brian đứng dậy, quay lại nhìn Crystal rồi nói tiếp: “Lavita từ sau cuộc chiến thập tự chinh, hắn thuộc vào hàng ngũ những con quỷ đào ngũ, và đang bị binh đoàn Solomon truy lùng như một tội binh chính trị. Không hiểu sao bây giờ hắn lại liều lĩnh xuất hiện ở đây. Không biết liệu rằng binh đoàn Solomon có liên quan gì đến chuyện này không?”

Chương 30: Xào quyệt