Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Cổ Thị
Unknown
Chương 41: Xác người không đầu
Có lẽ là vậy. Điều Mark nói là hoàn toàn chính xác. Bây giờ cứ mãi quấn quanh vào những suy tư về một điều mơ hồ mà không thể nào tìm ra lời giải thì chỉ thêm tốn thời gian vô ích. Thay vào đó, cũng nên có một kỳ nghỉ trọn vẹn và cũng là cho những cảm xúc của Kane được chữa lành sau những tháng ngày tả tơi.
Trở về từ căn phòng bí ẩn của Mark, Kane vẫn không thôi nghĩ suy về nó. Cái nơi bí mật kia quả thật là một điều mà dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào anh cũng không dám nghĩ đến. Kane hoàn toàn không biết gì về gia tộc của Mark, nhưng ít ra anh cũng có thể chắc chắn rằng những người thuộc gia tộc đó có một khả năng gì đó vượt quá khả năng của một con người, và bản thân anh cũng có cảm giác rằng giữa mình và Mark cũng có một mối liên kết mơ hồ nào đó mà chẳng thể lý giải được.
Chiếc điện thoại phát lên một tiếng chuông, là âm thanh tin nhắn. Kane đang bó mình trong phòng với bộn bề suy nghĩ cũng phải ngừng lại, với lấy điện thoại kiểm tra. Đó là dòng tin nhắn mà Mark đã gửi trong hộp thoại chung giữa Kane, Jane, và Mark. Từ khi gặp cô gái xinh đẹp ở trong lớp học đó, cả ba cứ thế mà dần trở nên thân thiết, và trong lúc chuyến đi chơi lần này, họ cũng quyết định sẽ đi cùng nhau.
“Thế nào rồi Kane? Hôm đó mình hẹn nhau ở đâu đây?”
“Thì vẫn ở trước trường thôi. Hay cậu muốn tớ đến đón cậu nữa?” Kane nhắn đáp.
“Nếu vậy thì tốt quá. Nhớ tới chở tớ đi với.” Mark nhắn lại kèm với một icon cười toét miệng.
Kane bĩu môi, định đáp lại một câu gì đó thì đã thấy Mark tiếp lời: “Tớ đùa đấy. Cậu không cần qua đâu. Cậu cứ qua đón Jane đi, và hẹn nhau ở trường là được.”
Kane còn chưa biết trả lời thế nào thì đã thấy tin nhắn từ Jane: “Không cần đâu. Chúng ta cứ hẹn nhau ở trường đi. Tớ tự tới cũng được.”
Những lời của Jane khiến Kane hơi thất vọng. Quả thật, trong anh đã có một chút tình cảm đặc biệt với cô nên vẫn muốn đưa cô đến điểm hẹn, Thế nhưng với lời từ chối phũ phàng ấy, anh cũng chẳng thể làm gì được, đành ngậm ngùi chấp thuận.
***
Sáng hôm say, họ hẹn nhau tại trường. Xe của Kane vừa trờ tới cũng là lúc Mark có mặt. Vừa thấy Kane, Mark đã vẫy tay rồi chạy tới. Thế nhưng khi vừa mở cửa xe, anh đã hỏi: “Ủa Jane đâu?”
“Tớ đâu có biết? Chắc Jane đang trên đường tới. Bọn mình hẹn nhau ở trước cổng trường mà.”
“Thằng ngốc này! Cậu không biết đến đón Jane à?”
“Ủa Jane đã nói…”
Kane chưa nói hết câu đã bị Mark c·ướp lời: “Cậu không biết con gái hay nói ngược lắm à? Không lẽ họ phải bảo là cậu đến đón mình đi thì cậu mới tới à? Tớ tưởng cậu thông minh lắm chứ.”
Mark chép miệng nhìn Kane ra vẻ ngáng ngẩm. Còn Kane thì cũng xị mặt khi nhận ra những lời Mark nói cũng thật có lý. Anh tự trách mình ngu ngốc, đúng lúc ấy, thì một cái vỗ vai mạnh từ Mark khiến anh giật mình.
“Thôi giờ hết cơ hội rồi. Cô ấy tới rồi kìa!”
Kane ngước lên, thấy Jane đang lững thững đi tới. Thấy hai người, cô hớn hở chạy tới. Rồi họ chất hành lý lên xe, chuẩn bị cho cuộc hành trình. Chiếc xe rời đi, từ từ ra khỏi thành phố.
Có lẽ theo thói quen từ lâu, Kane bật radio từ trong cabin, không biết vô tình hay cố ý mà đúng lúc đó, bản tin về vụ án hôm bữa lại được đề cập đến, giọng một phát thanh viên vang lên lanh lảnh: “Thông tin mới vừa được chúng tôi cập nhật. Theo kiểm nghiệm pháp y, có một người m·ất t·ích. Đó là Mike Strike, một sinh viên trong trường và cũng là thành viên trong nhóm những người dã ngoại hôm đó. Đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm…”
“Tin này có vẻ mệt nhỉ, giờ thành phố chúng ta nổi tiếng rồi. chắc mình phải chuẩn bị…” Mark ngồi ở ghế bên cạnh lẩm nhẩm.
“Cậu chuẩn bị làm gì?” Jane hỏi.
“Thì tớ chuẩn bị mọi thứ để vào showbiz chứ còn gì nữa.”
“Xàm!” Kane tặc lưỡi.
“Còn hơn nhạt nhẽo như cậu.” Mark hứ mũi.
Kane làm thinh không nói gì. Chiếc xe hơi bảy chỗ vẫn bon bon trên đoạn đường đèo khúc khuỷu. Hai bên đường, những hàng bạch dương xanh thẫm cả một vùng. rì rào theo nhịp điệu của gió, hòa theo bài hát trong đài radio vẫn phát lên trong chuyến hành trình.
Đêm xuống, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Dù đã bật máy sưởi nhưng vẫn không đủ xua tan được sự giá lạnh của mùa đông. Hơn nữa, họ lại đi về hướng Bắc, nên sẽ càng lạnh hơn. Mark và Kane thay phiên lái xe. Lúc này, cả Kane và Jane đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Mark là vẫn đang điều khiển con ngựa sắt ấy bong bong trên con đường đầy tuyết.
Khi mọi thứ tĩnh lặng, anh mới thực sự có khoảnh khắc để chín chắn nghĩ về mọi thứ. Bình thường anh vui vẻ hoạt bát, nhưng sâu thẳm trong Mark luôn có một sự lạnh lẽo, một nỗi đau mà chẳng ai có thể chạm tới được. Anh vẫn không ngừng nghĩ về Kane, và những chuyện đã từng trải qua. Trước lúc c·hết, Cha đã tiết lộ cho anh về bí mật sức mạnh của Kane. Một sức mạnh rất tà ác.
Khi Kane hóa thân thành hình dạng khác, dù cơ thể được bao quanh bởi lửa, nhưng lúc đó Mark thấy sao thật lạnh lẽo, và khắc nghiệt. Anh có thể thấy được sự thù hận và tà ác trong con mắt Kane lúc đó. Dù vẫn chưa thật sự biết được Kane là hiện thân của thứ gì, nhưng Mark luôn cảm thấy Kane là một mầm hoạ của thế giới, là một trái bom đang chờ ngày p·hát n·ổ phá huỷ cả hành tinh này vậy.
“Rầm!!!” Một vật gì rơi mạnh xuống chiếc xe làm Mark giật mình. Vừa loạng choạng vừa đạp chân phanh khiến chiếc xe lảo đảo, hai người kia cũng giật mình. Chiếc xe lảo đảo một lúc, lao vào một bụi cây gần đó và dừng lại. Mark thở phảo. “Vừa xảy ra chuyện gì thế?” Jane ngơ ngác. “Có một vật gì vừa rơi xuống xe, để tớ ra kiểm tra.” Nói rồi Mark bước ra khỏi xe, mang theo đèn pin kiểm tra xung quanh.
Trời tối đen như mực, từng cơn gió rít liên hồi. Mark chậm rãi bước xuống xe và kiểm tra xung quanh. Nhìn tấm kính phía trước, nó đã bị nứt ra và như sắp bể. Từ dấu vết ban đầu, anh mò mẫm gần đó xem thử vật vừa rơi vào xe mình là gì. Ắt hẳn nó phải khá to lớn, vì đã để lại một lõm sâu trên cửa kính mà.
Mark bắt đầu men vào đường cái, dò xung quanh. Bất chợt khựng lại, anh thấy có một vật thể to lớn đang ở giữa đường. Anh thấy nó giống như một vật gì đó đã bị đóng băng. Từng bước tiến lại gần, soi sâu vào thì…
Anh điếng người. Xác một người đàn ông. Mà kinh hãi hơn là, cái xác đó không hề có đầu. Dù là một thợ săn quỷ luôn nhiệt huyết với nghề nhưng với những cảnh tượng kinh dị như vậy anh lại rất ám ảnh. Anh chạy thẳng vào xe, cũng không nói cho Kane và Jane biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhấn ga rồi cho xe đi tiếp.