Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Cổ Thị
Unknown
Chương 47: Sợi dây chuyền liên kết
Kane thơ thẩn nghĩ về sự kiện kỳ lạ vừa trải qua, thì anh chợt thấy một bóng người quen thuộc. Đúng rồi, là cô gái anh đã chú ý khi ở khách sạn, với dáng vẻ kỳ quặc và có phần cổ quái. Thế nhưng đó không phải là điều Kane quan tâm thật sự về cô gái kia, mà còn bởi cô chính là người đã xuất hiện trong giấc mơ t·hảm s·át mà anh vẫn luôn bị ám ảnh đến giờ phút này.
Kane vội huýt tay Jane: “Cậu có nhớ cô ấy không?”
Jane ngơ ngác nhìn theo hướng chỉ của Kane: “Tớ nhớ chứ. Mà sao vậy? Cậu muốn bắt chuyện với cô ấy à?”
Kane vội xua tay: “À không phải, tớ chỉ thấy có phần kỳ lạ thôi. Thật sự tớ không nghĩ là cô ấy lại thích đến những nơi như thế này đấy.”
Jane cũng ra chiều đăm chiêu rồi nói: “Ừ tớ cũng thấy cô ấy lạ, mà hình như cô ấy đang kiếm thứ gì thì phải. Mình tới hỏi thử xem sao?”
Jane vừa nói, đã không cần Kane trả lời mà vội rảo bước tới cô gái kia. Kane bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Jane đi được một đoạn nên cũng chỉ biết vội vã đi theo. Đến nơi, Jane đã lên tiếng: “Xin chào. Tôi là Jane, còn cậu ấy là Kane. Chắc cậu không nhớ nhưng chúng ta ở cùng chung khách sạn đấy.”
Jane vừa nói, vừa chỉ qua Kane, không quên để ý tới thái độ của cô gái kia. Quả thật, người con gái kỳ quặc ấy chỉ đáp lại bằng một cái nhìn săm soi rồi quay lại công việc còn đang dang dở của mình, và có vẻ đúng như Jane nghĩ, cô ấy đang tìm kiếm một thứ gì đấy, bởi lúc này, cô đã cúi gập người xuống, vừa đưa tay lần mò dưới mặt đất, vừa đảo mắt xung quanh.
Thấy vậy, Jane nói tiếp: “Cậu đang tìm gì à? Chúng tôi có thể giúp được không?”
Lúc này, người con gái mới cất lời: “Đó là một sợi dây chuyền màu đen, tôi không biết đã rơi ở đâu nữa. Khi tôi đến đây, nhìn lại thì nó đã biến mất. Các cậu có thấy nó ở đâu không?”
Cả Kane và Jane đều trầm ngâm, rồi họ nhìn nhau nhún vai. Tất nhiên cả hai không biết gì về tung tích của sợi dây chuyền đó, nhưng họ sẽ không thể ngờ rằng sợi dây chuyền kia lại ở trong tay của Mark. Và một điều đáng sợ nữa là, giờ tình huống của Mark phải đối mặt lúc này lại đang rất căng go.
Trở lại với căn phòng khách sạn, nơi đang xảy ra một trận chiến nảy lửa, cuộc giao chiến mà Mark không hề muốn xảy ra. Sau pha c·h·ế·t hụt vừa rồi, anh thật sự hoảng sợ, vội tìm đường tháo chạy. Nhắm hướng cánh cửa, anh định lao ra thì chẳng thể ngờ kẻ muốn truy sát mình đã bằng một cách nào đó xuất hiện ở trước cánh cửa. Mark lùi lại, bối rối ném hết những vật thể có thể vào cô với hy vọng sẽ làm sao nhãng sự chú ý một người đang hằng máu g·i·ế·t chóc, nhân đó có thể tìm một sơ hở mà tẩu thoát. Ấy thế mà những vật dụng kia được ném ra, cô gái lại tránh né một cách dễ dàng, dù đôi mắt lại chẳng hề trông thấy.
Điều đó khiến Mark lại càng hoảng loạn, cảm thấy cô gái kia quả thật quá nguy hiểm. Ban đầu trong thâm tâm anh không hề muốn tổn hại cô, chỉ muốn đánh đuổi, vậy mà càng lúc, cô gái kia như muốn tìm mọi cách để tước đoạt mạng sống của anh. Tuy đã từng đứng trước nhiều tình huống ngặt nghèo, nhưng có lẽ tình huống này là tình huống éo le nhất anh từng gặp phải.
Giờ thì Mark gần như chắc chắn cô gái kia chính là một haunted evil, cũng có nghĩa là sợi dây chuyền pha lê đen mà anh đang nắm giữ có thể giúp anh khống chế cô. Vậy mà vên pha lê đó lúc nãy ở trên bàn đã bị hất văng đi đâu mất. Vừa nghĩ tới nó, Mark vội đảo mắt thật nhanh, tìm kiếm quanh căn phòng, nhưng nó đã hoàn toàn mất dạng.
Càng khó khăn hơn Mark lại phải căng mình ra chống đỡ những pha tấn công chí mạng. Tất nhiên chỉ là vấn đề thời gian, trong một thời khắc, sự phân tâm đã bắt anh trả giá, Mark không kịp chống đỡ được hết hàng loạt đòn tấn công như vũ bão ấy, bị đấm văng vào một góc, máu từ miệng vô thức trào ra, cơn đau làm giảm thể lực ghê gớm, khiến anh gần như không thể gượng dậy nổi. Vậy mà đúng lúc đó, anh mới nhìn thấy một tia sáng lóe lên ở một góc phòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là sợi dây chuyền chứa viên tinh thạch có thể kiểm soát được quỷ khí từ thân xác đã c·h·ế·t kia. Mark dùng hết sức lực còn lại lao nhanh về phía mục tiêu, nhưng vừa chạm vào viên pha lê, cũng chẳng ngờ cô gái đó lại xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, giữ chặt lấy bàn tay anh.
Dù Mark cố sức giằng co, vẫn không thể nào so lại sức mạnh khủng khiếp của một thây quỷ, hơn nữa lại với sức đã sắp cùng lực cũng đã sắp kiệt. Đến cuối cùng, bàn tay anh bị quỷ thi đó siết chặt, rồi ném mạnh về đằng xa. Lực tác động mạnh tới nỗi cả cơ thể đâm sầm vào bức tường của căn phòng đến nỗi khiến nó bị rạn nứt.
Cô gái bây giờ đã lấy lại được sợi dây chuyền, và cũng chẳng còn để ý tới Mark. Cô ngắm nhìn sợi dây và cất lên một điều cười thật là ma mị. m thanh đó kinh dị đến nỗi tưởng như đến quỷ thần cũng khiếp sợ.
Rồi bỗng tiếng cười ấy im bật, bởi cô ta đã nhận ra có một luồng khí lực cực mạnh từ phía sau đang dồn tới. Đó chính là Mark. Bây giờ, anh bắt buộc phải chống trả. Dẫu chưa thể ngồi dậy, nhưng anh đã phóng ra một con dao bén ngót, đầu lưỡi lao thẳng về phía mục tiêu, cũng đúng lúc cô gái phát hiện ra và quay đầu lại.
Ở khoảnh khắc ấy, con dao đã bị khựng lại bởi một kình khí cực mạnh phát ra từ phía quỷ thi, và đang trong thế đôi công. Mark dù cơ thể đã mệt nhoài, vẫn không chút do dự mà phát toàn lực, dùng cơ thể như một đầu thuyền mà lao tới. đưa thẳng bàn tay về phía cô gái, miệng hét lên một tiếng gầm vô cùng lớn.
Quỷ thì kia bây giờ tỏa ra một luồng quỷ khí dày đặc, như chồng chồng lớp lớp những tấm khiên để chống lại đòn tấn công từ Mark, nhưng cũng định tung ra một chiêu phản kích. Hai nguồn sức mạnh hiện rõ chiến tuyết của cả hai, một màu xanh lá và một màu đen tuyền, cả hai đang đối chọi lẫn nhau, và có vẻ như nguồn sức mạnh hắc đạo của quỷ thi kia đang có phần áp đảo.
Đột nhiên cái luồng sức mạnh từ người con gái lại yếu dần. Đôi mắt hừng hực sát khí kia chợt dịu xuống. Mark thì lúc này gần như đã tung hết sức lực, cũng chẳng còn kịp để thu về nữa, nên khi tấm khiên của cô gái bị phá vỡ, đòn tấn công của anh cứ thế mà được phóng ra, con dao vốn nhắm thẳng vào mục tiêu, giờ cứ đi theo quỹ đạo, găm sâu vào ngực trái của cô gái. Chỉ nghe được tiếng hét thấu trời của cô, và từ trong khóe mắt, hai dòng nước trong suốt chảy ra.
Ở nơi đó không xa, Kane và Jane vẫn đang phụ tìm sợi dây chuyền của người con gái lạ mặt. Bất ngờ, cô gái hét lên một tiếng và tỏ ra vô cùng đau đớn, máu miệng tuôn ra không ngừng, không chỉ Kane và Jane, thậm chí cả những người ở gần đó cũng phải chú ý.
Cô gái nhìn về hướng khách sạn, hình như phát hiện điều gì đó, đã nhanh chóng rời đi. Kane và Jane nhìn theo cũng có một cảm giác bất an, đã vội đuổi theo, mà họ không biết rằng ở chính căn phòng của mình thuê đang xảy ra một sự việc thật sự kinh hoàng.
***
Màu từ vết thương cứ thể rỉ ra, cô gái người mà đã chiến đấu với Mark gục xuống. Còn chàng pháp sự thì khựng lại, chỉ biết chôn chân như tượng, bất lực nhìn người con gái tội nghiệp ấy quằn quại trong nỗi đau của mình. Anh nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, đáng lẽ ra người bị tổn thương sẽ chính là anh, nhưng vì một lý do gì đấy, người con gái ấy lại dừng tay lại, phải chăng cô vẫn còn chút nhân tính?
Khoan đã! Tại sao cô ta lại có máu? Câu hỏi ấy xuất hiện ngay trong đầu của Mark. Bởi lẽ một cơ thể khi bị kiểm soát bởi haunted evil lại một cái xác c·h·ế·t đã lâu, vậy nên nó sẽ không thể có máu được. Có nghĩa là, cô ấy không phải là người c·h·ế·t.
Nghĩ vậy, Mark liền quỳ xuống cô gái, cố gắng trấn an: “Yên tâm! Cố gắng chịu đau. Tôi sẽ cố lấy con dao ra khỏi người cô, sẽ nhanh thôi.”
Không biết cô có hiểu những gì anh nói hay không, mà ngay lập tức chuyển lại qua thái độ phòng bị, tỏ ra tức giận mà gầm gừ với Mark. Vội vã thu tay lại, anh đưa hai tay ra với thiện ý là mình vô hại, nhưng dường như mọi cố gắng của anh là hoàn toàn vô ích.
“Thưa ngài Mark ! Ngải ổn chứ?” Từ bên ngoài, giọng một người đàn ông la lớn. Mark liền quay về phía cánh cửa, đáp: “Tôi không sao! Mọi thứ đều ổn.”
Tất nhiên anh chỉ muốn xoa dịu người đang gọi mình ở bên ngoài. Có lẽ những âm thanh được gây ra bởi cuộc chạm trán ở đây đã không thể cách âm được, và những người bên ngoài đã nghe thấy và họ đã báo an ninh.
“Tôi vào được chứ? Thưa ngài?” Giọng bên ngoài cánh cửa đáp lại.
“Chờ một chút! Tôi ra mở cửa ngay.” Mark nói với giọng hớt hải. Anh không muốn họ phải tự động vào đây để thấy cơ thể bê bết máu của cô cùng cảnh tượng trước mắt. Chắc chắn cô sẽ bị bắt và cho dù cô có là thứ gì đi chăng nữa, thì anh không hề muốn điều đó xảy ra.
Hoãn binh xong, Mark quay lại định trấn an cô gái một lần nữa thì than ôi, cô đã không còn ở chỗ cũ nữa. Anh lia mắt nhanh ra cửa, chỉ kịp thấy tà áo trắng thoát ra. Cố lết cơ thể nặng trĩu thương tích chạy theo, anh đã không còn thấy dấu vết của cô gái đâu nữa.
Vài phút sau, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Một cảnh tượng đổ nát không hơn không kém, căn phòng gần như đã bị phá huỷ.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Kane phát hoảng: “Có chuyện gì thật sự xảy ra ở đây vậy Mark?”
Mark không nói gì, chỉ ngồi phịch xuống đất thờ dốc. Kane ân cần ngồi xuống bên cạnh bạn, nói: “Cậu thật sự có chuyện gì đang giấu tớ phải không?”
Mark nhìn Kane một lúc, rồi lặng lẽ gục đầu xuống, không chỉ vì mệt, mà còn nhiều cảm xúc hỗn độn trong tâm trí anh lúc này. Một tiếng bước chân tiến tới gần, rồi dừng lại trước hai người đàn ông. Cả hai ngước lên, đã thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, đó chính là Andrew.
“Xin chào! Lại là tôi đây! Các cậu thật xúi quẩy nhỉ. Trong một tuần chúng ta đã phải gặp nhau đến tận ba lần.”
Thấy thái độ của Mark vẫn không có gì thay đổi, Andrew hỏi tiếp: “Thế bây giờ lại là chuyện gì nữa, cậu có thể cho tôi biết được không?”
Lúc này Mark mới trả lời: “Trong căn phòng của tôi vừa có người đột nhập.”
“Đột nhập? Ở khách sạn này sao?” Andrew đưa ánh mắt đầy dò xét về phía Mark khi nghe thấy câu trả lời từ anh.
“Nếu anh không tin thì tôi cũng không biết phải làm gì khác, bởi đó là sự thật.”Mark mệt mỏi đáp lời, tay chân vẫn còn hằn lên những vết bầm tím do vụ xô xát vừa rồi.
Theo nghiệp vụ, Andrew có thể nhận định rằng đúng là vừa xảy ra một cuộc va chạm. Nhìn quan cảnh điêu tàn xung quanh, có vẻ như thủ phạm đã dùng một thứ gì đó rất nặng để tấn công Mark, hơn nữa, lực của hắn là rất khoẻ.
Anh đến gần nơi bức tường bị nứt, rõ ràng đã có lực rất nặng tác động vào, nhưng sự tác động lại tản ra, điều đó có nghĩa rằng nó phải là một vật thể rất lớn, như là cơ thể của một ai đó. Rồi anh nhìn bức tường, sau đó nhìn lại Mark, ánh nhìn đầy nghi hoặc.
Tất nhiên, lần này Andrew sẽ không hỏi gì Mark nữa, anh chỉ âm thầm tiếp tục tìm kiếm manh mối. Ra đến cửa sổ, ánh mắt Andrew đã để ý thấy có một vết máu in hằng lên cạnh cửa. Nhìn qua là biết còn mới, nhưng hình như không giống của Mark. Vì vết máu này rỉ ra, chúng tỏ chủ nhân của nó đã bị thứ gì đó đâm phải, mà theo như đánh giá ban đầu thì có vẻ Mark không hề có vết thương hở. Điều đó cũng chứng tỏ một điều rằng, Mark đã làm cho kẻ thủ ác bị thương.
Andrew một lần nữa xoay qua Mark và bắt đầu cảm thấy hoang mang. Anh cố gắng mường tượng trong đầu về cuộc chiến vừa rồi, nhưng càng nghĩ, anh lại càng thấy quá nhiều điểm vô lý, và trong đầu anh thoáng nghĩ đến một điều gì đó vượt ngoài những thứ mà con người biết đến, bởi lẽ nó đã làm anh liên tưởng để một chuyện mình đã từng gặp trong quá khứ.
Còn về phía Mark, anh vẫn mệt mỏi trong căn phòng của mình, bên cạnh là Kane đang ân cần chăm sóc. Còn Jane lúc này cũng vừa trờ tới, tay cầm một tách nước đưa cho Mark rồi nói: “Cậu uống đi. Trà thuốc gia truyền của nhà tớ đấy. Uống xong thì cứ về phòng tớ nghỉ ngơi đã.”
Mark cầm lấy cái tách, khẽ mỉm cười với Jane, nhưng rồi anh chợt để ý thấy bên ngoài cửa, ở giữa đám đông đang tò mò ngoài kia lại có một hình bóng quen thuộc, chính là cô gái giống hệt với người đã đụng độ với anh lúc nãy, chỉ khác là có có một đôi mắt đen tuyền.