Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Chối bỏ sự thật

Chương 8: Chối bỏ sự thật


Ánh sáng dần tắt lụi, đi theo mặt trời chìm xuống sau những dãy núi hùng vĩ bao quanh thị trấn. Ở đây luôn vậy, dù ngày nắng hay ngày mưa, dù mùa đông hay mùa hạ thì mỗi khi đêm xuống, sự lạnh lẽo sẽ chiếm hữu.

Tại một căn nhà nhỏ, có một gia đình bốn người đang ăn tối cùng nhau, trông họ thật hạnh phúc. Sau những biến cố đã xảy ra, họ càng trân trọng sự đầm ấm gia đình biết chừng nào. James về nhà sớm hơn, anh gác bớt chuyện công việc và càng lo cho gia đình nhỏ của mình.

Từ khi Alex hồi sinh, James mới nhận ra trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy đến. Thế nhưng có một chân lý mà anh vẫn chưa biết, đó là những sự việc xảy ra đều có nguyên do của nó, chỉ là anh có chấp nhận lý do đó hay không thôi, hay anh ích kỷ, vì bản thân, gia đình mình mà nhắm mắt cho qua.

Bất giác đâu đó phát ra tiếng c·h·ó chu nghe thật thảm thiết, sau đó nó im bặt. James giật mình lúc nửa đêm. Nhìn sang bên cạnh, anh thấy người vợ xinh đẹp của mình vẫn đang say giấc. Nhẹ nhàng ngồi dậy, ra khỏi cửa, James đi dạo quanh nhà để kiểm tra. Đến phòng Alisa, anh như một ông bố tận tình, mở hé cánh cửa, thấy cô con gái bé bỏng của mình vẫn ngoan ngoãn cuộn mình trên chiến chăn mỏng, James nhẹ nhàng đến bên, đắp lại chăn lên người cô, và đặt lên trán Alisa một nụ hôn ấm áp. Sau khi chắc chắn rằng cô bé vẫn ổn, người bố không quên đến phòng cô con gái thứ hai của mình.

Mọi khi, James vẫn bình thản mở cửa phòng Alex, ngay cả khi biến cố ấy xảy đến. Vậy mà hôm nay, tâm trí anh lại có gì đó biến động. Nhịp tim như rung lên khi vừa chạm đến chốt cửa. Mặc dù vậy, cánh cửa phòng Alex vẫn hé mở. Căn phòng được bày trí ngăn nắp, chiếc chăn được xếp cẩn thận trên giường nhưng cảnh tượng ấy lại làm anh giật minh. Alex không hề có mặt trong phòng. Như có một cảm giác co thắt chạy ngay qua tim, James lặng người một lúc rồi mới hốt hoảng, lục tìm khắp mọi nơi trong căn nhà, cố gắng trong im lặng để không đánh động mọi người.

Không có một chút dấu vết nào của Alex. Từ nhà bếp, phòng vệ sinh, thậm chí trên gác mái. Lo sợ, anh chỉ dám gọi khẽ tên Alex. Sợ mọi người thức giấc, anh chẳng dám lớn tiếng. Linh cảm của một người bố cảnh báo anh rằng Alex không có mặt trong nhà nữa, đó là khi James khoác vội chiếc áo măng tô được treo trước cửa chính rồi vội vã ra khỏi nhà.

Sương xuống. Cảnh vật bị làng không khí mờ mịt che phủ mà trở nên mờ ảo. Chiếc xe của Jame chậm rãi lăn bánh trên những con đường khuya vắng lặng. Anh cố gắng căng mắt quan sát trong đêm tối mong có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc của con gái, dẫu đường xá lúc này là chẳng còn một bóng người.

Đối với James bây giờ, việc tìm kiếm Alex là cấp thiết nhất nên anh chẳng bận tâm đến mọi thứ xung quanh, cho đến khi một vật gì đó đã hất mạnh gầm xe thì anh mới choàng tỉnh. Cú v·a c·hạm mạnh đến nỗi chiếc xe phải tắt máy, suýt chút nữa đã làm đầu James va vào cửa kính.

James liền mở cửa xe và bước ra bên ngoài nghe ngóng. Không khí lạnh lẽo đến thấu xương bất giác làm cho anh rùng mình. Không chỉ vì khí trời bên ngoài, mà còn bởi rằng bên trong James đang có một linh cảm gì đó bất an, nhưng anh chẳng thể nào giải thích.

Đến đầu xe, một bãi máu loang lổ đã không khỏi khiến James kinh hãi. Đôi chân run rẩy tiến lại, thì thấy đó là xác của một con c·h·ó. Thế nhưng điều kỳ quái là cái đầu đó đã biến mất, vết đứt trên cổ gọn ghẽ như bị ai đó cắt phăng đi vậy.

Thấy cảnh tượng hãi hùng đó, trong đầu James chợt nghĩ về Alex. Nỗi lo sợ mơ hồ về an nguy của cô bé khiến anh bỏ qua con c·h·ó tội nghiệp và nhanh chóng trở lại xe. Chiếc xe nổ máy, rời đi mặc cái xác đang trơ trọi.

Bỗng mọi suy nghĩ của James như bị đóng băng bởi ngay thời khắc ấy, ánh sáng đèn pha đã rọi phải một dáng người. Một cơ thể nhỏ bé không biết đã đứng đó từ lúc nào. Vì ở quá xa nên anh không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết rằng bóng hình kia khá giống với Alex.

James đạp chân ga chạy tới, nhưng đột nhiên cái bóng đó quay người bỏ đi, lao v·út như một cơn gió, dù James cố tăng ga hết cỡ cũng chẳng thể bắt kịp. Chỉ một loáng, anh đã mất dấu của thực thể kỳ lạ kia. Sự hụt hẫng và chán chường khiến anh mệt mỏi đến kiệt quệ.

James trở về nhà trong vô vọng. Bước chân vào cửa, việc đầu tiên anh làm là trở lại phòng của Alex, để tìm kiếm xem được chút ít manh mối nào không, tâm trạng suy sụp còn hơn khi lần đầu tiên anh mất đi cô bé.

Thế nhưng mọi chuyện cứ như một trò đùa của định mệnh, cứ xoay chiều cảm xúc của James trong từng thời khắc. Bởi vì khi vừa đứng trước cửa phòng con gái mình, anh bỗng há hốc mồm ngạc nhiên vì thấy Alex đã nằm đấy từ lúc nào, hơi thở vẫn đều đặn. James mừng rỡ, nhưng vì sợ đánh thức Alex nên anh chỉ dám rón rén từng bước đến cạnh cô, phủ nhẹ tấm ra lên người cô và hôn nhẹ lên trán. Chợt, James thấy dưới khóe miệng cô có vài sợi lông còn sót lại với một ít máu. Anh dùng khăn tay hất nhẹ những thứ đó ra khỏi miệng Alex, sau đó ra ra khỏi phòng.

Sáng. Trên đường đi làm. James đã cố tình lái xe ngang qua đoạn đường anh phát hiện ra t·hi t·hể con c·h·ó. Không thấy một vết tích gì, thậm chỉ lả một v·ết m·áu. Tất cả cứ như là tác phẩm của sự tưởng tượng nơi anh. Cũng như những sợi lông thú anh phát hiện được trong miệng Alex. James thở phào nghĩ, ra tất cả đều là do mình đã quá áp lực, những biến cố xảy ra với anh, nó thay đổi quá đột ngột khiến não bộ tiếp nhận không kịp nên sinh ra ảo giác chăng? Bật cười, James lái xe lướt qua con đường vắng ấy.

Trong trường có một con mèo đen, tuy là mèo hoang nhưng James vẫn hay cho nó ăn nên nó quấn anh lắm. Mỗi khi Jame đến văn phòng là nó lại xuất hiện trước cửa sổ kêu vài tiếng như để chào đón anh vậy. Hôm nay chẳng thấy nó bén mảng tới gần anh nữa, cũng chẳng thấy dấu tích nó đâu. Anh thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng chẳng buồn suy nghĩ đến nó nữa.

“Thưa ông Ferdinand, đây là công văn và kế hoạch nâng cấp lại trường Leslie, mời ông xem qua và chuẩn bị cho cuộc hội thảo mà chúng ta sẽ có vào ngày mai”. Đặt đống giấy tờ trên bàn, giọng cô thư ký kéo James thoát khỏi những suy nghĩ miên mang.

Nhìn thấy chồng giấy, James hơi gắt: “Sao giờ cô mới đưa cho tôi?”

“Dạ... mấy hôm trước ông có chuyện gia đình, nên tôi đã có nhắc về vấn đề này, ông nói là để vài hôm nữa giải quyết xong chuyện gia đình ngày sẽ xem sau, nên hôm giờ tôi mới đưa...” Giọng cô thư ký hơi run rẩy.

Jame thở hắt, mệt mỏi nhìn đống giấy tờ trên bàn. “Chắc tối nay mình lại không về nhà để kịp dùng bữa tối nữa đây.”

Thời gian trôi dài trong bình yên…

“Méo!” Một tiếng mèo hét lên làm James giật mình. Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ đêm. Mọi việc cũng đã vừa xong, đang chuẩn bị về thì anh nghe tiếng động lạ. “Robin, phải mày đó không?” James hỏi dò. Tiếng động đó im bặt. Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, anh nhìn sâu vào dãy hành lang tối om mà không khỏi ớn lạnh.

Suy nghĩ về chú mèo giờ mới hiện ra trong tâm trí, Bật đèn pin, tiến sâu vào nơi phủ đầy bóng tối, với hy vọng tìm kiếm người bạn đã bị thất lạc của mình. Vừa đi, vừa nhẹ nhàng gọi tên chú mèo đó.

Không biết từ lúc nào, James đã hòa mình vào một nơi nào đó u ám và tối mịt, và phía trước mặt anh là một cánh cửa mê hoặc. James điếng người khi phát hiện ra rằng, đây chính là cánh cửa anh đã bắt gặp trước cái ngày Alex trở lại.

Sự kỳ bí ở bên trong cánh cửa đã không khỏi thôi thúc James tiến tới. Đối mặt với bên trong con số 204 hiện rõ ràng trên cửa. Anh nắm lấy chiếc ổ khóa cũ kỹ của căn phòng 204, nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài kỳ lạ của nó. Đúng là từ khi anh làm ở đây, chưa từng được bàn giao chiếc chìa khóa của cánh cửa này, cũng chẳng biết trong căn phòng này có gì, nhưng quả thực anh cũng chẳng muốn khám phá vì dù gì, nơi đây cũng chỉ là một căn phòng bỏ hoang và chẳng có tác dụng gì với trường Leslie. Nó đã có ở đó không biết từ bao giờ và dường như gần như đã bị đưa vào quên lãng.

James không có chìa khóa để mở cánh cửa. Dẫu có chút hiếu kỳ nhưng anh không còn cách nào khác là đành phải bỏ đi. Thế nhưng đang định quay bước thì bỗng có một lực cực mạnh từ phía sau cánh cửa tống tới kèm theo một tiếng động cực lớn phát ra khiến James điếng người.

Chưa kịp định thần, anh lại nghe phía sau cánh cửa là một tiếng hét khủng kh·iếp phát ra. Sau đó mọi thứ tĩnh lặng như lúc đầu. Cú v·a c·hạm vừa rồi làm cánh cửa hở ra một khe nhỏ. Quay lại, James không thể ngờ rằng chiếc ổ khoá ở cánh cửa đó đã được mở ra tời khi nào

Chương 8: Chối bỏ sự thật