Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 108: Âm khí trong người

Chương 108: Âm khí trong người


Mỗi vùng quê Bắc Bộ đều ẩn chứa nhiều điều bí ẩn và việc dùng những mẹo dân gian để chữa một số bệnh hay xử lý những vấn đề cũng có rất nhiều điều lạ, tôi vẫn còn nhớ đôi lần người quen bị hóc xương cá, chỉ cần dựng ngược cái chổi quét nhà lên thì xương đang vướng trong cổ họng chui tọt xuống dạ dày, đôi khi tôi cũng tò mò tự hỏi xem ai đã truyền bá những mẹo trong dân gian như thế. Chiếc đũa cả thần kỳ đã giúp tôi tai qua nạn khỏi, tôi đoán là như vậy vì khoảng hơn một tiếng sau bữa cơm thì tôi kiểm tra đã hết đau và sưng nhưng nỗi lo về việc lớn lên sẽ không còn là đàn ông và sẽ ế vợ khiến tôi rất lo lắng.

Bên cạnh nỗi lo ế vợ thì tôi còn đang tò mò về điều kì lạ mình đã trải qua hồi chiều, có vẻ như cái miếu đất đang nằm chình ình ở ngay cái chỗ tôi đã đứng tè nhưng vì sao khi tôi đi qua mấy lần đều không thấy, rồi tại sao tôi lại vô tình chọn đúng chỗ đấy để giải quyết nỗi buồn cũng như có đúng ở phía sau bức tường vô hình đó là ngôi miếu đất hay không.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy đi học thì thấy đầu mình hơi váng vất, tuy không sốt nhưng cảm giác chóng mặt khiến những bước chân đôi khi hơi liêu xiêu, lúc tôi dắt xe đạp xuống sân nhà thì con Mực cứ cắn vào gấu quần, tôi nhăn trán mấy lần vì cảm thấy bực, mới sáng bảnh mắt ra còn phải đi học lấy hơi sức đâu mà đùa nghịch với nó, tôi quát nó mấy lần và đuổi nó ra nhưng con Mực có vẻ không từ bỏ ý định chơi đùa của nó. Điều làm tôi khó hiểu chính là sau khi bị tôi quát, phẩy tay đuổi con Mực đi ra chỗ khác thì nó lại đến nằm cuộn tròn phía trước bánh xe đạp của tôi, giống như muốn ngăn trở việc tôi ra khỏi nhà. Tôi tính quát con Mực thì phát hiện ra bánh xe trước của mình đã xẹp lép, nhìn lại bánh xe phía sau cũng xẹp khiến tôi ngao ngán đành dắt xe quay vào trong nhà, con Mực chạy theo thè lưỡi và đuôi quẫy tít, tôi rất nóng mắt vì thấy nó vui mừng như vậy, nếu không phải nó là con c·h·ó của nhà mình thì tôi đã sút cho vài cái cho bõ tức.

Tôi còn một cái xe đạp dự phòng là chiếc mini màu xanh nhưng chẳng hiểu sao hai bánh xe cũng bị hết hơi, điều này là rất vô lý vì tôi không bao giờ để xe đạp của mình hết hơi cả hai bánh như vậy mặc dù chiếc xe mini tôi ít dùng do bánh nhỏ, sợ khi bị thủng nhiều thì khó có chỗ thay săm xe nhưng tôi nhớ rằng mới chiều hôm qua nó vẫn còn căng hơi cả hai bánh khi cho vào nhà. Tôi xách cặp ra trước hiên nhà đứng suy nghĩ, tôi tính sẽ ra đầu làng đi nhờ đứa nào đó là xong, có khi thằng Chắc Gạo giờ vẫn chưa đi học. Khi tôi toan bước xuống thềm thì con Mực lại cắn vào gấu quần của tôi rồi lui lại, thè lưỡi thở và cái đuôi của nó quẫy như kiểu vui mừng, tôi hơi sững người lại vì nếu liên kết vài thứ lại có vẻ như có ai đó không muốn tôi rời nhà lúc này.

Chương 108: Âm khí trong người