Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 133: Mũi diều hâu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 133: Mũi diều hâu


Tôi không thể nghe thấy tiếng của những người ngồi bên trong vì tiếng mưa rơi bên tai, đứng chờ một lúc lâu thì một trong số những người chơi bài đứng dậy đi h·út t·huốc lào, mặt người này thì tôi có nhớ vì lúc chiều thấy ông ta xắn quần vành nồi cầm xà beng đào gốc duối, tướng tá cũng có thể gọi là to cao đúng chất lực điền. Dưới ánh đèn điện và lửa của cái đóm trên tay phải, tôi nhìn thấy mấy hình xăm, nhưng một lát sau thì tôi nhận ra là không phải, đấy là những chữ gì đó được xăm bằng mực tàu trên cổ tay, tuy khoảng cách chỉ chừng hơn 2m một chút nhưng do đứng ở ngoài mưa và thiếu sáng nên tôi không đọc được những dòng chữ trên cổ tay của người đàn ông ấy. Sau vài tiếng rít thật mạnh cùng tiếng kêu khá vui tai thì người đàn ông thở ra những khói là khói, có vẻ như đã cơn thèm và không muốn những người đang ngồi trên chiếu chờ lâu nên ông ta gác cái điếu cày vào yên ngựa của một chiếc xe Cub đang dựng trước mặt, tay lái của xe và cái gương chiếu hậu làm giá đỡ cho cái điếu cày không bị đổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- “Làm đại ca đúng là khác người thật, chắc lại đi đâu rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 133: Mũi diều hâu (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi lom khom băng ngang qua đuôi hai cái xe máy và nhẹ nhàng bước lên thềm nhà, tôi còn cẩn thận nhìn xem mình có dấu chân hay không, vẫn có hình dáng của đôi dép xăng-đan cỡ nhỏ nên tôi phải ngồi suy nghĩ một hồi để tìm cách xóa vết, chỉ còn cách duy nhất là ra múc một gáo nước ở cái vại nước trước nhà, nghĩ như thế nào thì tôi liền nhanh chóng làm vậy. Tiếng mưa rơi trên mái tranh hay dưới sân đã giúp tôi rất nhiều trong việc đi lại múc nước đổ ướt cái hiên nhà, tôi không đổ nhiều mà chỉ chừng ba cái gáo dừa rải nước đủ ướt cả phần hiên bên này, nơi có cái cửa sổ đang mở toang và tôi chỉ cách những người đàn ông kia khoảng chừng 2m. Công việc xóa dấu vết không làm tôi mất nhiều thời gian, chỉ khoảng 2 phút là xong. Điều này tôi học được trên những cuốn sách lịch sử kể về bộ đội, nghe các câu chuyện phiếm bên quán nước chè của những ông già đã trải qua một thời khói lửa ở quân khu Nam Đồng. Tôi vẫn nhớ nằm lòng câu “Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng” tôi đã hỏi và được giải thích nhiều lần về câu nói này nhưng ông cựu Sĩ quan Bộ binh lại kể những câu chuyện khác về việc ẩn mình so với ông Sĩ quan Pháo binh nên sau cùng tôi cũng học được chút ít qua những câu chuyện ấy chính là dấu vết mình để lại làm sao khiến cho người khác khó phán đoán là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 133: Mũi diều hâu