Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 184: Trợ lý cho Công chúa
Lịch "làm việc" của tôi ngày hôm sau, tức ngày thứ Ba trong tuần, là sau khi tan học về thì rẽ vào cửa hàng có dịch vụ nghe, gọi điện thoại ở gần cầu Đình mua vài xấp khăn xô chuyên dùng để gói đậu phụ. Tôi mua luôn 20 xấp và người bán hàng là cô chủ quán cũng không thắc mắc lấy nửa lời, làng đậu phụ thì mua vải xô là chuyện hiển nhiên, chẳng ai người ta rỗi hơi mà quan tâm, ngay cả khi ở làng không có cái đám tang nào.
Tôi tạt và quán của bà cụ Kh. và hỏi mua bỏng ngô, loại bỏng be bé mà đủ màu xanh đỏ tím vàng chuyên dùng để cúng cô hồn hoặc mang ra ngoài Cầu Khoai để thắp hương, nửa cân đường trắng, vài gói kẹo rẻ tiền, mấy ngọn nến, vài bó hương và thêm vài xấp giấy tiền vàng mã. Ngoài ra, tôi cũng quyết định mua một can rượu loại 5 lít cùng vài cái chén nhỏ màu trắng bằng sứ loại chuyên dùng để uống chè. Tôi mua những thứ mà người lớn thích và cô hồn thích, gạo với muối thì tôi sẽ lấy ở nhà mang đi. Đêm qua chị Ma đã nói trước hàng trăm vong hồn rằng sẽ cho họ ăn uống no đủ, nhiệm vụ của họ chỉ cần chuyên tâm luyện tập không ngừng là được. Tất cả những thứ mua về tôi phải chở hai lần mới hết, tôi cũng cẩn thận mang ra giấu ở góc vườn, chỗ bụi tre góc Đông Bắc để bà Già đỡ hỏi.
Sau bữa cơm trưa, tôi dành chút thời gian để học bài, cũng không lâu lắm, chỉ hơn một giờ đồng hồ thì mắt đã díp lại cho nên tôi hẹn chuông đồng hồ báo thức vào lúc 5 giờ 30 phút chiều để ra chờ lấy lá vối. Tôi đang cố gắng sắp xếp lại lịch để cân bằng giữa việc học và việc nghỉ ngơi để đảm bảo rằng mình sẽ có đủ sức khỏe và sự tỉnh táo trong những ngày "c·hiến t·ranh" sắp tới, tôi tạm gọi như thế. Ngày ấy có thể đến bất cứ lúc nào, tôi sẽ phải luôn ở trong tư thế sẵn sàng và có sự chuẩn bị tốt nhất.
Khi chương trình thời sự buổi tối trên tivi bắt đầu phát sóng là tôi bí mật mang những thứ đã chuẩn bị từ lúc trưa ra ngoài cánh đồng, quãng đường khoảng 500m hoặc hơn và phải đi đến 2 lượt khiến tôi cũng thấm mệt, nhất là xách cái can rượu 5 lít phải đi vòng lên tận lối gần mả Mẹ Sư vì nặng quá tôi không thể nhảy qua mương nước nhỏ, xách ra được đến nơi thì mũi miệng thi nhau thở. Sở trường chỉ tay năm ngón của tôi lúc này không được phát huy bởi tình hình hiện tại có vẻ như tôi giống một chân tạp vụ hơn. Kỳ thực tôi cũng không có gì để phàn nàn, việc này là do tôi tự nguyện, tôi có thể không làm nếu tôi không muốn nhưng tôi nhớ đến lời Bác Hồ đã dạy rằng “Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình” nên tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận của một đứa bé, góp phần bảo vệ làng xóm của mình.