Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 260: Chịu đấm ăn xôi
Hội trường của làng tôi nằm vuông góc với dãy nhà hai tầng gồm bốn phòng học, phía trước là một khoảng sân xi măng rất rộng, ngoài những cây xà cừ thì còn có một cây phượng đang nở hoa rơi đầy dưới sân. Tôi chưa bao giờ cố tìm hiểu vì sao người ta lại trồng hoa phượng ở trường học trên khắp miền Bắc, mặc dù tôi đọc sách báo, xem phim... người ta đều nói hoa phượng nở là báo hiệu mùa hè. Tôi cũng thích cây phượng vì thi thoảng chả biết làm gì, tôi lại nhặt những cành phượng và tuốt hết lá đi, đan chúng vào với nhau. Hoa phượng thi thoảng tôi cũng có ăn thử nhưng không thấy có gì đặc biệt ngoại trừ màu đỏ của nó khiến tôi cảm thấy lòng rộn ràng hơn mỗi khi đến trường.
Hội trường của làng có nhiều bàn ghế gỗ màu nâu, dĩ nhiên là không bao giờ thiếu cờ tổ quốc và ảnh Bác treo trên cao cùng với vài câu khẩu hiệu mà tôi đã không còn nhớ, loại rèm cửa sổ cũng giống như bao nơi khác, đều là màu xanh đậm. Tôi ngồi cạnh mép bàn gần cửa ra vào, bà tôi ngồi ở bên cạnh cứ thi thoảng lại quay sang nhìn tôi, đôi lúc lại vạch cổ áo rồi bóp tay, vén tóc... như để kiểm tra xem thằng cháu mình có bị hư hao đi ít thịt nào không vậy. Những lúc như thế tôi đều nói “Cháu không sao!” nhưng đời nào bà tôi tin, những người làng đã ra về cả vì thấy tôi không bị làm sao. Mùa gặt nên ai cũng bận rộn, nếu ngày thường thì chắc bọn trẻ con sẽ bu kín cửa để nhìn ngó, hỏi han, bàn tán rất xôm.
Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau ở cái bàn bên phía sát tường, thi thoảng họ quay sang nhìn tôi với ánh mắt cố kìm nén sự tức giận. Ban nãy chỉ có một anh dân quân đến và mời tất cả những người liên quan đến sự việc về đây, anh ấy giữ chứng minh thư của hai người đàn ông và đạp xe đi gọi người khác đến giải quyết, R9 thì vừa chạy về nhà tôi lấy cho tôi cái áo khác để thay, chưa thấy nó quay lại. Tôi biết ai sẽ đến đây, nhưng phải chờ, ở làng này chả phải bác tôi là trưởng thôn kiếm bí thư sao? Nếu hai người đàn ông kia biết rằng họ vừa đánh cháu của ông trưởng thôn thì họ sẽ nghĩ gì nhỉ? Chẳng ai muốn dây vào phiền phức. Tôi đưa mắt nhìn ra khoảng sân đầy nắng phía bên ngoài và chợt nghĩ, đôi khi việc lớn của đám người này sẽ hỏng chỉ vì những hành động ngu ngốc của đám tay chân. Tôi sợ người mưu sâu kế hiểm chứ không sợ những kẻ giống như hai người đang ngồi trong hội trường này. Khi nãy họ cũng đã gọi điện, gã đại ca sẽ mau chóng đến đây, tôi hi vọng là thấy cả người cầm đầu là Đường Thốc Tử. Tuy nhiên, chỉ có người đàn ông là đại ca đã cho tôi khá nhiều tiền đi một mình đến bằng xe máy, có lẽ ông ta mới từ đâu đó về. Tôi vẫn chưa biết tên của người đàn ông này nhưng lần đầu gặp ông ta cho tôi một trăm nghìn và chỉ đến buổi tối đã thành bảy triệu, chỉ mới sáng hôm qua thôi lại có thêm hơn một triệu, hình như tôi và ông ta có duyên với nhau ở khoản này.
Ông ta dừng xe trước cửa hội trường, tắt máy xe nhà nhìn tôi, đôi mắt hơi nhíu lại trong một giây đồng hồ, có vẻ như chính ông ta cũng ngạc nhiên khi gặp tôi ở trong hoàn cảnh này. Tôi ngồi nhìn ông ta với ánh mắt vô hồn rồi hơi cúi đầu nhìn xuống đất, tôi cố tình như vậy vì tôi cho rằng những người từng trải và lọc lõi sẽ phát hiện ra nét bất thường nào đó trên ánh mắt của tôi, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn mà. Ông ta đi về phía hai gã đàn em đang ngồi chờ, ngang qua chỗ tôi, tôi đoán là ông ta có nhìn tôi để đánh giá tình hình, đại ca và tay sai hẳn là phải có những khác biệt nhất định chứ. Ba người bọn họ đã nói chuyện với nhau rất nhanh, chỉ khoảng một phút và câu chuyện kết thúc bằng một câu của người đàn ông mới đến: