Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 310: Ông Thổ Địa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 310: Ông Thổ Địa


-Nhớ tìm cho kỹ rút kinh nghiệm những lần trước, đ·m, tao tin là nhất định có người.

-Vậy ông đã hỏi câu cuối cùng rồi, ta xin phép đi trước.

-Nó học lớp 9 nên tao nghĩ là nó sinh năm Quý Hợi, bây giờ tao nghĩ lại hình như có gì đấy sai sai, nó có thể sinh năm Nhâm Tuất hoặc Giáp Tý, bọn trẻ con đi học sớm hoặc muộn một năm là thường, đ·m, sao tao lại ngu thế không biết.

-Ngài Thổ Địa, ta hỏi câu cuối cùng.

-Xung quanh đây có gia đình nào tổ tiên từng làm võ tướng hay thầy phù thủy không?

Chương 310: Ông Thổ Địa

-Chúng nó đang ở đâu? Tên chúng nó là gì?

-Định cái đéo gì nữa, vào đào đi, tí nữa đừng có làm phiền tao, tao nhất định phải xuất hồn để xem có chuyện gì xảy ra ở đất này. Nếu quả thật gần đây có vong linh võ tướng nước Việt thì tao tiện tay diệt luôn, phá tao là phải chịu hậu quả. Tổ tiên tao cũng là tướng, để xem...

Để mặc chị Ma theo dõi và bình phẩm nhóm người đang cúng bái ở lối vào phía trước, tôi vòng sau lưng nhóm Hỏa binh đến lối ra ở góc Đông Bắc của khu vườn, mấy nghĩa binh vẫn theo sau tôi, trận vừa rồi họ rất hả dạ nên tôi biết họ nhất định muốn chiến tiếp.

-Sao lại thế? Đại ca từng bảo là Thổ Địa thì thật thà như đếm cơ mà.

-Nếu bọn nó đã gọi quân lên rồi thì tiếp theo...

Một giọng nói nhỏ đủ để tôi có thể nghe thấy được, tiếng bước chân lội xuống nước cùng ánh đèn pin soi vào trong cái cống tự nhiên này.

-Được rồi.

Tôi bỏ ba lô đang đeo mang giấu vào một bụi rậm cách chỗ rãnh nước hơn chục mét, túi gạo rang cũng phải để lại, duy nhất thanh kiếm gỗ tôi vẫn mang theo bên mình, đây là vật phòng thân duy nhất của tôi đủ sức chống lại âm binh nếu vô tình chạm mặt.

-Trong số những đứa cháu của nhà này, có bao nhiêu đứa sinh năm Quý Hợi?

-Đcm lũ ngu chúng mày, toàn lũ đầu đất vặn cót. Bao lần xôi hỏng bỏng không mà không sáng mắt ra hả? Đất này nhất định có vấn đề, tao vừa nói chuyện với lão Thổ Địa và tao cảm thấy rằng lão Thổ Địa này cũng gian manh.

-Cả một đội Hỏa binh phía sau vườn chưa có ai chỉ huy.

Thằng này liệu có phải từng đi tham gia múa võ bán thuốc dạo không nhỉ? Nhìn nó múa cũng dẻo nhưng chẳng giống thế kiếm nào hết, đích thị là thằng l·ừa đ·ảo.

Tôi ngồi nghe nhưng chưa hiểu tại sao lão đầu trọc này lại hỏi những điều này, tuy nhiên tim tôi thì vẫn đập liên hồi như trống trường.

***

Vài phút nữa trôi qua trong im lặng, tôi cũng hồi hộp chờ đợi, đúng là lão đầu trọc này đã đưa tôi vào tầm ngắm rồi, tôi cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi Đường Thốc Tử lên tiếng:

-Ta chỉ biết những gì liên quan đến phần đất ta cai quản, ngoài ra ta không biết gì khác.

-Ta chưa từng thấy, hàng xóm của gia chủ cũng có mấy đứa trẻ con hay sang chơi chứ các nơi khác trong làng không có đứa nào đến đây cả. Mấy đứa bé trai hàng xóm hiện nay mới chỉ lên chín lên mười, liệu có phải đứa bé ông cần tìm?

Đội lính do chị Đẹp chỉ huy vẫn ẩn nấp ở vị trí cũ, tôi đi ngang qua chỗ họ tiến về lối nhỏ mà tôi đã nhiều lần chui qua chui lại. Chị Ma luôn đi trước dẫn đường, nhờ vậy mà chẳng mấy chốc tôi đã đặt chân trên bờ giếng rồi luồn nhanh qua khe hẹp giữa bếp và đầu hồi nhà, tôi chỉ thở phào khi đội Hỏa binh để ở sau vườn vẫn ở vị trí cũ, họ chưa bị t·ấn c·ông.

-Tao không hiểu.

-Lão ta không hiện lên, trốn rồi, c·h·ó đẻ thật, nhất định là có vấn đề. Ngày mai chúng mày phải tra cho ra việc này, bằng cách nào cũng được nhưng phải tìm hiểu được mối liên hệ giữa thằng ôn đấy và mảnh đất này. Cháu tao không thể uổng mạng như thế được.

-Ở đây có một cái rãnh nước, mày...

-Cháu hiểu, chờ cháu một tí.

-Thằng khốn, nó định động tay động chân cả với Thổ Thần hay sao? – Một nghĩa binh lên tiếng.

Chị Ma chạy phía trước ra hiệu cho tôi chạy nhanh hơn nữa, lúc này tôi đã đặt chân lên đường nhỏ ven lũy tre, cạnh rãnh nước cạn. Chị Ma tiếp tục dẫn đường cho tôi chạy về hướng Bắc men theo rãnh nước, nhờ có chị ấy đi phía trước mà tôi chạy không cần phải nhìn đường mặc dù trời tối. Chị Ma nói đúng, có lẽ chỉ chậm khoảng một phút nữa, có khi không đến một phút thì không còn lối để chui vào vườn mà ông Thổ Địa hàng xóm cai quản bởi vì Kim quân của Tam Ba dường như bị ép lui về hướng lũy tre.

-Tao cảm thấy bất an, lũ ngu ạ. Tao quên hỏi một việc, bọn mày có nhớ thằng ôn con chơi khăm bọn mày không?

Ông Tam đứng lại cạnh một bụi tre và nói với tôi, tôi đáp lời ông ấy một cách vội vã:

-Ta xin hỏi ngài Thổ Địa, đất nhà ngài bây giờ có ai ở nhà không?

-Đcm lão Thổ Địa láu cá, ta chưa kịp làm gì đã trốn rồi.

-Đại ca, thằng ôn ấy mới tí tuổi đầu thì làm được gì.

-Bọn nó đang hóa vàng ở gần gò đất lần trước thằng cụt tay đã gọi âm binh. – Chị Ma nói với tôi. – Ngoài âm binh như bọn chị em mình vừa chạm trán thì có cả đám hạt đậu nữa.

-Vậy còn ba chúng ta? – Một vong khác hỏi tôi.

-Bọn nó mà không đuổi thì đứng ở ngoài bắn vào hoặc chờ cháu quay lại thu quân tính cách khác.

-Chúng mày ngoại đạo tao không hiểu được, thằng ôn đấy tao gặp lần đầu đã thấy có gì đó lạ, gặp lần hai thì tao chắc chắn nó có cái gì đó rất lạ mà không thể lý giải được, tao đoán nó chính là đứa đứng sau mọi chuyện đã xảy ra từ trước đến nay hoặc đằng sau nó còn có một thế lực khác nữa.

-Bọn nó chưa vào, đang cúng bái gì đó ngay ở lối vào kia kìa!

-Ta đây làm việc theo sự sắp xếp của bề trên, có sao ta nói vậy, nếu ông bắt nhốt ta thì ta cũng đành chịu nhưng tội ấy nặng đến thế nào, ta chắc ông cũng thừa hiểu, ta không cần ta phải nói.

-Mau lên chị, em phải vào bên trong!

-Chờ ít đã, đại ca làm lễ xong thì vào. Đ·m, mày thấy ông Dực bị rắn cắn không? Tao... (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi cảm thấy lá trên những bụi cây khẽ rung rinh một hồi, sau đó là tiếng văng tục của lão đầu trọc:

Hai người này rời đi thì tôi tiếp tục bò về phía trước, chỉ khoảng hai mét nữa là tôi sẽ thấy cánh đồng. Sau khi suy nghĩ trong giây lát thì tôi gài thanh kiếm gỗ cẩn thận vào những cành cây mọc ngay bên trên rãnh nước thay vì mang theo.

-Đất này chưa có ai bỏ mạng, đất này là đất dữ, ra vào không xin phép thì nghiệp tự gánh chịu, ta đây không thể trả lời rõ những thứ mà ta không biết được.

-Tại sao thế?

Tôi ngồi xổm ngay giữa rãnh nước dỏng tai để nghe, tôi và nhóm người này chỉ cách nhau bằng một bụi rậm, chừng ba mét là nhiều nên tôi tin mình có thể nghe rõ các cuộc trao đổi của nhóm này.

Một lần nữa tình hình lại thay đổi nên đội hình chiến đấu chắc chắn sẽ được bố trí lại, lúc nãy các nhóm binh mai phục đã quay hết về hướng Tây Nam nghênh địch bây giờ sẽ phải quay lại, hướng mặt về phía lũy tre – hướng Đông khi nhìn từ cánh đồng.

Chị Ma lướt nhanh lên trước dẫn đường, tôi chạy theo phía sau, ông Tam cùng những nghĩa binh đi sau cùng. Chúng tôi di chuyển rất nhanh, chủ yếu phụ thuộc vào tốc độ của tôi là chính, chạy được khoảng hơn một trăm mét tôi nhìn về phía bên tay trái đã thấp thoáng thấy bóng dáng Kim quân do ai đó chỉ huy, nếu căn cứ vào vị trí ban đầu thì có lẽ số Kim quân này là quân dự bị do ông Lê Tam Ba mới dẫn về ban nãy.

-Đi về đầu bên kia xem sao.

-Vậy ta hỏi lại ngài phải trả lời cho đúng, ta đã từng làm phép nhốt nhiều Thổ Địa rồi, ngài hiểu ý ta nói gì chứ?

-Tin tức vừa báo, chị chưa kịp tính. – Chị Ma chỉ tay vào khoảng tối trước mặt, hướng lũy tre làng tối om đằng xa. – Cái Khuê đã phất cờ hiệu, chuẩn b·ị đ·ánh nhau luôn rồi.

Tôi để túi nilon đựng nước giải xuống cạnh một bờ ruộng rồi nhanh chóng thu toàn bộ đội binh gạo rang đang dẫn theo.

-Cháu cảm ơn nhưng các ông đi thì không nghe được bọn họ nói gì đâu, các ông cứ ở đây chờ cháu, chị Ngọc Hoa cũng mau ra ngoài này chị nhé.

-Chị và mọi người dẫn em vào lối nhà hàng xóm, lối ấy bây giờ vào là nhanh nhất.

-Chúng nó không ở làng nên ta không được phép biết, ta chỉ nắm được năm sinh của chúng nó mà thôi, tên húy thì ta chịu.

-Ta sẽ ở lại trợ chiến, quân dự bị bây giờ lại ở giữa đống lửa rồi.

-Phải xong trước khi trời sáng. Cả một lũ sức dài vai rộng mà làm không được à? Tất cả làm theo đúng như đã bàn.

-Thôi không nói nữa, chỗ này chả có gì đâu.

-Hai thằng bé đó đã từng ở làng?

-Chúng mày lùi lại phía sau đi! – Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói của lão đầu trọc họ Đường.

-Mau lên, chậm trễ thì chúng ta sẽ không vào được bằng lối này nữa đâu.

Hai nghĩa binh nhận lời ngay, tôi nói lại mục đích của việc mình bố trí quân ở chỗ này, địa hình xung quanh, đặc biệt quan trọng là lối thoát hiểm chính là chỗ tôi đang đứng lúc này.

-Chúng mày cứ rải hạt đậu ở chỗ này, ném thêm một ít ra ngoài cánh đồng nữa.

-Bọn em chẳng thấy gì cả nhưng mà xong chưa đại ca? Bây giờ cũng gần 9 giờ tối rồi, vào việc sớm, xong sớm, té sớm.

Tiếng bước chân, tiếng vạch rào đi vào trong, tiếng cuốc, thuổng v·a c·hạm... tôi đều nghe rõ, phía trước tôi chỉ hơn mười mét cuộc chiến đã bắt đầu diễn ra ác liệt nhưng tôi chưa hề nghe thấy tiếng s·ú·n·g.

-Chị chịu thôi, chỉ thấy thằng đầu trọc đang dùng thanh kiếm múa may quay cuồng như thằng điên dại! Ây... mũi kiếm của nó có cả lửa kìa... Chà chà!

Tôi vừa nói xong thì chị Ma đổi vị trí đứng, bây giờ chị ấy đã đứng trên ngọn cây sung, tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên.

-Sao vậy?

-Chín!

-Không có!

Thay vì trả lời, tôi đứng dậy bước thật nhanh thẳng về hướng Đông, vừa đi vừa nói:

-Đại ca bảo rằng thằng đang phá tụi mình có thể không phải là người lớn, là một thằng trẻ ranh. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Để bọn tao đi cho.

Tôi ngay lập tức quay lưng bò vào đoạn rãnh nước để lấy kiếm gỗ cũng như báo tin cho chị Ma những gì mình vừa mới nghe được. Xem như việc bố tôi khai tăng tuổi để tôi được đi học đã cứu tôi một mạng và ông Thổ Địa dường như cũng muốn giúp tôi.

-Sáu nam, ba nữ.

-Thế em phải vào bên trong ngay. – Tôi nói với giọng gấp gáp.

-Như thế là đông lắm. – Tôi nói. – Chị định như nào? (đọc tại Qidian-VP.com)

-Nhà này gia tiên có ai từng làm tướng quân không?

-Ông Thổ Địa cai quản ngôi nhà bọn chúng thuê đã gần một tuần trăng không có tin tức gì rồi, các ông nên nghe theo sự sắp xếp của thằng bé. – Chị Ma nói vọng đến.

-Vậy... vậy bây giờ anh định thế nào ạ?

-Ngài nói thật chứ?

-Ta có nghe nói gia chủ nhà này có vài đứa cháu nội ngoại đang ở trong làng, vậy ngài có biết việc này?

-Có, đại ca!

-Đại ca tính đêm nay liệu có xong?

-Suỵt! Im mồm! Mày muốn ăn đập à, biết thế thì nín miệng lại, nói ra lại mang họa bây giờ.

-Ông cứ hỏi.

-Không có!

-Đại ca, gió ở đây lớn quá.

-Nhà này có bao nhiêu con cái? – Đường Thốc Tử lên giọng hỏi.

Tôi ngó nhìn xung quanh không thấy chị Ma đâu, ngước đầu lên mới biết chị ấy đang đứng trên nóc chuồng trâu quan sát.

-Ta đã xin Thổ Địa rồi, không còn thời gian để nhưng đâu, đi mau. – Chị Ma giục.

-Ngài có biết một thằng nhóc tên là Tý không? Người thấp bé, dáng vẻ nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát, ta nghe đâu nó có mối liên hệ nào đó với gia chủ nhà này nhưng lại không được rõ ràng.

-Đ·m, chả có nhẽ lại thế? Thằng trẻ ranh nào to gan lớn mật, nó muốn c·hết à?

-Tao nghi là có người báo trước với lão già Thổ Địa cai quản đất này, lão ta biến đi rất nhanh làm tao không tóm kịp.

-Có hai cháu trai sinh năm Quý Hợi.

-Nếu bọn nó không đuổi thì sao?

-Lần trước cháu đã từng nghe thấy đệ tử của lão đầu trọc triệu được cả Thổ Địa để truy hỏi, kiểu gì lão ta cũng sẽ làm như thế, chúng ta phải giữ bí mật tuyệt đối ạ.

Tôi để túi nilon đựng nước giải cạnh một bụi cây rồi lom khom bước theo chị Ma khoảng hơn một chục bước chân sau đó chui qua bụi găng vào trong vườn nhà hàng xóm, chị Ma và mấy nghĩa binh cũng nhanh chóng đi vào cùng sau khi được ông Thổ Địa của đất này đồng ý. Tôi nhận ra rằng khi tất cả cùng có một đối thủ chung, một kẻ thù chung dường như mọi việc giấy tờ hay quy định đều được bỏ sang một bên. (đọc tại Qidian-VP.com)

-À không! Thế thì không phải.

-Nếu không có vong hồn lạ mặt, không có người giấu mặt vậy tại sao những lần trước người của ta vào bên trong đều bị ném đá vỡ đầu, thậm chí còn bỏ mạng?

-Chúng nó chưa bao giờ từng ở làng, thi thoảng ta có thấy chúng về chơi thôi.

-Nhà này có bao nhiêu cháu nội ngoại tất cả?

-Ta là Thổ Địa, có sao nói vậy, nếu ông nghi ngờ thì tốt nhất không nên gọi ta đến hỏi.

-Hiện tại thì không.

-Như này được chưa ạ?

Một lần nữa tôi lại lom khom đi dưới rãnh nước rồi nằm sấp xuống bò sang bên kia như những lần trước nhưng khi mới bò được khoảng một nửa trong đoạn tối như hũ nút thì đầu bên kia có ánh đèn pin đang soi đến nên tôi vội dừng lại dỏng tai nghe ngóng.

-Vị chi là hai mươi bảy cháu nội ngoại tất cả, trong đó có sáu bé gái.

-Hề hề... mày chơi với ma nhiều có kinh nghiệm quá.

-Vậy ông cho mấy ông nghĩa binh này theo cháu, bên trong mà xong việc cháu quay ra thu binh ở đoạn này, ông và ông Ba rút vào trong vườn. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Cả ta nữa, bọn ta sẽ đi cùng!

-Hai ông nên chọn mấy ngọn cây ở phía này này. – Tôi chỉ tay vào bụi rậm phía bên tay trái mình, tôi nhớ nơi ấy có một cây sung mà sau này chia đất với nhà hàng xóm nên cây này đã bị chặt bỏ, thay bằng một bức tường gạch. – Tuyệt đối không đứng ở trong khu vườn này.

-Nếu bọn nó ép quá buộc phải rút thì các ông chắc cũng biết đường rồi, rút hết quân ra ngoài, nếu chúng nó đuổi thì dẫn chạy theo lối cổng chùa qua ngả mả của Mẹ Sư.

-Sao thế đại ca?

-Thì gọi lão Thổ Địa lên hỏi lại đi đại ca.

-Ông cần hỏi cái gì?

Không khó khăn gì để tôi tìm một cái que dài khoảng một mét đặt lên rãnh nước.

-Gia chủ quả là có mấy đứa cháu đang ở trong làng nhưng chúng đều là cháu ngoại, còn rất nhỏ.

-Chị sẽ đi cùng với em.

-Ui, xem ra cái lạch nước này dài phết mày ơi. – Một giọng thì thào.

-Khoan đã!

-Bọn họ lại làm phép gì hả chị?

-Thằng Dực! Mày rải đậu từ chỗ này đến gò đất, còn bao nhiêu thì rải hết đi, mai cũng chẳng còn cần phải dùng nữa. – Đường Thốc Tử ra lệnh.

-Các ông yên tâm, sẽ chẳng lo thất nghiệp đâu ạ. Bây giờ ba ông cứ đứng ở đây chờ cháu, cháu bò sang bên kia xem bọn họ đang làm gì.

Tôi vội trở người nằm ngang, lưng dựa vào một bên bờ đất, thanh kiếm gỗ được giơ lên cao, lẫn vào những cành cây nhỏ. Hai người đàn ông đang tìm kiếm tôi soi đèn pin vào bên trong rãnh nước tối om nơi tôi đang ẩn nấp, ánh đèn không thể xuyên qua hết được đoạn này.

-Chỗ này chật hẹp nên cháu chỉ bố trí được chừng này quân thôi, trước mắt cháu nhờ hai ông. - Tôi đứng cạnh rãnh nước và nói. – Một ông chỉ huy đội Kim quân, một ông chỉ huy đội Hỏa binh. Hỏa binh cháu đã chia thành hai đội nhỏ.

Di chuyển về phía trước thêm khoảng hơn một trăm mét thì phải ngồi xuống chờ đợi, trên tay tôi vẫn xách túi... nước giải đựng những quả “lựu đ·ạ·n” cùng đôi găng tay cao su. Đội quân gạo rang mà tôi đang dẫn theo cũng được ra lệnh ngồi xuống chờ đợi. Một phút đồng hồ trôi qua, tin tức từ phía trước đã truyền đến.

-Bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ?

---

-Nhưng mà tao hãi, tao đéo muốn bị cụt tay.

-Để tao thử xem nhưng lão gian manh này đi nhanh như vậy thì tao nghĩ là...

-Vậy có vong hồn vất vưởng nào không thuộc gia tiên, tiền chủ của đất này đang ẩn náu hay không?

-Nhưng...

-Lũ người kia thì sao ạ?

Một khoảng im lặng cho đến khi có thêm giọng nói khiến tôi hồi hộp cất lên:

Đúng là giọng của ông Thổ Địa, mặc dù đã lâu rồi nhưng tôi không thể quên được, giọng nói của ma, của tiểu thần, của người có âm vực khác nhau rất khó giải thích.

-Chỗ này thì làm đéo gì có gì mà tìm, đống bụi rậm này người lớn làm sao mà chui qua được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 310: Ông Thổ Địa