Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 316: Nghi binh
Cách duy nhất mà tôi nghĩ có thể trở lại vườn bưởi nhà bà ngoại dưới làm mưa tên vẫn bắn sang vun v·út chính là hiện thân trở lại, tránh họa được mặt này thì đối diện với họa mặt khác. Tôi có thể sẽ bị Đường Thốc Tử phát hiện khi bò sang bên ấy hoặc khi ẩn thân sẽ bị lão ta cho một nhát kiếm để thành ma thật. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, thật ra cũng chẳng phải là cân nhắc gì, chỉ là mong cho bản thân mình sẽ may mắn, thêm nữa tiếng s·ú·n·g hai bên đang bắn lẫn nhau, tiếng hò la vang trời cũng là một lợi thế, tôi nghĩ rằng Đường Thốc Tử và nhóm tổ tiên của ông ta vẫn sẽ đứng dưới gốc cây duối trên gò miếu vì dưới vườn bưởi khi nãy tôi thấy đen đặc những âm binh.
Tại sao tôi lại muốn trở lại đất nhà bà ngoại? Ngoài lý do chính là tìm cách nào đó hóa giải bùa phép yêu ma của gã trọc đầu để giải thoát cho hai chị, tôi tin rằng thứ bùa phép đó nhất định được yểm ở đâu đó trên gò đất và hình nhân bằng vải là một điểm tôi cần lưu ý. Hình nhân bằng vải đó có thể chính là nguyên nhân hoặc chính là nơi trú ngụ của tổ tiên lão trọc đầu, còn đội âm binh này hẳn là sẽ có một bát hương hoặc vài bát hương. Lý do thứ hai khiến tôi phải rời khu vườn này là vì có ở lại cũng không giải quyết được gì nhiều trong khi đằng sau nhà còn một đội Hỏa binh, với số lượng hơn một trăm cùng hai chục cự mã liệu họ còn chống chọi được hay không? Đám âm binh này ngoài việc có cung thủ thì cũng còn có hỏa khí giống như tôi nhưng số lượng không rõ là bao nhiêu.
Đoạn đường di chuyển trong vườn không là bao nhưng tôi cảm nhận rõ được không khí lạnh, cũng phải mạo hiểm, thật sự là mạo hiểm vì đằng nào thì lão trọc đầu cũng đã đoán biết được thân phận của tôi rồi, có thể là chưa khẳng định hoàn toàn nhưng với những thông tin ông ta nhận được thì chỉ có ngu mới không phát hiện ra thằng lỏi con mà họ đang đối phó quả thật là tôi chứ không phải ai khác.
Không có gì khó khăn khi tôi bò trở lại vườn bưởi, ngoài việc ở vườn bưởi này còn lạnh gấp đôi so với khu vườn bên kia, nhiệt độ có khi chỉ còn dưới mười độ, không khác gì mùa đông kèm chút mưa phùn. Ngay khi chui qua hàng rào, tôi liền ngoặt sang phía bên phải cẩn thận men theo bức tường gạch đi về phía cổng, tôi mất hơn ba phút để di chuyển quãng đường khoảng hơn một trăm mét. Vừa lom khom đi tôi vừa đổi kiếm sang tay trái tranh thủ quét ngang vài đường, trúng hay không tôi chẳng biết nhưng điều này làm tôi yên tâm hơn. Bây giờ tôi chẳng có ngọn hải đăng nào, cũng chẳng có cột mốc nào, tôi hoàn toàn giống như một người bình thường vậy, thứ làm tôi tự tin nhất lúc này là thanh kiếm gỗ trên tay cùng một ít gạo rang còn sót lại.