Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 347: Trò đùa số phận
Kỳ thi đầu vào cấp 3 diễn ra khoảng đầu tháng 8 năm 1998, tôi không nhớ ngày cụ thể. Mẹ tôi muốn đưa tôi về xem như động viên tinh thần đứa con trai lớn, tuy nhiên tôi nhớ đợt thi tốt nghiệp mẹ tôi cũng háo hức đưa tôi đi thi nhưng chỉ được buổi sáng đầu tiên rồi trên đường trở về mẹ tôi đã hạ cánh xuống ao bèo trước nhà. Tôi cũng cảm thấy mình lớn hơn dù chiều cao chẳng cải thiện được mấy nhưng tôi nghĩ rằng cấp 2 là trẻ con thì sắp vào cấp 3 cũng nên tỏ ra là người lớn. Người lớn thì không cần bố mẹ đưa đi thi. Bên cạnh đó, ngày đi nộp hồ sơ thi tôi đã rút ra kinh nghiệm rằng không nên mang theo nhiều tiền và điều thứ hai chính là giấu đi thân thế của mình kín nhất có thể. Việc mẹ tôi, một phụ nữ 34 tuổi ăn mặc thời thượng, tóc uốn xoăn đi xe máy Dream chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người. Tôi biết bạn bè của tôi cũng nhiều đứa mẹ chúng nó tuổi cũng còn trẻ nhưng công việc đồng áng đã làm họ già trước tuổi với vẻ khắc khổ hiện rõ trên khuôn mặt.
Ban đầu tôi định bắt xe khách về như mọi lần nhưng bố tôi tiện giao hàng nên nói với chú tài xế xe tải đưa tôi về tận nhà. Xe tải để chở sữa đậu nành là loại nhỏ có lẽ của Suzuki, loại này thời kỳ ấy hãng taxi tải Thành Hưng có rất nhiều. Bởi vì ca bin xe nhỏ nên bố tôi không đi cùng, tôi được giao luôn nhiệm vụ giao hàng, kiểm đếm, thu tiền rồi gửi cho chú tài xế mang ra Hà Nội cho bố. Quãng đường gần 40 cây số từ nhà tôi về đến nhà không phải là xa, tôi cũng không còn nhớ mình đã nói những chuyện gì trên suốt thời gian ngồi trên xe ô tô cùng chú tài xế. Điểm giao hàng là một đại lý lớn có tên là Khanh Phúc nằm ngay cạnh cổng trường mà tôi sẽ thi, tôi chỉ nhớ chú của cửa hàng tên là Khanh còn cô vợ của chú ấy tôi đã quên tên, có thể tên cô ấy là Phúc. Cô chú ấy đều là những người dễ mến, khoảng năm 2006 thì cô chú chủ cửa hàng này chuyển lên sinh sống tại thành phố Bắc Ninh cùng hai đứa con trai. Trong lúc kiểm đếm hàng hóa, có lẽ vì thấy tôi nhanh nhẹn hoặc trước đó bố tôi đã gọi về báo trước nên cô chủ cửa hàng hỏi tôi nhiều chuyện, trong đó có cả chuyện tôi chuẩn bị thi vào ngôi trường ngay bên cạnh nhà cô ấy. Những câu chuyện không đầu không cuối với cô Phúc đã giúp tôi có chút ít thông tin rằng những thanh niên choai choai ở làng Ngọc Khám này rất nghịch, cũng có nhiều lần những thanh niên choai choai chặn đường đánh học sinh khi đi học về. Sở dĩ tôi quan tâm và hỏi những chuyện như vậy là để... điều chỉnh thái độ của mình nếu như có chạm mặt hoặc đụng phải người không nên đụng. Chuyện đám con trai đi học b·ị b·ắt nạt phổ biến ở nhiều nơi chứ chẳng riêng gì ở quê tôi. Tôi nhận ra rằng mình có đầy đủ những điều kiện để đáp ứng việc b·ị b·ắt nạt, trước hết là tôi nhỏ con, sau đó là tôi có tiền và cuối cùng là thân cô thế cô chẳng ai giúp được mình trừ chính bản thân mình.
-Cô ơi cho cháu một két bia!
Có khách mua hàng nên cô Phúc ngưng cuộc nói chuyện với tôi đi lấy hàng bán cho khách còn tôi đứng cạnh cái bàn nhỏ với cuốn sổ tay bìa màu xanh quăn mép của bố chờ đợi cô Phúc ký nhận. Khách hàng mua một thùng bia mà cô Phúc đang đi lấy là một đứa con gái trạc tuổi tôi, mái tóc đen dài, da trắng, khuôn mặt phải nói là đẹp. Quần áo nó mặc cũng có chút gì đó khác biệt với những đứa con gái ở quê mà tôi biết. Con bé này mặc áo thun màu sáng, mặc áo khoác mỏng màu trắng sọc xanh bên ngoài, kiểu quần kaki ống nhỏ sáng màu, đôi dép Bitis màu vàng nhạt cài quai. Tôi nhìn nó một lúc và chỉ quay mặt nhìn lên trần nhà khi bốn mắt chạm vào nhau.