Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 351: Bà Hạ Con
Làng tôi năm nay có vài thứ mới dành cho đám trẻ con. Cuối cùng thì “ánh sáng văn minh” của Thủ đô đã chiếu về đến làng mặc dù làng tôi chỉ cách địa phận huyện Gia Lâm, Hà Nội có 17 cây số. Làng tôi có cửa hàng điện tử để bọn trẻ con giải trí. Gọi là cửa hàng cho sang nhưng tôi không nghĩ nó thực sự là một cửa hàng điện tử đúng nghĩa. Cửa hàng điện tử đầu tiên là quán sửa xe đạp đầu làng của chú Bình, quán này chỉ có hai cái máy bốn nút với hai tivi 14 inches. Mặc dù toàn những trò chơi cũ kỹ từ hai năm trước nhưng chẳng bao giờ vắng khách từ lúc giữa trưa cho đến gần nửa đêm, tôi nhớ là mỗi giờ chú Bình sẽ thu phí một nghìn đồng. Cửa hàng điện tử thứ hai có vẻ chuyên nghiệp hơn do anh Tuấn làm chủ. Cửa hàng của anh Tuấn có ba máy bốn nút, ba máy Sega (tôi chưa bao giờ cất công đi tìm hiểu tên chính xác của những máy móc đó là gì). Cửa hàng của anh Tuấn có cả thanh niên lẫn trẻ nhỏ, mở cửa từ sáng cho đến nửa đêm, bên ngoài sân anh Tuấn còn đặt một bàn bida phục vụ những thanh niên có sở thích này. Trẻ con trong làng chẳng còn chơi đá bóng mỗi chiều, chúng nó thích những trò chơi mới lạ như bắn ruồi, Contra, Mario... R9 cũng đã từng thử chơi vài lần và nó tỏ ra có năng khiếu trong trò bắn ruồi.
Trẻ con làng tôi cơ bản là đứa nào cũng có tiền nhưng chỉ là có mà thôi, chúng nó chơi mãi rồi cũng hết tiền. Vài tháng sau khi có hai cửa hàng điện tử thì lác đác trong làng có mất trộm vặt, toàn những thứ chẳng đáng gì như nồi nhôm, mâm đồng... tôi biết những thứ ấy được bán cho những bà, những ông đi thu mua đồng nát. Mâm đồng, nồi nhôm cùng những thứ khác đã biến thành những giờ chơi điện tử. Ông bà mà muốn tìm cháu của mình thì cứ ra cửa hàng điện tử sẽ thấy chúng nó.
Cửa hàng điện tử kiêm quán bida của anh Tuấn là một dãy nhà cấp bốn nhỏ, mới được xây trong mùa hè vừa rồi, ngôi nhà này nằm giữa khoảng từ cây đa cổ thụ đến cổng bãi tha ma Cầu Khoai. Anh Tuấn là bộ đội xuất ngũ về địa phương, anh ấy biết chơi bida nên dạy cho những thanh niên trong làng, ban đầu chỉ là chơi vui nhưng khi có ít tiền cược vào sẽ vui hơn nhiều. Tệ nạn cũng từ đó mà ra, cũng chỉ là những con gà, con vịt của nhà nọ nhà kia biến mất không rõ nguyên nhân.
Tôi không phải là một đứa mê chơi điện tử, những trò mà những đứa trẻ hay thanh niên ở làng tôi chơi thì tôi đã chơi từ đời tám hoánh vào những mùa hè trước đó rồi. Thi thoảng trên đường đi học về tôi cũng tạt vào đứng nhìn một lúc rồi lại về, R9 thường ở lại xem rồi tập chơi bida với những người khác. Nó là một thằng chơi bida rất khá nếu so với tôi, đến già đầu rồi mà tôi còn chẳng biết cầm cây gậy ra sao cho đúng. R9 đã từng nói tôi là người trời bởi vì tôi hờ hững với tất cả những thứ gì một đứa ở tuổi của tôi nên quan tâm. Để chứng minh rằng mình cũng là đứa bình thường, tôi đã gọi điện ra cho em trai tôi nhờ nó mua hộ một cái máy điện tử bốn nút cũ ở chính cửa hàng mà tôi hay chơi vào những mùa hè vừa rồi. Cái máy đó mua hết bốn trăm nghìn, những cái băng bằng nhựa màu vàng, màu nâu, màu đỏ... thì năm mươi nghìn một cái. Tôi có tiền mà, mua về chơi một mình vừa yên tĩnh lại vừa có thời gian nghiên cứu trò chơi. Có một vài trò tôi chơi khá giỏi bởi vì... chơi nhiều, đặc biệt là trò lái xe máy đi qua những địa hình lồi lõm đủ cả. R9 cũng hay lên chơi, về sau nó mê quá tôi cho nó luôn cái máy cùng những cái băng đó để các em nó khỏi phải ra đầu làng chơi.