Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 410: Dự cảm không lành
***
Gần mười năm sau sự kiện tôi tận mắt chứng kiến quả trứng gà do chính tay mình đặt lên đầu đũa không rơi thì vô tình tôi có đọc một vài bài báo viết về các nhà ngoại cảm đi tìm mộ cũng dùng cách đặt trứng gà lên đầu đũa tre để xác định mộ chí. Ban đầu người ta bán tín bán nghi, sau đó nhiều người tin và đó là cơ hội để các thầy trên khắp vùng Bắc Bộ thi nhau dùng cách này để giúp thân nhân tìm mộ, chủ yếu là mộ liệt sỹ. Bẵng đi vài năm khi tôi đã không còn ở Hà Nội nữa, khoảng thời gian đó tôi thường xuyên sử dụng máy tính, lang thang trên nhiều diễn đàn và vô tình đọc được nhiều bài báo, nhiều ý kiến cho rằng việc tìm mộ, xác định mộ phần bằng quả trứng gà là không có căn cứ, không có cơ sở khoa học cũng như nhiều thầy sử dụng phương pháp này để l·ừa đ·ảo. Tôi không phán xét cũng không dám đưa ra bất cứ nhận định nào ngoài những cái thở dài. Sơn Ca đã nói đúng, cho dù vài năm trước tôi có kể cũng chẳng ai tin ngoài những người thân trong gia đình. Tại sao những người trong gia đình tôi lại tin tưởng những điều Sơn Ca nói hoặc làm đó là một câu chuyện dài. Trong cái xã hội mà thật giả khó phân thì thời gian luôn cho chúng ta câu trả lời chính xác nhất về những gì đã diễn ra.
Cá nhân tôi tin vào những điều khoa học khó giải thích, nếu kết hợp giữa tâm linh và khoa học để đưa ra một kết quả giống nhau thì thật mỹ mãn. Những ai đã từng trải qua, đã từng chứng kiến hoặc gia đình đã từng được giúp đỡ tìm mộ hẳn sẽ có cái nhìn hoàn toàn khác về người thầy mà gia đình nhờ vả. Ở cái năm 1999 khi mà internet còn chưa phát triển, gần tám mươi phần trăm dân số cả nước vẫn sống ở các vùng nông thôn, trong các luỹ tre làng thì những điều kỳ bí còn rất nhiều.
Tôi là một kẻ tò mò cũng là một đứa hay nói chuyện nhưng tôi đã không kể cho người mới gặp hoặc bạn bè cùng lớp nghe về những thứ tôi đã trải qua bởi tôi cho rằng sẽ chẳng ai tin còn người lớn, với những nỗi lo cơm áo gạo tiền hầu như không để tâm. Tôi – một thằng học sinh lớp 10 – là tỷ phú thời gian lại ít bạn bè, cuộc sống vốn là vậy, luôn công bằng với tất cả mọi người. Vì ít bạn nên tôi trải nghiệm nhiều thứ bạn bè không biết, thay vì những chiều đá bóng hoặc tụt tạt chỗ nọ chỗ kia thì tôi lại ngủ vùi và tỉnh như sáo vào ban đêm khi cả làng đã chìm trong giấc ngủ để khám phá những thứ lạ kỳ. Đối với một người vừa bước ra khỏi lứa tuổi thiếu niên thì những thứ mà bản thân tôi khám phá hoặc chứng kiến không khác gì những trò chơi của trẻ nhỏ. Đến khi tôi 20 tuổi nhiều người vẫn nói tôi có tính cách như thằng trẻ con vô lo vô nghĩ, thật ra mọi chuyện đều có lý do cả. Tại sao phải lo nghĩ quá nhiều khi biết rằng khó khăn mà mình đang phải đối mặt không thể giải quyết trong ngày một ngày hai? Thay vì ủ rũ, lo âu thì cứ vui lên, tươi cười mà tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt.