Chương 428: Mặc cả trên nóc nhà
***
Sơn Ca là một con người khó hiểu, đôi lúc tôi tưởng mình đã hiểu anh ta được vài phần thì tôi lại té ngửa nhận ra rằng mình chẳng hiểu cái gì hết. Suy cho cùng, ẩn sau khuôn mặt có vẻ khờ khạo và vô hại kia là một con người thâm sâu khó lường, tôi chỉ có thể vừa chơi, vừa đề phòng. Nếu đã chơi với ai mà vẫn phải đề phòng thì chắc chắn đó không phải tình bạn, đó chỉ là một sự hợp tác trên phương châm đôi bên cùng có lợi. Tôi cho rằng Sơn Ca chẳng học hỏi gì được từ việc chơi với tôi bởi sự thật thì tôi là một thằng nhóc mới hơn mười sáu tuổi, ăn chưa no, lo chưa tới thì biết gì về cuộc đời. Nhưng tôi thì khác, trong mối quan hệ này tôi học được rất nhiều thứ, điều đặc biệt nhất, có giá trị nhất theo tôi chính là việc cười mà như không cười, nói mà như không nói. Hồi trước tôi không hề nhận ra được giá trị của việc này, chỉ đến khi tôi từng bước đặt chân vào con đường bán hàng thì thôi mới nhận ra rằng mình thực sự là một thằng nguy hiểm. Tôi đọc thấy người ta hay nói những thằng bốn mắt thường nguy hiểm bởi họ nhìn cuộc đời sâu gấp đôi người khác, dĩ nhiên đây chỉ là một câu nói hài hước nhưng sự thật trong cuộc sống cũng có nhiều người là lưu manh giả danh trí thức.
Tôi phát hiện ra mình bị cận vào năm tôi 19 tuổi khi đang ngồi trên giảng đường đại học. Trong suốt những năm sau này mắt tôi không hề tăng độ, chỉ đến khi tôi bắt đầu hì hục ngồi viết lại những chuyện đã xảy ra trước đây thì mắt tôi tăng độ, có lẽ tăng khoảng 0,5 đi - ốp. Lần cuối cùng tôi đo mắt và thay kính gần nhất là trước sinh nhật lần thứ ba mươi bảy của mình.
Bà Còng chắc cũng nghe loáng thoáng việc Sơn Ca ở nhà tôi, ở chợ mà, các bà các cô lại hay chuyện, tiếng lành đồn xa, tiếng xấu còn đồn xa hơn trong khi cái chợ Nam Đồng cũng không tính là to. Một chiều bà Còng ngồi chờ gặp bằng được Sơn Ca và trình bày mọi chuyện ma quỷ mà bà đang gặp phải, bà Còng muốn Sơn Ca đuổi lũ ma quỷ trú ngụ đi nơi khác cho bà yên giấc mỗi đêm. Sơn Ca đã một lần chạm mặt với đám quỷ ở gốc cây ấy dạo trước Tết, bởi thế anh ta hỏi bà Còng rất kỹ. Tôi nằm trong phòng nhưng tai vểnh ra nghe rõ đầu đuôi, tôi không bỏ sót tình tiết nào. Đúng ra mọi chuyện chẳng có gì nhưng bỗng dưng tôi bị lôi vào chuyện này.