Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Chương 50: Tuyển Người Hầu
Bà Già về nhà vào chiều ngày thứ Ba, tính ra bà đi Hà Nội cũng tới gần cả nửa tháng chứ không ít. Tôi đã ngóng trông bà rất nhiều, có vài buổi chiều tôi cứ đạp xe ra cầu Đình, dựa vào thành cầu ngóng trông những chiếc xe khách chạy qua, nếu có xe nào dừng lại trả khách thì tim tôi lại đập mạnh và hồi hộp, nhưng đều không phải bà, tôi biết sẽ không có nhưng tôi chả biết làm gì vào những buổi chiều ấy. Cảm giác trống trải khiến tôi muốn ra khỏi nhà để ngóng chờ một chút hi vọng và nhìn những cái xe đi qua đi lại trên đường. Hôm nay bà đã về, ngồi trên thềm nhà thấy xe máy chở bà đi vào tôi liền đứng dậy, nhìn thấy bà Già được chú Toàn tôi, chồng của cô Lý chở về thì tôi cười thật tươi, lòng yên bình thấy lạ, sẽ không còn những buổi chiều trống vắng nữa.
Cho đến khi đã lớn, tôi đi nhiều nơi và mỗi khi nằm nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu sao mình có thể trải qua hơn mười ngày dài đằng đẵng như vậy, lúc đó thì thấy bình thường nhưng khi trưởng thành và hiểu hơn về sự cô đơn thì nhận ra mình cũng thật giỏi.
Có những khoảng thời gian tôi chỉ một mình lạc lõng giữa phố đông, mỗi cuối tuần tôi đều chạy xe về gặp bà Già và bà Trẻ, đôi khi cả chị Ma, ngủ một đêm rồi lại lên xe đi. Tôi nhận ra rằng đó là một nơi cực kỳ bình yên đối với mình, là nơi tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Mỗi lần về đó tôi tạm quên đi tất cả những lo toan, bận bịu, mưu tính... diễn ra hàng ngày. Trước những biến cố quan trọng của cuộc đời, tôi đều đứng trên mảnh đất thân thuộc của mình và quyết định mình nên làm như thế nào, thật may mọi thứ đều tốt đẹp hơn khi tôi nỗ lực không ngừng và cộng thêm một chút may mắn.
Bà Già đã trở về, bà hồng hào lên thấy rõ, tôi rất mừng. Bà vừa về đã đi nhìn một lượt quanh nhà rồi làu bàu rằng tôi để nhà cửa bừa bộn, quần áo lung tung, bếp nấu cơm thì như bãi chiến trường... Tôi cứ đi theo sau vâng dạ liên hồi, cứ vâng rồi lại vâng... Sao cũng được, bà đã về rồi, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa, khi vui người ta ai cũng trở nên khác lạ. Tôi mười hai tuổi đã cảm nhận và trải qua sự cô đơn trong hơn mười ngày, mặc dù cũng có những người bạn ở xung quanh nhưng chỉ cần khi họ rời đi thì lập tức tôi lại trở lại trạng thái rất trống vắng, căn nhà như rộng hơn gấp bội phần.