Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Mùi Máu Tanh Trong Gió (P.2)
- Tao được biết có một số người đang muốn đào mồ trộm mả ở làng mình nên tao đã phá họ.
- Đêm nay, sẽ có người đến bãi tha ma làng mình đào mả, chưa biết là đào mả nhà ai nhưng tao nghe nói họ đào mả để yểm bùa, nhằm cho con cháu của n·gười c·hết suốt đời không ngóc đầu lên được.
R9 im lặng, nó nhặt vài cành cây nhỏ và đất ném xuống ao.
- Có thứ ấy luôn á?
Tôi chạy vào nhà lấy cái thùng mì tôm dưới gầm phản mang ra cho R9 xem và giải thích vài thứ cho nó, mục đích sử dụng, cách sử dụng và hiệu quả nhưng tôi không nói đến các linh hồn, tôi nghĩ không cần thiết. Với bọn trẻ như chúng tôi thì chỉ cần xoáy vào các vấn đề liên quan đến gia đình, dòng tộc, chính nghĩa là được, đọc truyện nhiều ai cũng muốn mình là phe chính nghĩa cả.
Chương 72: Mùi Máu Tanh Trong Gió (P.2)
***
- Có, nhưng loại nhỏ, nhưng để tao đi hỏi xem ai có băng dính to tao xin một ít.
- Mày trả công tao đấy à?
- Tại sao lại thế?
- Bọn mình sẽ làm gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
9 giờ tối, ngày 15 tháng 11 năm 1996.
Thật hay giả không quan trọng bằng logic, thật mà không logic sẽ thành giả và ngược lại.
- Đồng ý.
Tôi dúi vào tay nó cái đồng hồ Casio, tôi nhớ cái đồng hồ này nó đeo đến tận hết lớp 12 sau đó mới cho thằng em thứ ba của nó. Bạn bè thì không bao giờ cần cảm ơn, về sau nhiều thứ nó lấy của tôi mà có cảm ơn gì đâu, chỉ cười hềnh hệch và bảo “bố mày xin”.
- Cái này thì tao không biết nhưng tao sẽ ngăn cản, không phải tao sợ ra bãi tha ma nhưng tao cần có người phối hợp. Tao không biết người ta sẽ đào mả nhà ai, cũng có thể là tổ tiên nhà mày hoặc tao, cũng có thể là không nhưng tao sẽ ngăn cản. (đọc tại Qidian-VP.com)
***
- Tí nữa đi cũng được, bãi tha ma làng mình thì tao cũng không lạ mấy vì mộ cụ tao cũng ở đấy.
- Có loại lá đó thật à?
Tôi và R9 buổi chiều lại ra bãi tha ma chung với nhau, dưới ánh nắng chiều, thằng quần cộc đứa quần dài cùng đứng cạnh nhau trên đống gạch và chỉ trỏ, cùng xem bản đồ vẽ tay y như những nhà quân sự đại tài vậy. Hai chúng tôi sau khi thực địa kỹ càng thì thống nhất chọn ra ba vị trí trú ẩn:
Sau cùng là những ám hiệu vì nếu miệng bị bịt thì không thể nói được nhưng cả hai cùng thống nhất rằng cùng tiến, cùng lùi và không cách nhau quá năm mét do trời tối và địa hình này dễ lạc nhau. Trường hợp bị lạc nhau thì cố gắng tìm đến đoạn ao nông và chờ. Nếu phải rút chạy thì bằng mọi cách phải rút theo hướng ruộng khoai sau đó vòng lên gốc đa cổ thụ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể do số phận đã gắn kết chúng tôi thành đôi bạn thân, nó hơn tôi hai tuổi lại học cùng khóa, sau này cứ tôi sống ở đâu thì tự nhiên sau đó nó cũng dọn đến, phải mãi đến lúc 34 tuổi nó mới rời bỏ mọi thứ, sống một cuộc đời ẩn dật một thời gian sau đó mới ổn định.
Hai chúng tôi đi bộ ven đường, thi thoảng vẫn có xe máy đi lại trên đường nhưng hai bóng đen vẫn lầm lũi đi trong đêm tối sát bên nhau, chúng tôi đi qua gốc đa rồi tới cái cây cao ngoài cổng bãi tha ma thì cả hai cùng đứng lại nhìn nhau, cùng gật đầu sau đó đi thẳng vào lối đi chia bãi tha ma thành hai nửa. Chúng tôi đi thẳng tới đống gạch ban chiều rồi chọn một đống phía sau, thấp hơn một chút rồi len lên ngồi, cái ống nhòm để lên trên đống gạch cao phía trước thi thoảng hai đứa thay nhau nhòm ra ngoài, được một lúc R9 rút ra khoe với tôi một cái bật lửa bằng kim loại, không hiểu nó kiếm ở đâu ra. Tôi cầm giơ lên cao để nhìn rồi trả lại nó, ý nói rằng có gì đặc biệt đâu nhưng khi nhận lại, R9 bật lên cho tôi xem thử, tôi rất ngạc nhiên vì lửa rất mạnh, một thứ bật lửa mà bấy giờ người ta gọi là bật lửa gió, tôi gật gù đã hiểu. Bật lửa này mà dùng châm pháo thì bá đạo thật sự.
Tôi và R9 gặp nhau ở đầu làng, cả hai đều mặc áo phao cũ tối màu, quần dài và đi giày, dĩ nhiên thêm cả mũ len trùm đầu nhưng được giấu trong người, “đồ chơi” mang theo để vào ba-lô do R9 mượn được, một cái ba-lô nhỏ và cũ, càng tốt. Hai chúng tôi vừa đi ra khỏi cầu đình thì tôi đưa cho R9 hẳn hai miếng lá vối, chính xác hơn là tôi đã cắt cái lá vối thành bốn phần, trùng hợp là lần này con bướm trắng đậu trên một lá vối non và lại rất to nữa.
Vị trí thứ nhất chính là khu vực lò gạch và đống gạch này vì tầm quan sát tốt, cách rìa bãi tha ma khoảng chừng bảy mươi mét, có một lối đi rộng và hai bên là hố đất rộng có ít nước và bùn nhão.
Từ vị trí thứ nhất có thể di chuyển một cách kín đáo theo lối đường vòng cung được che chắn bởi các đống gạch, hố đất, bụi cây, vài cái mả đất...
R9 vẫn không dám tin, điều này thật sự quá hoang đường.
Vẻ mặt R9 kinh ngạc nhìn tôi không chớp mắt.
- Biết, thấy bảo là có người đến ă·n t·rộm.
- Một cái để trong người thật kỹ phòng thân, một cái giờ mày cho lên miệng. Còn băng dính cứ để đến gần 11g thì dán miệng cho nhau, lát nữa cần nói gì thì ra hiệu chứ không được để rơi lá. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bọn nó có đông không?
- Mày yên tâm.
Tôi kể sơ lược cho R9 nghe những chuyện đã xảy ra, từ đoạn tôi ném pháo ở cánh đồng gần nhà cho đến cánh đồng mé khu Tây nhưng tôi không nhắc đến chị Ma hay những vấn đề khó hiểu, chỉ là do tôi vô tình nghe được họ nói chuyện nên biết vậy thôi.
Tôi chỉ có hai thằng bạn như vậy nhưng thằng biết nhiều bí mật của tôi, sau vợ tôi, chính là nó, thậm chí có nhiều bí mật chỉ hai đứa biết, sống để bụng c·hết mang theo. Từ hồi nó cưới vợ tôi chỉ duy nhất ăn cùng hai vợ chồng nó một bữa cơm còn bao lần đi công tác không có một chút thời gian nào để ghé qua mặc dù cơm đã đợi sẵn, tôi biết nó không bao giờ giận vì nó quá hiểu trên vai tôi có những gì nhưng điều tuyệt vời là vào mỗi buổi trưa khi tôi được giải lao khoảng sáu mươi phút giữa các cuộc họp thì nó luôn ngồi ở quán cafe cửa công ty chờ tôi. Chẳng có chuyện gì nhiều để nói, cứ ngồi chung một bàn dăm ba chuyện phiếm vậy thôi, tôi phải đứng lên thì nó cũng đi về, mẹ tôi coi nó như con trai lớn, hồi tôi mới rời quê nó cũng thay tôi trông nom bà Già, thường thì nó ngủ luôn ở lại với bà tôi rồi bà tôi cũng xem nó như cháu.
- Lí do?
- Tao nghe nói chỉ có một người, nhiều lắm là hai.
- Bố sợ đéo gì, thằng nhát gan như mày không sợ mà tao sợ thì chẳng phải là sỉ nhục à?
- Ngậm lá vào miệng cũng nói được mà.
- Ừ, nhưng tốt nhất khi vào việc thì mình không nói, đề phòng bất trắc.
Vị trí thứ ba nằm ở mé Tây của bãi, nơi có những bụi cây găng cùng nhiều cây dại khác khá um tùm, đứng ở vị trí ấy sẽ lẫn vào cây và rất khó phát hiện ra.
---
- Có chứ, rất thần kỳ nhưng phải luôn ngậm trong miệng, mày cứ tưởng tượng như trong truyện Hesman ấy, thằng Gatsco tàng hình đấy, ngậm cái lá này vào sẽ tàng hình y như vậy luôn.
Vị trí thứ hai nằm ở mé Đông của bãi tha ma, chỗ đấy có một cái mộ lớn được xây cao, thuận tiện làm nơi ẩn nấp và nếu cần phải rút sẽ lui dần ra phía những ruộng khoai lang, gần đó có một cái ao nhưng rất nông.
Tôi và R9 ngồi trong vườn nhà tôi, không gian yên tĩnh dưới cái nắng buổi trưa, hai chúng tôi ngồi dưới gốc cây vối nhìn ra cái ao sau nhà, giữa hai đứa là một tích nưới vối của bà và một cái chén.
- Đéo tin.
- Tao biết mày không tin nhưng đây là sự thật, tao làm thế là có lí do.
- Thế thì đơn giản, cho vào miệng rồi bịt miệng bằng băng dính là xong chứ gì.
- Mày yên tâm, tao có một bảo bối, một thứ lá thần kì, chỉ cần cho vào miệng ngậm thì đi ra bãi tha ma vào ban đêm sẽ không bị làm sao, nếu có gặp ma thì cũng không sợ luôn.
- Không có ă·n t·rộm nào cả, tao chính là người đ·ốt p·háo
Có người tham gia cùng bỗng nhiên tôi phấn khởi hẳn, tự tin vào chiến thắng của tôi cũng được tăng thêm.
- Tao có vài thứ đã chuẩn bị.
- Bây giờ mày có cần ra bãi tha ma để ngó lại một lượt không? Tao có vẽ sơ đồ bằng tay nhưng sợ mày khó hình dung.
- Vậy thì tốt quá, tao cứ băn khoăn mãi việc này. Nhưng mà tao hỏi thật, mày có sợ không?
- Tao nói thật, tối nay tao với mày sẽ ngậm lá đi từ làng ra xem có ai nhìn thấy không, thử xem sao, cơ mà lá này tao nghĩ là kị ánh sáng.
Không có lời đồng ý nào, R9 mặc nhiên tham gia, tôi tin rằng đứa trẻ làng nào cũng sẽ làm như thế, chỉ là nếu quá nhát thì sợ mà thôi.
- Vậy thống nhất thế. Việc này tao nghĩ có thể to chuyện, tốt nhất nên giữ kín. Tao rất tin ở mày nên mới nói.
Tôi không biết chị Ma có đồng ý không nhưng tôi tin rằng chị ấy sẽ ủng hộ tôi vì chúng tôi đang làm những việc tốt.
- Tao biết mày là đứa kín miệng nên tao mới nói. Mày biết mấy v·ụ n·ổ pháo trong làng mình vừa rồi chứ?
- Rồi mày sẽ tin nhưng nếu cái lá này rơi ra thì sẽ bị hiện hình, sẽ bị phát hiện.
- Đây, cho mày đồng hồ luôn.
Một lúc sau R9 đang ngó đầu quan sát thì vỗ vai tôi mấy cái, tôi ngó đầu nhìn lên thì thấy vài... bóng người thấp thoáng trên những ngôi mộ, vậy là thằng này cũng đã nhìn thấy rồi. R9 quay đầu sang nhìn tôi, vẻ mặt hơi hoảng hốt, tôi cười nhẹ, lắc đầu rồi vỗ vai nó để nó yên tâm hơn. Hai thằng lại cúi xuống, tôi nghe tiếng R9 thở mạnh hơn, đoán rằng nó đang sợ, tôi vỗ lên đùi nó và đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, nó gật gật nhưng chắc đang sợ, tôi hồi đầu cũng thế, giờ đỡ rồi.
Tôi cho R9 thông tin việc có thể người ta sẽ chỉ nhắm đến những ngôi mộ c·hết trẻ để yểm bùa, để cho bùa mạnh, dĩ nhiên là nó tin rồi, điều này rất logic.
Tôi không có nhiều bạn thân nhưng may mắn đều là bạn tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ừ nhỉ, thế mà tao lại không nghĩ ra. Mày có băng dính không?
Không gian ban đêm giữa bãi tha ma thật sự là tĩnh mịch, có một vài tiếng côn trùng nhưng không đáng kể, tôi ngó đầu nhìn ra, ánh trăng đêm tỏa thứ ánh sáng vàng vọt nhưng trong, trăng đêm nay mười sáu, tròn xoe như cái miệng bát cơm. Những bóng người lởn vởn trên vài nấm mộ khiến tôi không sợ, họ sẽ không thể thấy tôi được nhưng nói theo một cách hơi kỳ dị là tôi lại thấy khung cảnh phía trước rất đẹp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.