Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Người ở Cao Miên, thân tàn ma dại!
Sinh ra ở vùng đồng bằng phía nam, gia cảnh bình thường, cha mẹ mất sớm vì t·ai n·ạn, từ nhỏ sống cùng ông bà ngoại và một đứa em gái đang học cấp ba.
Hai mắt mở rộng, trong tầm nhìn là bốn bức tường kín mít, chỉ có vào cái lỗ nhỏ trên cao khiến ánh nắng rơi vào trên trán, dù vậy hắn không cảm nhận được tí ấm áp nào mà chỉ có cơn đau kh·iếp người.
Nhưng ác độc nhất, vẫn là bị một tên béo ngứa tay, cầm dùi cui sắt đập mạnh vào đùi ở hai chân, cố tình dùng sức đánh cho gãy nát cả xương.
Nhân viên làm mất tiền của công ty ư? Hậu quả không khó đoán, và cũng đừng bao giờ coi trọng lương tâm của mấy tên người hoa hành nghề l·ừa đ·ảo.
Tên mập nói bằng tiếng phổ thông của đại lục, Trần Diện không đến mức toi công lăn lộn nửa năm, không đế nỗi nửa chữ bẻ đôi không biết nên cũng xem như hiểu được đôi chút đôi từ.
Và có lẽ vì đứng giữa lằn ranh sinh tử, suýt ngỏm củ tỏi ký ức tiền kiếp mới bỗng nhiên thức tỉnh.
Làm thế nào?
Công việc chính là cả ngày ngồi sau màn hình máy tính, giả danh chuyên gia mời gọi từng người một tham gia cá cược, chứng khoán ảo, đầu tư một vốn tám lời...
Lần này, hắn thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu nữa, chỉ có thể cầu may rằng bản thân vẫn còn trên đất Cao Miên
Lạnh, đói, khát, đau đớn đến cực hạn.
Chương 1: Người ở Cao Miên, thân tàn ma dại!
"Cạch!"
Đơn giản mà nói, đây là cảnh cáo.
Trần Diện ôm đầu, cả người giãy giụa rồi run rẩy, dù hai chân tàn phế nhưng vẫn cố lăn qua lăn lại như làm thế sẽ bớt đau hơn, mãi đến khi ký ức tràn về như dòng lũ, hắn mới ngây ngẩn cả người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện xảy ra bốn ngày trước.
"Hộc hộc, không đúng…rõ ràng đ·ã c·hết rồi..."
Cho đến một ngày, một tên bạn cũ từng học cùng thời cấp hai rủ hắn đi cà phê.
Còn có thể làm sao?
Trần Diện chợt im lặng một hồi, thời điểm này trong lòng chỉ muốn nói đôi câu thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mặc kệ bản thân tin hay không, ký ức kiếp này vẫn tiếp tục đổ vào trí óc hắn như một cuộn phim tua nhanh.
Bị đ·ánh đ·ập này, dây nịt roi da đều có, bầm tím cả người cũng không có gì là lạ.
Mỗi lần khoản nợ bản thân phải gánh tăng lên thêm ít thì năm trăm, nhiều thì vài ngàn đô.
Không nhịn được lại phải thở dốc vài cái.
Đau thấy tổ tiên luôn mẹ nó!
Đúng thế, chính là bán từ công ty này qua công ty khác.
Ai ngờ vào phòng rồi đối phương liền rút gậy điện, chích cho ba phát điện bản thân liền ngoan ngoãn đi ra làm việc.
Nhìn thấy tên khốn đó dùng điện thoại xịn, đeo đồng hồ hàng hiệu, hắn không nhịn được tò mò hỏi thăm.
Phải biết, tình cảnh hiện tại rất không ổn.
Khi đó ở tay có hai vết bầm lớn do ăn gậy, lại vì sợ bị chích điện tiếp, hắn cắn răng làm việc, nhưng ai ngờ đầu dây bên kia lại là một lão già cáo già, giăng bẫy khiến bản thân tưởng mình câu được cá lớn mà không biết đã bị đối phương đưa vào tròng.
Têm béo vừa cao vừa to, lực lượng cuồn cuộn ẩn dưới lớp mỡ dày, dù vẻ ngoài có vẻ mập ục ịch, nhưng chỉ cần nhìn đôi bàn tay to như cái vỉ đập ruồi của hắn, Trần Diện cũng đoán được nếu bị tát một phát thì có khi mình sẽ gãy cổ ngay lập tức.
Bản thân không tính thông minh cỡ nào, ông bà cũng lớn tuổi nên phải gánh vác áp lực trụ cột gia đình, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn không học tiếp mà vào khu công nghiệp làm công nhân.
"..."
Trần Diện vừa mở mắt sau cơn mê, lập tức phải hít sâu một ngụm khí lạnh vì khó chịu (đọc tại Qidian-VP.com)
Gậy điện cảnh cáo! Bị ép thì phải làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng tử chợt co rút, hai mắt trợn to đầy vẻ không dám tin.
Hai chân phế, hoàn toàn đánh mất khả năng bỏ trốn, tiền lỗ vốn thì không có cách nào để bồi thường nổi cả, mà nếu vẫn không trả được, khả năng cao hắn sẽ bị bán đi xa, đến một nơi xa đến mức không còn cơ hội quay về.
Kết quả dễ đoán, hắn mất trắng năm ngàn đô tiền vốn.
Giấy tờ tùy thân đều bị tịch thu, mơ mơ hồ hồ được đưa vào cái khu gọi là Tam Thái Tử.
Theo ký ức, đây đã là lần thứ tư hắn bị chuyển công ty.
Bản thân nghe hắn khoác lác lên tận trời, liền đỏ mắt, cứ thế bị "bạn cũ" lắc lư bán cho công ty với giá năm trăm đô qua cửa khẩu biên giới.
"Chẳng lẽ đây là địa ngục?"
Ban đầu mang theo tâm thái làm việc chân chính, cố vài năm dành dụm tiền rồi quay về, hoặc ít thì mỗi tháng gửi chục triệu về cho ông bà.
Lương của hắn đủ để chu cấp cho em gái đi học, ông bà ngoại lại có lương hưu nên tình cảnh gia đình không tính quá khó khăn, nhưng cuộc sống thì thật sự vô cùng tẻ nhạt, đơn điệu, lại cực nhọc.
Sau đó, hắn bị ném vào căn phòng này suốt ba ngày ba đêm, mỗi ngày chỉ được cho ăn một bữa cơm cầm hơi.
Còn về đôi chân tàn phế không còn tri giác, đùi đều xoay ngược 180 độ?
"Ở yên đấy, dám gây ồn ào gây sự, lão tử liền chơi c·hết hai thằng cẩu vật tụi bây!"
Mở rộng hai mắt, chỉ thấy một mảnh tối ôm với bốn bức tường kín mít bao quanh, trên cao có một lỗ nhỏ duy nhất để ánh sáng len vào, rơi trên trán, nhưng thứ hắn cảm nhận không phải là hơi ấm, mà là cơn đau thấu xương.
Cái này mới mẹ nó, đó là tiền của công ty làm mồi nhử câu cá chứ không phải của hắn!
Ở cửa, tên béo híp mắt nhìn cả hai, giọng đầy đe dọa:
Càng quan trọng hơn là…chính kẻ này đã đánh gãy chân hắn!
Hay bị chích điện đến co giật như cá chạch càng là chuyện không thể bình bình thường.
Một bóng người bị ném vào, lực đẩy mạnh đến nỗi kẻ bị ném ngã sóng xoài xuống sàn.
Nhưng bản thân hắn đời này chỉ mới chạc hai mươi, tương đối non nớt, càng không biết l·ừa đ·ảo làm thế nào, miệng lưỡi không đủ dẻo, càng không thể tạo ra lợi nhuận thế là bị bán trao tay mấy lần liền.
Hắn nghiến răng, trong lòng điên cuồng chửi mắng chính mình một hồi, nhưng rồi cũng phải cắn chặt môi để lấy lại bình tĩnh, giờ không phải lúc đắm chìm trong tuyệt vọng mà cần phải nghĩ cách thoát khỏi đây.
Mua xe, mua nhà, cưới vợ đẹp không phải là mộng.
Đúng lúc Trần Diện còn đang chìm trong suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên có tiếng động ồn ào, hắn chưa kịp phản ứng cửa sắt đã bị mở toang.
Thế là tên đó nói bản thân đang làm việc bên Cao Miên, công ty do người hoa điều hành, chỉ cần biết thao tác máy tính cơ bản là có thể kiếm tháng cả mấy chục triệu, nếu làm tốt thì không chỉ lương hàng ngàn đô mà còn có cả tiền hoa hồng.
Ý nghĩ rất hay, nhưng đến nơi rồi hắn mới biết cái gọi là “công việc gõ máy tính nhẹ nhàng” thực chất là l·ừa đ·ảo chính đồng bào ở quê hương mình.
"Cái...ta…sống lại?"
Ban đầu chính mình trước khi thức tỉnh ký ức tiền kiếp vẫn tương đối cứng.
Không chịu làm, không muốn tham l·ừa đ·ảo liền đòi lại giấy tờ muốn quay về nước, tên quản lí ban đầu còn cười hì hì mới bản thân vào phòng trò chuyện riêng.
Đời này cũng tên là Trần Diện.
Đồ ngu đồ ăn hại!
Khi này, một tên béo mắt hí chắn ngay trước cửa.
Ầm!
Cả người như bị xe hơi cán qua, xương cốt đau nhức đến c·hết đi sống lại, đáng sợ nhất phải hai chân không còn chút tri giác, động đậy một cái cũng làm không nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
C·hết cụ nó đi cho nhanh!
Từng bước dẫn dụ con mồi vào vòng xoáy tham lam, cuối cùng cuốn cả gia tài người ta vào túi những ông chủ người hoa phía trên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.