

Chương 25: Lần theo dấu vết, đặt tên thế lực
Sau nửa giờ giao lưu vô cùng "hòa thuận" Ratchaya cùng mấy người đồng đội đi xuống.
Mặc dù giám đốc Ngô cực kỳ "niềm nở" mời cả đội nghĩ tạm trong dãy nhà, nhưng Ratchaya từ chối không có đồng ý.
Trời mới biết khi nào hai bên sẽ trở mặt, còn thêm một lí do nữa, đội của hắn cần tự mình điều tra.
Vừa ra khỏi khu nhà, một tên nữ đội viên người Vạn Tượng không nhịn được mà bật cười, ghé sát Ratchaya, hạ giọng nói:
“Đội trưởng, suýt nữa thì anh dọa tên đó tè ra quần rồi!”
Ratchaya chỉ nhếch môi cười nhạt, lắc đầu lập tức phủ nhận.
“Không phải dọa, chỉ là đùa một chút thôi”
Hắn hơi dừng lại rồi bổ sung:
“Tất cả vẫn là vì nhiệm vụ, phải cho hắn chút áp lực sinh tử mới được”
Ratchaya đưa mắt nhìn về khu nhà vừa rời khỏi, ánh mắt sắc bén thoáng qua tia trầm ngâm.
“Nhưng cũng không thể trông chờ hoàn toàn vào một chú heo mập, vậy nên ta cũng phải bắt tay vào tìm kiếm”
Hắn vừa dứt lời, cánh cửa trước một chiếc Jeep đỗ gần đó bất ngờ mở ra.
Một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh bước xuống, từng bước đi đầy mạnh mẽ và dứt khoát, mai tóc đuôi ngựa đều nhảy lên một cái, nhìn qua là biết cô nàng này không phải người châu Á.
Vừa thấy cô ta, Ratchaya liền lên tiếng:
“Aurora”
“Đội trưởng”
“Lên xe của tôi rồi nói”
Cả hai nhanh chóng lên xe, ngồi vào trong, Ratchaya liền hỏi thẳng: “Đã nhận được phần tình báo đó chưa? Xem xét tới đâu rồi?”
Aurora mở máy tính bảng, cho hắn nhìn nhanh qua vài trang tài liệu rồi trả lời.
“Mấy người chúng ta đã xem qua, nhưng manh mối thật sự vô cùng có hạn”
"Cho đến thời điểm hiện tại, đội điều tra cục thành phố chỉ tra được chiếc xe đối phương sử dụng để rút lui là một chiếc Toyota Camry, biển số…
“Thật ra biết được biển số xe đã là may rồi, đối phương chọn vị trí tập kích xe tải chở mục tiêu vô cùng cẩn thận, chỗ đó hoàn toàn không có bất kỳ một cái camera nào, thành ra không thể xác định chúng là ai, may mà trên đoạn đường rút lui vẫn có vài cái camera”
“Chủ xe thì sao?” Ratchaya hỏi tiếp.
Hắn không tin một chiếc xe bị điều tra ra tận biển số lại không thể lần được thêm manh mối.
Aurora hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ nhún vai:
“Chủ xe có vẻ không liên quan nhiều, khi bị cảnh sát chộp về đồn, hắn chỉ khai là mình bị trộm mất Toyota Camry vào ba ngày trước”
Ratchaya còn tưởng phải có khúc sau, nhưng qua một hồi vẫn không thấy đội viên nói gì.
"Hết rồi?"
"Yes"
“Cảnh sát chỉ điều tra thế thôi à?”
“Đội trưởng, anh đừng quên, nó bị ép xuống, do đó bề ngoài đây chỉ là một vụ v·a c·hạm nghiêm trang do xe container gây ra, cảnh sát không có lý do để điều tra sâu vào một người không liên quan đến vụ t·ai n·ạn”
“Không có lý do hay là không muốn xen vào?” Ratchaya cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Hắn đổi chủ đề:
“Vậy còn vụ lật xe bồn trên cầu? Đừng nói với tôi là trên cầu không có camera an ninh, cầu không có thì xe qua lại cũng phải có camera hành trình chứ?”
Lần này, ngay cả Aurora cũng chỉ có thể làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Vụ trên cầu được xếp vào hàng ngũ tập kích khủng bố, đã được giao cho đội t·rọng á·n thành phố, đội trưởng đội này được chống lưng bởi thị trưởng, có vẻ như giám đốc Ngô không ảnh hưởng được đến trên đầu người ta"
"..."
Ratchaya khẽ híp mắt, tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế.
“Tên chủ xe bị mất đó thì sao? Vẫn còn tại ngoại hay đã bị đội t·rọng á·n bắt đi rồi?”
Aurora không trả lời ngay mà gõ nhanh năm ngón tay lên bàn phím của một chiếc máy tính trông vô cùng hiện đại.
Vài phút sau...
“Thẻ của đối phương vừa được sử dụng trong một cửa hàng tiện lợi, chắc hẳn vẫn còn tại ngoại”
Ratchaya nhếch môi cười lạnh:
“Xem ra một tòa thành phố gần biên giới vẫn là quá nhiều việc cần giải quyết, so với đám t·ội p·hạm tới tới lui lui ở bắn súng ì xèo suốt ngày, bọn cảnh sát tất nhiên chẳng buồn quan tâm đến một vụ nhỏ mà chỉ có vài tên dân đen chẳng may c·hết”
“Nhưng vậy thì có lợi cho ta”
Hắn quay sang Aurora:
"Aurora, cô vừa bảo tên chủ xe nói mình bị trộm xe phải không?”
Cô nàng liền gật đầu.
"Đúng là thế"
"Khi mất xe hắn có báo cảnh sát ngay?"
"Không có, phải khi cảnh sát tìm tới đối phương mới chạy đi gara xem xe còn hay không"
"Thế...cô tin không?"
"..." Aurora hơi chớp hai con ngươi xanh dương. "Không tin"
"Vậy sao, tôi cũng không tin!" Ratchaya lắc đầu, lộ ra biển cảm lạnh lẽo rồi hạ lệnh.
"Tìm vị trí của hắn, để Phillip cùng Khao đi một chuyến, hai tên đó rất có kinh nghiệm trong mấy chuyện như này"
"Được rồi đội trưởng"
...
Trời đã khuya, đây là đêm đầu tiên kể từ khi Trần Diện thoát khỏi lồng giam.
Nhưng mà…hắn lại phải ngủ trong bệnh viện.
Phòng bệnh tuy là loại cao cấp nhất, có đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn rộng rãi hơn cả một căn hộ tiêu chuẩn, nhưng bất kể giường có êm thế nào, chăn có mềm ra sao, Trần Diện vẫn không thể thoải mái nổi.
Mới giữa đêm đã thức giấc, ngủ chẳng được bao nhiêu.
Vừa mở mắt, hắn liền cảm thấy hai con ngươi vừa dính vừa ngứa, còn có chút hương thơm thoang thoảng.
Nhìn xuống...
Nguyên một cái đầu tóc vàng kề sát mặt mình, vài sợi tóc vàng óng theo luồng gió từ điều hòa cuốn lên, rơi vào mắt.
Là Lauren.
Cái bà chị thư ký này, bên kia rõ ràng có giường mà không chịu nằm, lại cứ thích ngồi trên ghế rồi ngả đầu ra chỗ hắn làm gì không biết.
Trần Diện có chút phiền muộn, đưa tay phủi tóc xuống.
Rồi cố sức lôi người ngồi dựa lưng vào tường, vừa làm xong thì không kìm chế nổi liền ngáp một cái.
Oáp!
"..."
Thế là lập tức có hai con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Lauren vẫn còn mơ màng nhưng vẫn rất ân cần:
"Ông chủ tỉnh rồi? Cần ăn chút gì sao?"
Nói thật, nữ thư ký thật sự rất ôn nhu, còn rất chu đáo.
Trần Diện nghe xong liền gật đầu nhưng hắn không đói, chỉ muốn một ly trà đường thật ngọt.
Cô nàng thư ký liền đứng lên vươn vai một chút, mái tóc vàng được xõa ra hơi tùy ý, trông dáng vẻ tựa hồ đã quen với việc phải túc trực thế này, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài có hai tên áo đen giữ cửa, Lauren thấy bốn con mắt nhìn qua thì nhẹ lay đầu đáp lại.
Nước tới, Trần Diện liền để nữ thư ký đi qua giường đối diện ngủ đi không cần quản mình, nếu có chuyện sẽ gọi nàng.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Nửa giờ sau, ly trà đường trên tay Trần Diện đã vơi đi một nửa.
Thử hỏi một người nửa đêm không ngủ thì sẽ làm gì?
Có người lướt điện thoại, có người ngắm trời đêm, cũng có kẻ đắm mình trong suy nghĩ vô định.
Mà đối với Trần Diện, mỗi lần thức kiểu này, đầu óc hắn lại tỉnh táo đến lạ.
Thế là, hắn bắt đầu nghiên cứu về hệ thống, đặc biệt là phần liên quan đến điểm thế lực.
Rồi...hắn nghĩ thông suốt.
Trần Diện nhận ra kể từ khi có hệ thống hắn cứ gặp khó ở chỗ mãi không có điểm thế lực, nghĩ mãi không ra đầu đuôi.
Nhưng nãy giờ hắn lại ngẫm ra một vấn đề quan trọng.
Muốn điểm thế lực thì phải có thế lực trước cái đã, vậy bản thân có cái thế lực gì chưa?
Không có nhé, đừng bảo là tổ chức áo đen, đó chỉ là cách gọi của hắn theo ký ức tiền kiếp, ở cái thế giới song song này không tồn tại thứ nào như vậy.
Vậy nên...
"Bắt đầu từ đặt tên đi"
"Đặt tên...tổ chức áo đen?"
"Không ổn, mặc dù tạm thời có thể gộp cả thành viên Pandora vô chung với tổ chức áo đen, nhưng nếu trong tương lai triệu hồi thêm càng nhiều thế lực phản diện khác, tạp nham vậy thì không hay"
"Tổ chức áo đen chỉ có thể coi là bộ phận của một thế lực lớn hơn, cần một cái tên bao quát rộng hơn"
"Tên gì, tên gì...mẹ kiếp, hóa ra mình cũng bị hội chứng khó đặt tên à?"
Và cứ thế, boss của tổ chức thống trị hắc bạch lưỡng đạo trong tương lai tiếp tục thức xuyên đêm chỉ vì tìm cái tên hợp lí.