Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 42: Lúc đi xe lăn, lúc về cũng xe lăn

Chương 42: Lúc đi xe lăn, lúc về cũng xe lăn


"Thế nên, mình hoàn toàn có thể đứng sau cung cấp ý tưởng, còn Yoshiaki Hara sẽ là người thực hiện"


"Chế tạo một tựa game cần mấy chục ngàn đô là ít, cho hắn vài trăm trăm ngàn đô làm kinh phí giai đoạn đầu chắc cũng đủ rồi"


Có ý tưởng, Trần Diện liền lấy một quyển sổ nhỏ ghi chép lại tránh cho quên mất, sau đó triệu hồi tất cả thuộc hạ ra.


Không phải triệu hồi nhau trong bệnh viện, đột ngột xuất hiện mười mấy người xa lạ nhỡ khiến cảnh sát chú ý là hỏng chuyện.


Vậy nên, cả bọn sẽ cùng xuất hiện ngẫu nhiên ở đâu đó bên ngoài, lại gửi một tin nhắn cho Gin để hắn tìm chỗ tập hợp an toàn cho đám thuộc hạ.


Đợi địa chỉ được gửi tới, Trần Diện liền thông qua chức năng gửi tin của hệ thống báo cho một trong số mười lăm tên đó, để cả bọn cùng đo đến chỗ được Gin an bài.


Đây là cách Trần Diện tập hợp đám thuộc hạ nhanh nhất có thể.


Làm xong tất cả những chuyện trên, ngay trong chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn dần buông xuống, Trần Diện xuất viện.


Không có làm thủ tục gì cả, căn phòng bệnh VIP vẫn được giữ nguyên đó, Trần Diện dự tính, đợi sóng gió qua đi rồi sẽ quay về.


Sẽ nhanh thôi!


Đúng sáu giờ chiều, một nữ nhân mặc váy đen bó sát đẩy xe lăn rời khỏi bệnh viện từ cửa sau.


Người trên xe lăn là một thiếu niên gầy gò, sắc mặt có phần nhợt nhạt, như thể vừa trải qua cơn bạo bệnh hoặc thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.


Cửa sau bệnh viện vốn vắng vẻ, không có bao nhiêu người qua lại, trong phòng bảo vệ cũng chỉ có hai ông bác an ninh già canh giữ.


Xe lăn di chuyển qua cửa sắt, bất chợt từ hướng bên phải có một người ngang nhiên qua, suýt thì đụng phải cả hai.


Khi này trên trán Ninh Vũ đầy mồ hôi, cả người voi cùng không thoải mái, nàng đang cực kỳ gấp gáp nhưng cũng vì thế mà suýt đụng phải người ta.


Giơ chân đi nhanh, trực tiếp đá một cước vào bánh xe lăn, Ninh Vũ nhìn lại mới thấy đó là một thanh niên bị tàn tật ở chân.


Ninh Vũ vốn không phải kiểu người ngang ngược, cố kìm nén cảm giác khó chịu trong cơ thể, vội nói lời xin lỗi.


"Thật xin lỗi! Tôi không cố ý, chỉ là đang có chút chuyện rất gấp nên mới — "


"Không sao" Trước khi nữ thư ký kịp lên tiếng, Trần Diện đã mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng xua tay.


"Nếu cô thật sự có chuyện gấp thì mau đi trước đi, cũng chưa thật sự đụng nên không sao"


Nghe vậy Ninh Vũ liền cuống quít nói cảm ơn, sau đó phóng đi như bay với tư thế hơi kỳ lạ.


"Là cảnh sát sao?"


"Đúng vậy boss, là một nữ cảnh sát thường phục luôn canh chừng trước phòng hồi sức"


Lauren tiếp tục đẩy xe, vừa đẩy vừa đáp.


Trần Diện cười nhạt, không kìm được buông một câu bâng quơ. "Chậc, nữ cảnh sát? Đây bị cái gì mà chạy cứ như ma đuổi vậy"


Ban đầu chỉ là câu nói đùa, hắn không thực sự mong đợi câu trả lời chính xác nhưng Lauren lại rất chi nghiêm túc.


Hồi tưởng lại dáng đi vừa rồi của nữ cảnh sát, Lauren liền nói:


"Có lẽ là tới ngày"


"Ngày gì?" Trần Diện hiếu kỳ, không ngờ nữ thư ký đến cả chuyện xuất hiện ngẫu nhiên cũng biết luôn.


Khả năng thu thập tình tốt vậy? Thế sao không thấy bảng thông tin hiện kỹ năng này?


"Là ngày...kinh nguyệt"


Mặc cho là người luôn nghiêm túc, nhưng khi nói tới vẫn đề này vẫn khiến Lauren không thể kiềm được mà có hơi xấu hố, giọng đều ngập ngừng nhỏ lại đôi chút.


"Ồ..."


"..." Trần Diện chợt im lặng ba giây.


Biết thế không hỏi nhiều.


Vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là kể từ khi rời khỏi cửa sắt, hành trình kế tiếp đã được Gin sắp xếp cẩn thận chu toàn.


Đón boss là một chiếc SUV màu đen bọc thép, Chianti cùng Ryo được giao nhiệm vụ bảo vệ từ xa tiêu diệt mọi nguy cơ tiềm ẩn, ngoài ra còn có không ít kẻ áo đen ẩn núp trong làn xe cộ hộ tống tứ phía.


Như nữ cảnh sát vừa rồi, không hề biết bản thân vừa chạm một chân vào cửa tử.


Suýt thì bị Chianti nổ một súng b·ắn c·hết tại chỗ.


May mà Gin quan sát từ xa, nhận định cô ta không có uy h·iếp, cũng không muốn làm lớn chuyện ngay bây giờ trong khi boss vẫn còn ở bên dưới, nên nữ cảnh sát ấy mới may mắn giữ được cái mạng nhỏ.


...


Trước khi bầu trời trở nên hoàn toàn tối đen, Trần Diện đến nơi, nhìn cái tòa nhà trước mắt liền rơi vào trầm mặc, bất lực đến cực điểm


"Đi đi về về, rốt cuộc lại quay về chỗ cũ, quá rảnh rỗi"


Thật mẹ nó vô nghĩa!


Chuyến đi bệnh viện lần nay, ngoài việc được kiểm tra sức khỏe bằng máy móc hiện đại, hay được nằm phòng VIP mấy ngày, còn lại thì cảm giác vẫn như cũ.


Lúc đi ngồi xe lăn, lúc về vẫn mẹ kiếp ngồi xe lăn.


Đúng thế, Trần Diện quay về căn nhà ở ngoại thành.


Thật ra chuyện quay về ngoại thành được Trần Diện suy tính kỹ lưỡng mới làm, tốn chút thời gian thôi, nhưng được cái an toàn hơn hẳn.


Vì chỉ có trời mới biết trong nội thành bây giờ đang ẩn núp bao nhiêu tên đầu trâu mặt ngựa, bao nhiêu phần tử liều mạng bị hấp dẫn tới bởi hai mươi triệu đô tiền treo thưởng.


Theo như Vodka báo cáo một vài chuyện vặt vãnh, phần lệnh treo thưởng đột nhiên tăng tiền gấp đôi điều khiến cáo mạng lưới ngầm đó bị lag không hề nhẹ, suýt thì sập do có một lượng lớn người truy cập tràn vào trong thời gian rất ngắn.


Phía Trần Diện, phát bực lèm bèm một mình xong hắn liền được nữ thư ký dìu lên xe lăn, rồi đẩy vào nhà.


Khi vào phòng khách mới nhớ tới người đồng hương bị mình bỏ quên mất, nhìn quanh cũng không thấy Lê Ánh Trúc đâu.


"Bị giữ lại ở đây cũng gần cả tuần rồi, có khi con bé tự kỷ luôn cũng nên!"


Hổ thẹn thở dài, hắn cũng không muốn làm vậy, nhưng vì lí do an toàn của đồng hương nên vẫn phải giữ con bé ở yên đây.


Suy tư một chút, Trần Diện liền hỏi Akatsu, cái người đang nhấc chân đi ra đón với tốc độ nhanh nhất có thể.


"Boss"


"Ánh Trúc đâu?"


"A? Con bé đó sau khi ăn chiều liền quay về phòng riêng, mấy ngày nay đều như thế, có lẽ đã ngủ rồi"


Akatsu cũng có chút bất đắc dĩ, hắn cùng một tên áo đen khác ai cũng sở hữu vẻ bề ngoài khó gần, nên mãi vẫn chưa làm quen được với đồng hương của boss.


"Về phòng rồi? Cũng được, có gì để mai lại bàn tiếp đi" Trần Diện không nói gì thêm, chỉ gật đầu.


Sau đó lại nghĩ đến chuyện khác.


"Bây giờ mình đã an toàn rời khỏi nội thành, mấy tên thuộc hạ sẽ không cần phải bó tay bó chân suốt nữa, có thể hành động thoải mái"


"Hai chục triệu đô sao? Trần Diện ta đây cũng muốn"


Trần Diện thật không biết xấu hổ là gì, vừa mới đây không lâu còn giễu cợt kẻ khác tham lam, giờ bản thân cũng biến thành đầu trâu mặt ngựa khi nhăm nhe đến số tiền lớn trên.


"Hơn nữa, nếu thành công, cũng là lúc nên công khai cái danh xưng Vô Diện này cho một số ít người biết rồi"


Trải qua một đêm bình tĩnh, Trần Diện vừa tỉnh giấc không lâu, chỉ kịp rửa ráy đánh răng dưới sự giúp đỡ của nữ thư ký liền thấy Akatsu gõ cửa phòng thông báo.


"Boss, có một nữ nhân tới ứng tuyển xin được làm bác sĩ tư nhân, còn tự xưng bản thân được bác sĩ Charl·es giới thiệu tới đây"


"Vậy sao"


Trần Diện đang lau mặt, thuận miệng hỏi.


"Người đó tên gì?"


"Charanya Dao"


Qua năm phút.


Đợi khi Trần Diện ngồi xe lăn xuống phòng khách, đã có một cô gái ăn mặt kín đáo đợi sẵn, đối diện là Akatsu đang một bên tiếp khách một bên cảnh giác đề phòng.


Chương 42: Lúc đi xe lăn, lúc về cũng xe lăn