Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43: Xác nhận

Chương 43: Xác nhận


Nhìn người trước mắt, Khi này Trần Diện được đẩy tới, chủ động mở lời trước.


"Trần Diện, người Đại Nam, hiện đang định cư tại Smash Chey"


"Charanya Dao, tôi tới từ vùng ven vịnh Vạn Tượng"


"Cô thật sự được bác sĩ Charl·es giới thiệu tới sao?"


Giọng điệu của hắn mang rõ vẻ hoài nghi.


Thành thật mà nói, nhìn đối phương trông khá trẻ trung, chỉ tầm hai bảy hai tám khiến Trần Diện cứ có cảm giác không đáng tin cậy.


Tuổi trên đối với nghề bác sĩ cứ như mới ra trường vậy, phải biết, cái ghế lương y như từ mẫu này càng lớn tuổi thì kinh nghiệm chuyên môn lại càng cao.


Như bác sĩ Charl·es ấy, cái đầu chói sáng giữa trời đêm, cộng thêm đống tóc hoa râm liền vô cùng có sức thuyết phục bệnh nhân nằm xuống, ngoan ngoãn nghe lời chữa trị.


"Cậu không cần phải lo lắng, tôi là học trò của bác sĩ Charl·es, việc tôi cần làm không nhiều, chỉ cần giá·m s·át tình huống sức khỏe rồi báo cho thầy là được"


"Ra thế, vậy bây giờ cô đang làm trợ lý cho bác sĩ Charl·es, hay đã ra làm riêng rồi?" Trần Diện hỏi, phần vì tò mò, phần muốn tìm hiểu thêm thông tin.


"Cảm ơn quan tâm, thực ra trước đó tôi từng làm việc chính thức tại bệnh viện công trong hai năm, những do việc gia đình mới phải tạm nghỉ việc, lần này do được thầy giới thiệu lại cần thêm chi phí trang trải mới nhận lời mời"


"Ra thế"


Sau khi hai bên trao đổi xong, Trần Diện đồng ý trả cho Charanya Dao bốn ngàn đô mỗi tháng với dịch vụ bác sĩ tư nhân.


Con số đã rất cao, khiến Charanya Dao vô cùng hài lòng, thậm chí còn vui vẻ ra mặt.


Phải biết rằng, trước đó lương của Charanya Dao ở bệnh viện công lúc chưa nghỉ việc cũng chỉ là hai ngàn đô mỗi tháng, đó là tính tổng thu nhập chứ không chỉ lương cơ bảng.


Đều cao hơn gấp đôi rồi, Charanya Dao không vui không được.


Sau khi ký hợp đồng rõ ràng, Charanya Dao lập tức bắt tay vào công việc.


Lúc đến nữ bác sĩ có lái một chiếc sedan nhỏ, trên xe mang theo một số dụng cụ khám sức khỏe cơ bản, rồi tiến hành kiểm tra tổng quát cho Trần Diện.


Cuối cùng, Charanya Dao tổng hợp kết quả thành một bản báo cáo và gửi ngay cho thầy mình, bác sĩ Charl·es.


Sao đó do dưới tầng một vẫn còn một số phòng trống, Trần Diện liền bảo Lauren sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi cho bác sĩ.


Lúc này tại bệnh viện, khu vực ghế đằng trước khoa hồi sức, Ninh Vũ cố giữ vẻ thục nữ bằng cách không ngáp ra tiếng như sư phụ mình.


Oáp~


"A, đau"


Tần Thiên ngáp một cái do thiếu ngủ, sau lại co giật hết cả da đầu vì không cẩn thận động tới v·ết t·hương ở trán.


Đáng c·hết!


Kêu đau một tiếng, lại nhăn mặt một lúc, hắn quay sang nhìn cấp dưới của mình, thấy sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, đầy vẻ mệt mỏi liền khuyên nhủ:


"Tiểu Vũ, ngươi vẫn nên về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi"


"Không được. Tần thúc" Ninh Vũ nhanh chóng lắc đầu. "Ta đã nghỉ ngơi suốt từ tối qua, mới ngồi canh được một tiếng thôi, người cần nghỉ ngơi là ngươi mới đúng"


Dù thân thể vẫn còn hơi khó chịu, nhưng nàng thấy bản thân vẫn còn chịu đựng được.


So với nàng Tần thúc lại cần nghỉ ngơi, v·ết t·hương trên đầu hắn không hề nhẹ chút mào.


Trong lúc hai người tranh luận xem ai nên nghỉ ngơi trước, một nữ y tá đẩy xe dụng cụ y tế đến gần, thấy vậy Ninh Vũ lập tức đứng dậy đi tới hỏi thăm.


"Y tá Soriya? Hôm nay là ca trực của ngươi sao? Ta nhớ không nhầm thì đâu phải?"


"Đúng là không phải ca trực, nhưng chị Yal hôm nay rất không khỏe, nhờ ta đi làm thay"


"Hiểu rồi"


Trong lúc hai người cười cười nói nói, Ninh Vũ đã kiểm tra xe chứa dụng cụ một lượt, sau đó cất lời:


"Tôi có thể kiểm tra trên người không? Đây là quy định"


"Không thành vấn đề"


Kể từ khi cùng một người đồng nghiệp khác được phân công tới đây trợ giúp, Soriya đã được biết ngoài cửa đều là cảnh sát đang rúc trực.


Cấp trên cũng dặn dò, cứ nghe theo cảnh sát sắp xếp là được, đừng tự ý làm bậy.


Ninh Vũ tiến hành kiểm tra một vòng, chủ yếu là soát túi áo, túi quần, thậm chí sờ cả ngực đối phương để chắc chắn không có vật khả nghi rồi mới cho qua.


Không cẩn thận không được, mấy ngày gần đây Hảo ca tóm được không ít kẻ có ý đồ khác lén lút xâm nhập vào bệnh viện.


Tổng cộng tám người b·ị b·ắt, còn có không ít cọng rơm cứng, nhưng trải qua từng đợt thẩm vấn vô cùng "thân thiện" từ chuyên gia của đội t·rọng á·n thì đã khai sạch, đếm cả năm ba tuổi đái dầm mấy lần đều khai hết.


Hóa ra một nửa trong số đó được thuê vào chụp ảnh khuôn viên bệnh viện mà chính bọn hắn cũng không biết bản thân được thuê bởi ai.


Nửa kia thì có chút kiến thức về mạng lưới ngầm, lại gặp nguy cơ tài chính, bị cái nghèo dằn vặt nhiều năm nên khi thấy lệnh treo thưởng liền cắn răng liều mạng đi làm liều.


Mấy tên này đều tưởng rằng người đang được cảnh sát bảo vệ trong phòng hồi sức chính là Cô Lang, nên mới định ra tay g·iết đối phương để lĩnh thưởng.


Mặc dù danh tiếng của Cô Lang ở mạng lưới ngầm không hề nhỏ, nhưng một tên nằm liệt giường không thể dọa sợ mấy kẻ sắp điên vì nghèo.


Thế nên, để tránh cho Lang Thiện bị ngoại giới hiểu nhầm thành Cô Lang, rồi c·hết thảm, cảnh sát phải cẩn thận hơn bao giờ hết, không dám lơ là.


Ninh Vũ quay lại chỗ ngồi, nhưng không thấy Tần thúc đâu, ban đầu, nàng còn tưởng hắn đã chịu nghe lời mình mà quay về khách sạn nghỉ ngơi.


Nhưng khi đảo mắt nhìn quanh, nàng lại phát hiện Tần thúc đang đứng tựa vào góc tường, nghiêm túc nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.


...


Bảy giờ hai mươi sáng, một chiếc xe SUV màu đen chậm rãi đổ cạnh bở của dòng sông chảy ngang qua thành phố.


Cửa sổ ghế phụ được hạ xuống, để từng cơn gió lạnh len lỏi vào trong xe, đồng thời để lộ ra một gương mặt soái ca với mái tóc bạc cùng đôi mắt sắc lạnh kh·iếp người.


Kẻ này không phải Gin còn có thể là ai?


Từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy một cây cầu dài bắc qua sông, nối liền hai bờ.


Gin cảm thấy khá quen thuộc, hơi híp mắt lại, rất nhanh liền nhớ rồi, cây cầu ở xa chính là nơi xe chở xăng nổ tung.


Hắn rút một điếu thuốc, châm lửa, lặng lẽ chờ đợi.


Qua vài phút, khi điếu thuốc sắp tàn, chiếc điện thoại đặt trước người đột nhiên phát sáng lên.


Gin nhanh chóng mở ra xem, cái được gửi đến không phải đoạn tin nhắn bằng chữ, mà là một tấm ảnh trông cực kỳ rùng rợn.


Trong ảnh là một người với phần đầu bị quấn kín băng trắng, chỉ chừa lại đôi mắt, nhưng ngay cả mí mắt cũng đã cháy rụi.


Nhưng cái đáng sợ nhất không phải điều đó, mà chính là từng mảng da thịt sần sùi, đỏ rực, trông như vừa bị lột sống.


Tuy vậy Gin không hề sợ hãi, mà lạnh nhạt nhìn thoáng qua, rồi lấy ra tấm hình của một tên nam nhân có vết bớt to ở trán, tiếp đó nhanh chóng so sánh ngũ quan của cả hai.


Khuôn mặt b·ỏng n·ặng khiến cho việc nhận diện không dễ dàng tí nào, nhưng rõ ràng là chút chuyện nhỏ này không thể làm khó được Gin.


"Đại ca, mọi chuyện tình hình sao rồi"


Vodka nãy giờ gõ bàn phím quay sang hỏi.


"Tự xem đi, như đã đoán, không phải Cô Lang"


Gin cười lạnh một tiếng ném điện thoại qua. "Có lẽ là đồng bọn hoặc người quen gì đó, thử điều tra xem sao"


Vodka nhận lấy, chăm chú nhìn kỹ tấm ảnh, rồi kinh ngạc thốt lên: "Quả thật không phải"


"Chỉ là không cần điều tra đâu đại ca, kẻ trong ảnh là Lang Thiện, em trai của Cô Lang, trong tư liệu do người treo thưởng cung cấp có bức ảnh rất giống"


Chương 43: Xác nhận