

Chương 48: Cho khách sạn báo cháy đi!
Cạch, cạch, cạch...
Leng keng ~
Tên nhân viên phục vụ không hề dừng lại, xả hết cả băng đạn trong tay, vỏ đạn rơi xuống như lá rụng.
Khẩu súng rung lên dữ dội, đạn xuyên qua lớp gỗ mỏng manh, xông thẳng vào bên trong, để lại tiếng rít gió ghê rợn trước khi tiếng súng cuối cùng tắt lịm.
Sau đó, hắn nhanh chóng rút một băng đạn mới từ thùng đồ dưới toa xe, lắp vào súng với động tác thuần thục, rồi nhét thêm hai băng đạn nữa vào bên hông.
Xoạt!
Không chỉ hắn, hai tên nhân viên phục vụ khác cũng móc súng tiểu liên ra từ dưới gầm toa xe, nhưng không phải Uzi như tên cầm đầu, mà là MP9.
"Phá cửa" Tên cầm đầu quát một tiếng.
Cạch, cạch —
Hai phát súng vang lên gọn gàng, đạn từ MP9 bắn trúng thanh khóa, làm nó vỡ tan, tên nhân viên phục vụ đứng bên trái lập tức nhấc chân đạp mạnh một cú dứt khoát.
Ầm!
Cánh cửa phòng vốn đã rách nát như miếng giẻ sau đợt đạn, bị đạp ngược ngả ra sau, nhưng đúng lúc đó, một vật thể hình chữ nhật bất ngờ rơi xuống ngay trước cả ba, chạm vào mặt sàn vang lên tiếng kim loại nặng nề.
Tên nhân cầm đầu giật mình, đợi nhìn rõ vật đó xong thì sắc mặt tái mét ngay, hắn vội lách người sang bên cạnh khung cửa không quên rống lên bằng giọng hoảng loạn:
"Cẩn thận!"
Nhưng đã muộn, vật thể hình chữ nhật liền nổ tung, ánh sáng chói lòa bùng phát với cường độ bảy triệu candela, kèm theo tạp âm hơn một trăm bảy mươi decibel xé tan không khí.
"A!"
Cả hai tên không phản ứng kịp kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, mắt cùng tai đều gặp phải tổn thương nặng nề, đầu óc choáng váng hoàn toàn mất đi sức chiến đâu.
Phanh, phanh, phanh, phanh!
Ngay khi hai người ngã gục, trong phòng liền vang lên vài tiếng súng lẻ tẻ, một phát vào đầu một phát vào cổ kết liễu cả hai ngay tức thì.
Tên cầm đầu chứng kiến cảnh này thì quá sợ hãi, trong mắt đã xuất hiện ý muốn lui bước, nhưng nghĩ tới mức tiền thưởng hai mươi triệu đô liền cắn chặt hàm răng.
"Fuck! Liều mạng"
Từ túi móc ra một quả lựu, hắn cắn chốt, giật mạnh, rồi ném thẳng quả lựu đạn vào trong phòng.
Hai giây.
Oanh!!!
...
Hai phút trước bên ngoài khách sạn, một chiếc SUV màu đen lặng lẽ đậu trước trước lối vào chính.
"Định vị của tên già Winston hình nằm bên trái...hầm để xe?"
Vodka nheo mi nhìn muốn lòi con mắt, rốt cuộc biết nó nằm ở hướng nào, liền ấn vào tai nghe chỉ huy một tên thuộc hạ tiến vào trong xem xét.
Rất nhanh, tên thuộc hạ báo cáo, đã xác định cái định vị được gắn trên một chiếc xe Jeep việt dã màu xám.
"Đại ca, xem ra Winston đã gài Cô Lang một vố, nhưng nếu hắn đã biết hành tung sao không tự mình g·iết mục tiêu để lãnh thưởng?"
Vodka có chút khó hiểu, Gin lại cười lạnh lắc đâu, trầm thấp nói:
"Một kẻ buôn tình báo như Winston sẽ không bao giờ tự mình xuống tay, thay vào đó, bán tin tức này cho kẻ khác sẽ kiếm được nhiều hơn rất nhiều"
"Thử nghĩ mà xem Vodka, một người năm mươi ngàn đô, bán cho bốn mươi người là ngang bằng với số tiền thưởng kia rồi"
"Ra vậy" Vodka sáng mắt lên, gật đầu tỏ ra hiểu rồi.
Nhưng thật ra còn một điều mà Gin chưa nói, có khi con số năm mươi ngàn đô chỉ là giành cho những người mua sau thôi, những người mua đầu tiên sẽ có cái giá này sao? Khó mà nói chắc chắc được.
"Đại ca, Chianti tới" Vodka liếc mắt qua gương chiêu hậu, liền lắp ló thấy thân ảnh mặc quần áo màu đen toàn thân chạy một chiếc Ducati 1098 tới. " Vậy bây giờ chúng ta — "
Vodka còn chưa kịp dứt câu, một t·iếng n·ổ lớn bất thình lình vang lên.
Oanh!!!
Choang —
Từ tầng mười hai của khách sạn, v·ụ n·ổ dữ dội bùng lên, rung chấn hàng loạt cửa kính vỡ tan tành, những mảnh kính sắc nhọn rơi xuống như mưa, lấp lóa dưới ánh đèn đường trước khi đập xuống mặt đất, thậm chí có cái rơi vào nóc xe SUV.
[ Gin, lên luôn sao? ]
Giọng Chianti vang lên trong tai nghe, Gin quan sát thấy cô ta ngừng xe ở đầu đường, không hề lại gần.
Gin chưa đáp, Vodka đã đổi sắc mặt, lập tức báo cáo: "Đại ca, người của ta vừa lén vào bãi đổ xe đột nhiên kêu thảm, sau đó không thể liên lạc được nữa"
Hắn đập tay xuống ghế, ánh mắt lo lắng.
"Chắc chắn có kẻ dựa theo tình báo của Winston, mai phục sẵn trong đó, chờ Cô Lang tự chui đầu vào rọ"
Vodka không quan tâm tới tên thuộc hạ bên trong còn sống hay đ·ã c·hết, chỉ là một tên thành viên vòng ngoài dùng tiền thuê thôi, c·hết thì c·hết đi không có gì đáng tiếc.
Nhưng điều hắn lo là Cô Lang sẽ bị mai phục, rồi bị g·iết c·hết ngay bên trong hầm đỗ xe, vậy thì công sức mấy ngày hôm nay của cả bọn sẽ thành công cốc ngay.
Mà bây giờ tiến vào bãi đổ xe cũng không an toàn, trời mới biết có bao nhiêu kẻ liều mạng đã lên đạn sẵn, đang chực chờ mai phục trong đó.
Hắn còn đang rối trí lo nghĩ, thì nghe Gin tàn khốc hạ lệnh:
"Vodka, khiến cho cả cái khách sạn này báo cháy đi, càng hỗn loạn càng tốt"
...
Phốc!
Một tia sáng màu bạc lóe lên như chớp, chỉ gặp tên nhân viên phục vụ chưa kịp phản ứng thì lưỡi dao Nepal sắc bén đã cắm phập vào từ dưới cằm, rồi xuyên thẳng lên miệng.
Máu tươi cứ thế bắn ra, không chút do dự, kẻ vừa đâm lại rút lưỡi dao khỏi đó một cách dứt khoát tranh cho quá nhiều máu tanh hôi bắn lên người.
"Ô!"
Ọc ọc ~
Tên nhân viên phục vụ ôm lấy cằm, máu đỏ thẫm trào ra từ kẽ tay, hai mắt trợn trừng nhìn kẻ đối diện lần cuối rồi cả người liền đổ gục xuống sàn, c·hết mà không nhắm mắt, chì để lại một vũng máu loang lổ trên nền gạch.
Không còn nguy hiểm, lúc này kẻ cầm dao Nepal mới lộ ra vẻ mặt khó coi khi liếc nhìn nhìn căn phòng tan hoang, còn có t·hi t·hể của tên đồng bọn bị vô số mảnh vỡ lựu đạn nổ cho c·hết thẳng cẳng.
Thu dao về sau lưng, người này có ngũ quan bình thường, không nổi bật, nhưng trên trán lại có một vết bớt to làm đặc điểm nhận dạng.
Hắn chính là Cô Lang, t·ội p·hạm quốc tế đang bị nhiều kẻ liều mạng t·ruy s·át mấy ngày nay.
"Fuck, sao ta lại bị lộ vị trí!?"
Cô Lang nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia từng tia phẫn nôn xen lẫn hoang mang.
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ kỹ càng thêm, thì bên tai bỗng dưng vang lên một âm thanh ồn ào chói tai đến cực điểm.
U U U U!
U U U U!
Đồng tử Cô Lang lập tức co rụt lại, là còi báo cháy.
Theo tiếng còi inh ỏi vang dội, bên ngoài lập tức trở nên hỗn loạn, những căn phòng trên tầng mười hai vốn sợ hãi đóng chặt cửa vì nghe thất tiếng súng thì giờ lại đồng loạt mở toang, khách thuê phòng điên cuồng lao ra hành lang, tiếng hét, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp nơi.
Giữa lựa chọn b·ị b·ắn c·hết hoặc c·hết c·háy, những người này quyết định mạo hiểm chạy trốn, cho dù có đối mặt với tay súng đi nữa cũng tốt bị t·hiêu s·ống.
Cộc cộc cộc.
"Cháy rồi chạy mau!!"
"Ô ô, mẹ ơi"
"Loa loa!!! Tôi là nhân viên phục vụ, quý khách mau chóng di tản đến lối thoáng hiểm!"
Phía Cô Lang cũng không chần chừ, nhanh chóng hành động thu dọn đồ đạc, hắn rất rõ ràng hàng hành tung của bản thân đã bại lộ do đó nơi này không thích ở lại lâu.
Hắn lao vào căn phòng tan hoang, Cô Lang mặc kệ không thèm nhìn khẩu Barrett M99 dựng ở cửa sổ, với trọng lượng hơn mười ký lô đó, thanh súng ngắm hạng nặng này không thích hợp để mang theo khi bỏ chạy.
Mà là chạy thẳng tới phòng ngủ, vác một chiếc ba lô du lịch lên, lại mở ngắn tủ đầu giường nhét vội hai khẩu súng ngắn vào túi quần liền rời khỏi đây.