Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Tâm thần phân liệt

Chương 51: Tâm thần phân liệt


Trần Diện suy tính thêm một lúc, thấy trước mắt số thuộc hạ cũng đủ dùng rồi, nhất là khi điểm năng lượng vẫn tăng đều theo thời gian.


Vậy nên, thay vào đó có thể mở khóa bảng trạng thái của bản thân, hắn hiếu kỳ cái này lâu lắm rồi.


"Mở khóa đi"


Lời vừa dứt, mười ngàn điểm năng lượng liền bay mất, bù lại thì trước người xuất hiện một cái bảng ánh sáng.


[ Tên: Trần Diện


Nghề nghiệp: Boss (Lv3) t·ội p·hạm (Lv 2)


Trạng thái hiện tại: Suy nhược cơ thể, liệt hai chi dưới, trầm cảm nhẹ, tâm thần phân liệt cấp tính (?)


Trận doanh (Phong cách hành sự, tương tính ): Trật tự trung lập


Xuất thân: Địa cầu (cũ) Địa Lam Tinh, tổ chức Vô Diện


Kỹ năng ( Nhân loại thông thường cực hạn là Lv10): Thích nghi (Lv5) Ngôn ngữ thông dụng (Lv4) Xạ kích (Lv3) Lái xe (Lv4)...


Trang bị: Xe lăn


Đánh giá tổng hợp: Người tàn tật, không một chút sức chiến đấu hay kỹ năng gì xuất chúng, có đôi chút vấn đề về não bộ ]


⊚ ͟ʖ ⊚


Đây là một khuôn mặt kinh hãi hoàn toàn không nói nên lời.


Trần Diện hát bài "không cảm xúc" nhìn kỹ bảng thông tin của mình, chính xác hơn là chằm chằm vào cái dòng trạng thái hiện tại, rồi cứ như bị ai đó tát vào mặt.


Do công ty bỏ đói nên suy nhược cơ thể, hợp tình hợp lý.


Tổn thương tủy sống nên liệt hai chân, không có gì phải bàn cãi.


Nhưng trầm cảm? Còn mẹ nó tâm thần phân liệt?


Có hả?


Còn một điều nữa, cái dấu chấm hỏi quỷ quái đó là sao vậy?


Trần Diện tạm thời rơi vào trầm tư, rất khó chấp nhận sự thật rằng bản thân bị tâm thần.


Nhưng sự thật hiểm nhiên nằm rành rành trước mắt, không chấp nhận cùng không được.


"Hay lắm" Trần Diện cười khổ, cảm giác như vừa nuốt phải một con ruồi c·hết, tự mình than phiền. "Biết thế này thà không mở khóa còn hơn, càng nhìn càng thấy phiền muộn"


Nhưng rồi hắn lại tự nhủ: "Mà cũng không đúng, biết mình có bệnh thì mới chữa trị sớm được, đúng không?"


Trong lúc nội tâm Trần Diện đang cực kỳ phức tạp, nữ thư ký đi vào từ hướng phòng bếp, trên tay còn mang một đĩa trái cây cắt sẵn cùng bánh ngọt.


"Boss, mời dùng điểm tâm chiều"


"Để cứ lên bàn đi đã" Trần Diện uể oải gật đầu, vẻ mặt buồn thiu như mất hồn mất vía, hắn ngập ngừng một lúc, rồi dặn sò: "Mà này Lauren, ta nghĩ mình cần một bác sĩ tâm lý, cô tìm hiểu xem có ai thích hợp không"


Nữ thư ký đã đặt đĩa vào bàn, nghe hắn nói vậy thì chớp mắt hai cái, hơi ngạc nhiên đáp lại.


"Boss, chúng ta đã có bác sĩ tâm lý rồi, còn cần mời thêm nữa sao?"


"Ai?"


Trần Diện ngẩn ra, cau mày hỏi lại.


"Chính là bác sĩ Charanya" Lauren đáp lại ngắn gọi, giọng điệu chắc chắn nhưng Trần Diện lại lộ vẻ mặt không tin.


"Không đúng, Charanya là học trò của bác sĩ Charl·es, chuyên về c·hấn t·hương chỉnh hình, sao lại biết tâm lý học?"


"Boss, là như vầy" Lauren kiên nhẫn giải thích rõ. "Trong hồ sơ của bác sĩ Charanya đúng là tốt nghiệp khoa c·hấn t·hương chỉnh hình, nhưng phía dưới còn có một dòng là Chứng nhận tâm lý học từ Hiệp hội tâm lý phương Tây"


"Do đó, có thể xem cô Charanya là bác sĩ tâm lý, hoặc ít nhất cũng là nhà tâm lý học"


"Được, rất tốt." Nghe vật Trần Diện gật đầu ánh mắt sáng lên hẳn. "Vậy mời bác sĩ Charanya tới đây đi, nói với đối phương ta cần một buổi tư vấn tâm lý"


Cứ tư vấn trước xem sao, thật sự có vấn đề nghiêm trọng thì chắc chắn bác sĩ Charanya sẽ đề nghị hấn đi bệnh viện tâm thần.


Tới lúc đó lại tính tiếp.


Khả năng chấp hành của Lauren luôn rất nhanh chóng, chỉ ba phút sau bác sĩ Charanya đã được mời đến đây.


Xuất hiện ngay cửa, đối phương mặc một bộ blouse màu trắng rộng thùng thình, còn đeo một cặp kính cận gọng vàng, suýt thì khiến Trần Diện nhận không ra, nhưng với tạo hình này thì có thể chắc chắn lực tương tác sẽ mạnh hơn một đoạn dài so với bình thường.


Ít nhát trong đáng tim cậy hơn tí.


"Nghe bảo cậu muốn dịch vụ tư vấn tâm lý, nói trước, điều này không nằm trong hợp đồng vậy nên phải — "


"Tất nhiên tôi sẽ trả phí, bác sĩ Charanya không cần lo lắng quá mức" Trần Diện nhanh mồm nhanh miệng chặn lời đối phương.


Biết sẽ được thêm tiền, rất dễ hiểu rằng tại sao bác sĩ Charanya lại tích cực hơn hẳn, còn yêu cầu một căn phòng yên tĩnh.


Giữa phòng đặt một cái bàn, hai người ngồi đối diện nhau, Charanya lại chuẩn bệ một chút.


Sau đó Trần Diện không vòng vo tam quốc, đi thẳng vào vấn đề của mình.


"Bác sĩ Charanya, hình như tôi bị tâm thần phân liệt, thậm chí có thể đang trong giai đoạn cấp tính"


Nghe câu trên thôi mà hết hồn, ban đầu Charanya còn khá kinh ngạc, nhưng rồi sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng.


Nhặt cây bút trên mặt bàn, hai con người bình thản nhìn chăm chú vào Trần Diện một hồi, nhẹ nhàng nói một câu.


"Không có bệnh, cho dù có bệnh thật thì khả năng không là tâm thần phân liệt"


"Không phải đâu bác sĩ" Trần Diện kiên quyết lập lại: "Tôi thật sự bị tâm thần"


Charanya Dao bất đắc dĩ im lặng một hồi: "..."


Đây là lần đầu tiên cô nàng nghe một bệnh nhân tâm thần tự nhận mình bị tâm thần phân liệt, còn nhấn mạnh là "cấp tính' mới sợ chứ, nhưng chuyện như trên là hầu không có khả năng xảy ra.


Hoặc ít nhất là Charanya chưa gặp qua tình huống này bao giờ.


Phải biết, một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, còn là cấp tính không thể tự nhận biết tình trạng của mình mà nói thẳng ra như vậy.


Thấy Trần Diện còn muốn kiên trì, cố chấp bản thân bị tâm thần, Charanya liền ngăn cản, giọng điềm tĩnh hơn:


"Ngừng lại, cậu Trần, tôi có thể hỏi vài câu đơn giản được chứ?"


"Có thể"


...


Trong khi boss Trần Diện đang phải kiểm tra xem mình có bị tâm thần hay không, thì tại một địa điểm bí mật, Gin đang nhìn chằm chằm vào một người nằmtrên giường bệnh.


Chỉ thấy kẻ này được băng bó kín mít từ đầu đến chân, máu đỏ thấm qua lớp vải trắng loang lổ như hoa nở.


Tay chân của hắn còn bị xích sắt khóa chặt vào khung giường, mỗi chiếc còng siết chặt đến mức hằn sâu vào da thịt, dù cho muốn động đậy một chút cũng là chuyện bất khả thi.


Bên cạn giường là một tên bác sĩ đeo khẩu trang trắng đang cẩn thận kiểm tra v·ết t·hương.


"Sao rồi?" Gin lạnh lùng hỏi, giọng không chút cảm xúc.


"Miễn cưỡng kéo được một mạng về, nếu chậm trễ thêm chút nữa thì chỉ e là thần tiên tới cũng khó cứu"


Tên bác sĩ lén lút quan sát Gin một cái, rồi mới cẩn thận đáp.


Không thận trọng không được, hắn là một bác sĩ hành nghề phi pháp không có giấy phép gì cả, thường tiếp xúc với t·ội p·hạm mỗi tháng đều phải làm chục ca lấy đạn cơ thể...


Công việc nguy hiểm như gậy, không biết nắm bắt mồm mép, giữ mồm giữ miệng thì coi chừng không thể bước ra khỏi cánh cửa kia vì lỡ lời.


Ngừng một tí suy tính câu chữ, tên này lại bổ sung: "Còn một chuyện, tuy giữ được mạng, nhưng để khôi phục hay muốn đi lại bình thường, thì ít nhất cần nửa năm đến một năm"


"Không cần." Gin nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc lạnh như dao. "Chỉ cần giữ cho đối phương không c·hết ngay bây giờ là đủ"


Gin chẳng quan tâm người này có hồi phục hay không.


Dù sao thì số phận đã định sẵn, sống thêm cũng chỉ là để chờ c·hết thôi, với một kẻ phải c·hết thì sao cũng được.


Tập đoàn Đường Thị đều cam tâm bỏ ra vài chục triệu đô treo mạng thì há có thể tha cho kẻ này, không h·ành h·ạ đến c·hết đi sống lại, mà chôn xi măng ném thẳng xuống biển thì cũng đã coi như có lòng thiện lương rồi.


Chương 51: Tâm thần phân liệt