Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Giám đốc Ngô Côn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Giám đốc Ngô Côn


Chương 9: Giám đốc Ngô Côn (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái ghế: Lão tử vô cùng có nghị lực, thêm một con heo nữa tới đây!

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài, Trư ca vẫn gật đầu ngay lập tức. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trư ca, rốt cuộc là có chuyện gì mà mấy ngày nay công ty liên tục làm động tác lớn vậy? Mấy phòng khác đều bất an, cứ thế nữa sẽ có kẻ gây rối không chừng"

"A!"

"Vào đi"

Theo như Sáu Trọc nói, có vẻ công ty đang cắt giảm hơi nhiều thì phải, một hai người ngu dốt không l·ừa đ·ảo được hoặc quá bướng nên bị loại bỏ thì còn hợp lí.

"Thứ đồ"

Vì ngôn ngữ khác biệt chia thành ba cái nhóm nhỏ ngồi sát nhau, mặt ai cũng ỉu xìu với thương tích trên người.

"Là chuyện bên phòng kho, ta vừa tìm lí do đưa vào đó thêm vài người vào, tính tới giờ đã mười bốn mạng" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tiếc là không dám về khoe khoang, hồng Môn chắc chắn không bỏ qua chuyện phản bội lần trước..."

"Giờ dưới tay cả ngàn nhân viên, gần trăm tiểu đệ, mỗi tháng kiếm hàng triệu đô la, hừ hừ, mấy lão huynh đệ còn ở Hương Giang mà biết chắc đều phải dập đầu quỳ liếm giày"

Ngô Côn nghe vậy mới hài lòng một chút, gật đầu.

"Chậc chậc, nhớ hồi còn ở Hương Cảng lão tử làm gì được oai phong như này, cút mẹ mày đi Hồng Môn, cả đời làm tiểu đầu mục còn không bằng theo Vương lão tổng lăn lộn"

Mặc dù công ty của hắn thật sự ép người ta làm việc như nô lệ, ăn người không nhả xương, nhưng không có nghĩa là không chút nói lí, nếu thật làm vậy thì không cách nào quản gần ngàn tên nhân viên.

"À mà khoan đã" Ngô Côn bỗng dưng gọi Trư ca quay lại.

Hừ, cùng lắm thì lão tử không về là được.

Tầm sáu giờ tối, lại có người đưa cơm.

Trư ca đẩy cửa vào, trước mặt hắn là một tên còn mập hơn cả mình, ít cũng phải hơn một trăm năm mươi ký, ngồi đằng sau bàn làm việc, cơ thể to bự đều tràn khỏi chiếc chiếc ghế văn phòng.

Phi!

"Chuyện gì? Lại có thằng ngu nào gây rối à? Mày quản người kiểu gì thế? Không làm được thì cuốn xéo cút về đại lục đi" (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngon chút?

Nếu không phải thằng ngu này được vị kia ở đại lục cử tới giá·m s·át mình, thì Ngô Côn đều muốn một s·ú·n·g đập nổ đầu đối phương.

Có thật là trinh nữ được tuyển chọn đặc biệt với bổ phổi hay không hắn không biết, nhưng hương vị không tệ, vả lại ngồi tựa lưng nhấp nhả rất ra dáng lão đạo.

Vụ này khiến lực uy h·iếp của công ty giảm mạnh, nếu có thêm vài vụ nữa có khi mấy tên nhân viên đều tạo phản mất.

Chiều tối, Trần Diện ngồi chán ngán trong phòng biệt giam, giữa trưa nay lại có ba người bị ném vào.

Tên tóc ngố b·ị đ·ánh cho lảo đảo, mặt sưng vù, nhưng không dám phản kháng.

Chắc vì số người bị giam quá đông, phía công ty cẩn thận hơn nhiều, nên có tận ba người mang cơm, trong đó một tên mang s·ú·n·g đứng giữ cửa.

Đây là Cao Miên, không phải Miến Điện, trừ phi hắn muốn c·hết nếu không nhất định phải làm lén lút.

"Lại là cái đồ chơi này"

Đã từng, cái tay to béo đó bằng một vả tát gãy cổ tên đàn em ngang bướng, xương cổ đều vẹo một vòng đâm xuyên da thịt, một màn máu tanh như vậy Trư ca tất nhiên còn nhớ rõ mồm một.

Trư ca gắt gỏng chửi bới, rồi chợt nhổ một bãi nước bọt vàng khè tanh tưởi xuống đất, đứng tại chỗ sau một hồi suy nghĩ, hắn quay người, đi thẳng đến văn phòng lão đại.

Hắn biết rõ, Côn ca ngồi trước mặt không phải hạng tầm thường.

Cái nòng s·ú·n·g lạnh lẽo chĩa vào, đừng nói ai khác, Sáu Trọc đều phải ngoan ngoãn ngồi yên.

Không chỉ là hư danh, tính khí còn vô cùng tàn nhẫn, động thủ hung ác.

Trư ca sửng sốt một cái

Trư ca vừa rồi có oai phong hung ác bao nhiêu, thì giờ lại nhát gan, co ro bấy nhiêu.

Có s·ú·n·g cũng không được, trừ phi hắn muốn trong thời gian ngắn giải quyết mấy chục thậm chí mấy trăm bộ t·hi t·hể, rất rõ ràng, Ngô Côn không liều đến thế.

Thành ra, muốn giam, muốn phạt, cũng phải tìm lí do.

"Côn ca"

"Ai dám gây chuyện thì đánh gãy chân cho lão tử, hai ngày sau tiễn đi hết cùng một lúc "

"Vậy là chuyện gì?" Ngô Côn âm u hỏi lại.

Chẳng lẽ là cơm c·hặt đ·ầu? Từ khi nào Côn ca có tính người như vậy? Đúng là gặp quỷ rồi.

Nghe đồn gã từng ở Hương Cảng chém c·hết mười mấy mạng, chặt đứt cổ lão đại băng phái địa phương, bị hắc bạch lưỡng đạo t·ruy s·át mới phải chạy xuống Cao Miên lánh nạn.

Ba người Trần Diện, Sáu Trọc cùng Ánh Trúc cũng thành một nhóm.

"Mẹ nhà mày, còn không đi làm việc, hỏi nhiều cái quái gì?"

Chứ liên tục thế này...đây là định bán cả bọn, mười mấy người cho bên thu mua n·ộ·i· ·t·ạ·n·g chắc?

Tên mập chính là Trư ca, hừ lạnh một tiếng.

Ghét thì ghét, vẫn cố mà ăn, nhưng hắn không thấy một trong hai tên phát cơm đang âm thầm thu từng người một vào mắt, đợi khi kẻ cầm s·ú·n·g kêu gọi mới chịu đi ra cùng.

"Không phải..." Trư ca lắc đầu, sau đó bất ngờ trở người, bất thình lình cho tên ngố một bạt tay trời giáng.

"Vâng vâng" Tên ngố vội vã cúi đầu, hèn mọn gật gù, rồi lập tức chạy mất.

"Gây rối?"

"Ta hiểu, tối nay với mai sẽ kêu nhà bếp làm thêm vài phần"

Lát sau tên mập đi ra, tên ngố theo sau thấy hắn đang lộ vẻ hằm hằm như trầm tư điều gì liền giả bộ hiếu kỳ, lân la lại hỏi.

"Bán cho công ty khác?"

Vẫy tay cho tiểu đệ đi ra, đợi cửa khép lại, Ngô Côn tựa lưng vào ghế, chậm rãi châm một điếu xì gà Cu Ba. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hôm nay với ngày mai cho bọn nó ăn ngon chút, tầm sáng hoặc trưa ngày mốt sẽ đưa hết tất cả đi biển"

Cộc cộc,

Trần Diện đưa mắt nhìn qua, tính cả mình tổng cộng mười bốn người bị giam ở đây.

Đơn giản, ông anh đầu trọc này có lẽ là người trông dữ tợn đáng sợ nhất trong phòng rồi.

Ba người vừa ra, đúng lúc đụng phải tên mập người đại lục đi tới, thấy hắn tiến vào phòng đếm số người tên tóc ngố nghĩ nghĩ liền đứng ngoài đợi.

Tên ngó tới ngó lui dáng dấp hơi gầy, hai mắt đục ngầu, nổi bật nhất phải kể đến mái tóc xẻ đôi trông hơi ngố, lại tặc mi thử nhãn, không giống người tốt.

Trư ca cẩn thận gọi.

Trước cửa còn có biển ghi phòng Giám Đốc, trông vô cùng chuyên nghiệp.

Lúc mua nghe mấy tên cung cấp thổi đến trên trời, gì mà hàng đặc chế, đều do trinh nữ được tuyển cho j biệt đặt trên đùi gối từng điếu một, gì mà hít một hơi bao bổ phối.

"Không phải, không phải"

Bốp!

Cô nàng Lê Ánh Trúc hình như hơi sợ mấy người lạ lẫm bên kia, nên đều muốn dí sát vào người hắn, tại sao là Trần Diện mà không phải Sáu Trọc?

Trần Diện nhìn cái đống cám heo trước mắt chán ghét không thôi, đều là cơm canh thừa của mấy nhân viên khác chứ cái gì nữa.

Ngô Côn cực kỳ bất mãn, mấy hôm trước, một tên đàn em của mình b·ị đ·ánh nứt cả hộp sọ, gây chấn động não nặng cứu không nổi, bây giờ vẫn còn nằm trong nhà xác.

Tên to béo ngồi trên ghế thậm chí không thèm ngẩng đầu, chỉ nhếch mép cười lạnh.

"Đủ rồi, không cần đưa vào thêm nữa"

Thấy Sáu Trọc lộ vẻ ngưng trọng, Trần Diện có lòng cảnh giác nhưng cái chân què của mình không cho phép.

Hắn chỉ có thể càng thêm đề phòng, một khi tình huống chuyển biến xấu liền gửi tin cho Gin g·iết vào, mặc dù nếu thật làm thế thì ráT lỗ mãng, nhưng mạng đều không còn thì quản nó lỗ mông vẫn là lỗ gì đều thế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Giám đốc Ngô Côn