Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Y mở miệng, giọng trầm thấp êm ái: "Muốn ta cõng nàng không, Quỳnh Hoa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà còn khiến tất cả những người đang xem náo nhiệt đều ngạc nhiên.
Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, ta chợt thất thần.
Ta bị muôn người khinh bỉ, ngay cả hoàng huynh cũng không gọi ta là Quỳnh Hoa nữa.
Ta nên vùng vẫy, nên hét lên, ra lệnh cho y thả ta xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Lăng đáng lẽ phải ghét ta, hận ta, hoàng huynh ép y cưới ta, rõ ràng là một sự sỉ nhục.
"Sẽ có ngày nào đó vì chán ghét ta, rồi lại vứt bỏ ta không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay ta, Khương Lăng nghiêng mặt, mỉm cười như muốn an ủi ta: "Đừng sợ."
Trái tim ta cũng vậy.
Trên người y có mùi hương lạnh thoang thoảng, hòa quyện với hơi ấm của y, dần dần xoa dịu trái tim ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 11
Phong thái toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng đôi mắt trong trẻo nhìn ta lại vô cùng dịu dàng ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi sau đó không còn cảm giác gì nữa.
Ta tựa vào chiếc cổ thon dài trắng ngần của Khương Lăng.
Giống như một vết thương, khi mới rạch ra thì rất đau, sau đó liên tục xé toạc vết sẹo, k*ch th*ch nó hết lần này đến lần khác, nó sẽ ngày càng dày lên.
Ta quá mệt mỏi rồi.
Vị Khương Thái phó không hay cười đùa, gần ba mươi tuổi không gần nữ sắc, lại ôm tiểu thê tử mới cưới của mình, dửng dưng trước mọi người, bước vào hỉ đường.
Tình yêu và thù hận dành cho Kỷ Chiêu dường như đã rút cạn tất cả cảm xúc của ta.
08
Chú mèo con bị bỏ rơi một lần sẽ trở nên ngoan ngoãn lấy lòng chủ nhân, sợ bị vứt bỏ một lần nữa.
Ta hỏi y: "Ta gả cho chàng, chàng sẽ đối xử tốt với ta chứ?"
Nhưng ta đã không làm vậy.
Không giống như những gì ta tưởng tượng.
Cơ thể ta được bế lên, y ôm ta vững vàng trong vòng tay.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thái phó qua một góc khăn trùm đầu, người mà hoàng huynh ta hận thấu xương và các quan lại đều e ngại.
Khóe môi Khương Lăng khẽ nhếch lên thành một đường cong rất đẹp, y nói: "Đừng sợ, ta sẽ không."
Bộ hỷ phục đỏ rực tôn lên làn da trắng như tuyết và vẻ bệnh tật mong manh của y.
Ta nép vào n.g.ự.c Khương Lăng, ngoan ngoãn, yếu ớt, như một chú mèo con bị bệnh, không thể giương nanh vuốt.
Hành động của y không chỉ khiến ta kinh ngạc.
Ta cũng vậy.
Ta theo bản năng đưa tay lên che mắt.
Người vén rèm kiệu khẽ dịch thân hình thon dài, che ánh sáng chói chang cho ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.