Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24
Bên ngoài doanh trại truyền đến giọng nói lạnh lùng, đè nén cơn giận của Khương Lăng: "Hoàng thượng, xin hãy trả lại thê tử của thần."
Lâu đến nỗi Khương Lăng nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, vớt ta từ thùng nước tắm lên.
Động tác của y rất chậm, như thương tiếc vô cùng: "Vĩnh Hòa không sợ. Mọi thứ đều đã qua, bây giờ ta đang ở đây."
15
"Kỷ Chiêu, ta ghét ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Những ngón tay buông thõng khẽ động, một cái tát giáng xuống mặt hắn ta.
"Thái phó đại nhân không được vào."
Cảm giác đau đớn nhất cũng chỉ đến thế này thôi.
Hắn ta v**t v* cổ ta, ngón tay chậm rãi, như đang v**t v* một món đồ sứ mỏng manh: "Khương Lăng đã chạm vào ngươi chưa?"
Sau tiếng "bốp", Kỷ Chiêu như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vĩnh Hòa..." Hắn ta luống cuống, còn muốn nói gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày đó, Khương Lăng ôm ta trở về nhà.
Sáng sớm tỉnh lại, Khương Lăng dịu dàng hôn mi tâm ta: "Thời gian còn sớm, tối hôm qua ta không khống chế. Nàng ngủ thêm chút đi."
Hắn ta suy nghĩ một chút, lại nở ra nụ cười ác ý: "Cũng đúng. Trẫm ngại ngươi bẩn, là đồ ta không cần thì y cũng ngại ngươi bẩn thôi."
Ta còn muốn nói thêm.
Khương Lăng đã cúi đầu xuống, giống như đang cố gắn làm gì đó, lại có chút tức giận mà che miệng ta lại.
"Ta ghét ca ca nhất!"
Y không để ý cả người ta đều là nước, chỉ dùng sức ôm ta vào lòng: "Vĩnh Hòa không bẩn, Vĩnh Hòa luôn là khối ngọc Quỳnh Hoa của ta."
Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn ta là ca ca.
Ta cắn răng, ngoại trừ rơi lệ ra ta không thốt nổi thành lời.
Y đứng dậy rời đi, tự mình xuống bếp làm thịt thỏ cho ta ăn.
Kỷ Chiêu buông tay, lùi lại một khoảng rồi day trán: "Đi thôi."
Chương 24
Đó là do dấu ngón tay do Kỷ Chiêu lưu lại trên cổ ta.
Ta ở trong thùng nước tắm rất lâu.
"Nhìn phản ứng của ngươi chắc là chưa rồi. Run rẩy như thế kia." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta đỏ mắt, nhìn đôi mắt âm trầm của y: "Ninh Chỉ, ta rất dơ, ta rất dơ!"
Khương Lăng thả ta xuống giường nhỏ, nhẹ nhè hôn lên chỗ bị ứ máu: "Là ta không bảo vệ nàng thật tốt."
Chất độc đến muộn, ăn mòn từng chút n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, đau đớn đến mức toàn thân ta run rẩy.
"Nhưng ngươi phải biết, Khương Lăng sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay trẫm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng chút tình cảm năm xưa, từng chút ngưỡng mộ, cuối cùng đều hóa thành chất độc c.h.ế.t người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.