Bí Mật Mà Anh Không Biết
Hồi Sênh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Ngoại truyện 5
Edit: Minh An
Nhưng chiếc bánh Quan Oánh chọn trông rất đẹp. Nó được phết kem màu trắng, bên trên có bốn quả dâu tây chụm lại với nhau. Qua hộp bánh trong suốt, có thể thấy lớp bánh bên trong được phủ bằng một vòng dâu tây.
Đúng, mấy tháng nay anh chỉ cần định động chạm cô thôi là cô sẽ kiếm cớ tránh đi, đừng có nói là hôn môi như này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan Oánh nghĩ một lúc lâu rồi chầm chậm nói: “Em nghĩ gọi là ‘Vân Giản’ đi.”
Giây tiếp theo, ngọn nến tắt, anh hôn cô.
Phó Thời Xuyên nói: “Nếu để em yên tâm thì anh sẽ bảo là có. Nhưng anh đã bảo rồi, anh sẽ không lừa em nữa. Vì thế, anh nói thật, anh vẫn chưa cảm thấy công việc mình làm có ý nghĩa như nào. Dù là công việc mình yêu thích, hay là mở rộng sự nghiệp, đạt được nhiều thành tích, có nhiều tiền, anh đều không thấy hứng thú. Sở dĩ anh tiếp tục làm nó, chỉ đơn giản là do nó là thói quen, cũng là việc mà anh am hiểu thôi.”
Kết quả Phó Thời Xuyên còn chưa kịp nói gì thì Quan Oánh đã nói trước, “Thôi đừng, tôi có sắp xếp khác rồi, mọi người không cần chuẩn bị đâu.”
Quan Oánh hỏi: “Anh biết sao em lại thích anh không?”
Quan Oánh hỏi lại: “Không được à?”
Là một chiếc bánh rất nhỏ, còn chưa nổi 4 inch. Đây chính là chiếc bánh ngọt nhỏ để bên cạnh quầy thu ngân trong các tiệm bánh rồi được đựng trong mấy chiếc hộp plastic.
“May mắn?”
Phó Thời Xuyên không mong chờ Quan Oánh sẽ cho mình một chiếc bánh sinh nhật xa hoa và khổng lồ, nhưng lúc anh được Quan Oánh dẫn ra ghế sô pha trong phòng khách, nhìn chiếc bánh cô mang ra, anh vẫn không khỏi sửng sốt.
Thật ra phần lớn thời gian Phó Thời Xuyên đều hưởng thụ quá trình theo đuổi cô, chỉ khi muốn thân mật với cô, bị cô từ chối, anh không khỏi cảm thấy xấu hổ và lo lắng.
Phó Thời Xuyên nhún vai không phủ nhận.
Phó Thời Xuyên im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan Oánh cười cười. Cô lấy nến ra.
Phó Thời Xuyên gật đầu.
Phó Thời Xuyên nói: “Giờ em đã thấy anh thật rồi, anh không tuyệt vời, không hoàn hảo như em nghĩ từ trước đến nay, vậy em có cảm giác gì? Có thất vọng không?”
Phó Thời Xuyên tò mò hỏi Quan Oánh xem cô đã viết kịch bản đến đâu rồi. Quan Oánh nói: “Cũng tàm tạm, em xong một nửa rồi. Bước đầu cũng đã khá ổn, tầm ba tháng nữa là xong.”
Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Em có gì muốn nói với anh nữa không?”
Hơn nữa theo lời vừa rồi của cô, cô còn thấu hiểu anh hơn anh nghĩ.
Nến đã sắp cháy hết, Quan Oánh nâng bánh ngọt lên để trước mặt anh. Phó Thời Xuyên không nhắm mắt lại mà qua ngọn nến, anh nhìn cô, nói: “Anh ước từ nay về sau, sinh nhật nào chúng ta cũng sẽ ăn sinh nhật cùng nhau.”
Vì thế đêm sinh nhật Phó Thời Xuyên, anh bị Quan Oánh gọi vào nhà.
Quan Oánh hỏi lại: “Anh muốn em nói gì hả?”
Quan Oánh nói: “Đương nhiên bây giờ em đón sinh nhật cùng anh, anh không giống anh mà em nghĩ năm 16 tuổi, nhưng em không thất vọng. Anh có biết tại sao không?”
Quan Oánh không tự xuống bếp nấu (chủ yếu do cô không có khả năng) mà cô mời đầu bếp của một quán cơm Tây cô với Phó Thời Xuyên rất thích tới nhà làm cho họ một bữa tối phong phú.
Đã ba tháng trôi qua, cả hai đều quan tâm tới trạng thái của Phó Thời Xuyên.
Anh dừng một chút, “Xem ra trong thời gian này em đã nghĩ rất nhiều rồi.”
Lúc trước anh nghĩ sau khi cô thấy được phiên bản thật của anh, cô sẽ thất vọng nên lựa chọn rời khỏi cô trước.
“Vâng, ‘Giản’ có nghĩa là thư tín, ‘Vân Giản’ có nghĩa là thư đám mây. Thư được đám mây đưa tới ngàn dặm để vào tay người nhận, em thấy nó khá hợp lý. Anh thấy sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng lúc thật sự đối mặt với vấn đề này, anh vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Dù trong bóng tối, Quan Oánh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Phó Thời Xuyên. Ngực anh phập phồng, hỏi: “Chúng ta quay lại rồi đúng không em?”
Nói cách khác là giúp mọi người cách xa nhau kết nối với nhau trong công việc.
Trước đấy, dù anh có tự ti, có lo được lo mất thì trong quan hệ này, anh vẫn giữ thế chủ đạo, giữ vai trò quyết định, từ lúc yêu nhau tới lúc chia tay.
Phó Thời Xuyên về nước là vì dự án này, đương nhiên Quan Oánh cũng quan tâm rồi.
Phó Thời Xuyên thật thà nói: “Đúng là hơi ngạc nhiên thật.”
Hai người đều cười vui vẻ.
Tuy trước đó anh bảo cô sẽ không chán anh vì cô thích anh.
Phó Thời Xuyên hiểu ý của cô, “Đúng, như anh. Anh không được sinh trong một gia đình nhiều tiền, nhưng cũng là ở trong một gia đình có điều kiện kinh tế khá tốt, ba mẹ cũng từng được học đại học, vì thế anh mới có thể vô lo vô nghĩ chuyên tâm học hành, sau này còn được gia đình đưa tiền cho đi du học nước ngoài nữa. Nếu anh không có những điều ấy, có lẽ bây giờ anh không thể có cuộc sống như này.”
“Giờ nghĩ lại lúc em thích anh, em chẳng biết anh là người như nào. Nếu không biết, em sẽ không chờ mong, cũng chẳng thất vọng.”
Lạc Ninh cười xấu xa, Quan Oánh không bị anh chàng thao túng mà nói thẳng: “Anh quan tâm gì tới thân phận của tôi chứ? Giờ tôi muốn tổ chức sinh nhật cho Phó Thời Xuyên, anh xem có ai phản đối gì không?”
Quan Oánh nói: “Không phải anh thấy bánh này quá nhỏ, vô cùng ngạc nhiên vì em bảo em chuẩn bị sinh nhật cho anh lại dùng chiếc bánh này đó chứ?”
Quan Oánh nói xong, phòng ăn yên lặng một lúc lâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh mới nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em nói rất đúng. Có lẽ từ tận sâu trong lòng, anh nghĩ vậy thật.”
Quan Oánh vui mừng, “Thật ạ?”
Cô hỏi anh về công việc. Nhưng trong lòng hai người đều rõ, trọng điểm không chỉ là công việc.
“Sau này, nó đã trở thành thói quen của em. Hằng năm, tới sinh nhật anh, em sẽ mua một chiếc bánh nhỏ như vậy ở cửa hàng bánh, dù em không hề tiếp tục cố ý theo dõi cuộc sống của anh, cho rằng mình đã quên đi mấy năm ấy rồi.”
Nhưng Quan Oánh không trả lời luôn mà nói: “Ăn bánh trước đi. Anh ăn bánh xong em sẽ nói cho anh.”
Quan Oánh cầm bánh, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Phó Thời Xuyên im lặng trong một tích tắc, sau đó anh đưa ra suy đoán: “Cái này do em làm hả?” Như thế thì nghe hợp lý hơn.
Phó Thời Xuyên nhìn ra cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo, anh càng cười tươi hơn, “Ừ, không phải. Anh biết rồi.”
Trong quá trình ở chung của hai người, chưa bao giờ có chuyện này xảy ra.
Lúc Quan Oánh bảo cô không muốn những người khác tới mà chỉ gọi mình anh qua ăn sinh nhật, anh thấy hơi ngạc nhiên.
Phó Thời Xuyên nói: “Trùng hợp ghê, ba tháng nữa hẳn là app của anh cũng bắt đầu đưa vào hoạt động.”
Vì động tác của cô mà yết hầu Phó Thời Xuyên lên xuống. Giờ nghe giọng cô, giọng anh càng trầm hơn, “Anh đoán là rồi. Nếu không thì sao vừa rồi em không đẩy anh ra.”
Hai mắt anh sáng rực, bỗng nhiên Quan Oánh hơi ngượng ngùng, cô đổi chủ đề, “Anh ước đi.”
Đương nhiên không có ai.
Vì thế cô cố ý bảo: “Không phải. Tiếc quá, anh đoán sai rồi!”
Quan Oánh tưởng mình quên cách hôn, nhưng khi Phó Thời Xuyên hôn cô, hơi thở của anh bao phủ lấy cô, cô mới phát hiện mình cũng rất nhớ nụ hôn của anh.
Quan Oánh nhớ mình từng nói cô trở thành một tác giả là do cô gặp may, viết “Bí mật” sau đó vô tình lên như diều gặp gió. Nếu cô không gặp may mắn đó, khả năng cao giờ cô đang là nô lệ cho tư bản sáng đi tối về công sở như những người khác.
“Như trước đấy anh bảo mọi người định nghĩa về thành công một cách quá phiến diện, giờ em cũng thấy vậy.” Quan Oánh nói, “Có tiền, có địa vị là thành công, không có những điều đó là thất bại. Mọi người đều tư duy theo quan niệm ấy, sau đó nhiều người đặt mục tiêu chỉ vì cái “thành công” đó. Nhưng có rất nhiều người không ngờ rằng, thành công hay thất bại được quyết định bởi một yếu tố là may mắn.”
“Đúng vậy.” Quan Oánh gật đầu mạnh, “Em biết nếu em nói với người khác như vậy, chắc chắn họ sẽ phản bác, cũng có rất nhiều người có điều kiện tốt nhưng không làm được như mấy anh, họ sẽ bảo là do các anh thông minh hơn. Nhưng nếu trí tuệ, gia thế như nhau, cũng gặp may mắn như nhau, họ cho rằng đó là năng lực của mình thì vẫn không khỏi quá tự kiêu rồi.”
Vừa rồi Quan Oánh ngồi nghĩ lại. Lần trước lúc cô tới Thâm Hải, Phó Thời Xuyên đã giới thiệu với cô rằng anh đang làm phần mềm cho văn phòng, cái loại dùng để làm việc từ xa, làm việc ở nhà gì đó.
Cô gái trừng mắt nhìn anh như chú mèo nhỏ xù lông, Phó Thời Xuyên thấy vậy mà buồn cười.
Nói tới đây, Quan Oánh nhoẻn miệng cười, “Đúng, mấy tháng nay quen một “anh” thật sự, so với lớp ngụy trang lần trước của anh, có lẽ anh không hoàn hảo đến vậy thật. Anh sẽ buồn, anh sẽ nóng lòng, anh sẽ mơ màng, cũng tự ti nữa. Nhưng em thích anh như vậy hơn. Bởi đó mới là một “anh” thật sự. Chỉ thật sự ở cùng anh, em mới thấy trái tim hai ta gần nhau, như vừa rồi vậy ấy.”
Soát lỗi: Lynn
Quan Oánh vốn định như này. Đây cũng là lý do chủ yếu cô không muốn có người khác ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chỉ chần chờ một giây thôi rồi đáp lại anh luôn.
“Vân Giản?”
“Năm nay, cuối cùng em cũng có thể thật sự đón sinh nhật cùng anh rồi.”
“Có lẽ từ tận sâu đáy lòng, anh vẫn nghĩ như này. Anh làm được nhiều chuyện hơn người khác là do anh may mắn hơn người khác. Nếu yếu tố quyết định thành công và thất bại đều là may mắn, vậy thành công với thất bại còn ý nghĩa gì nữa?”
Phó Thời Xuyên nhớ lại nội dung mình xem trong phim “Bí mật”, “Là nhất kiến chung tình ư?”
Đúng, tuy bánh nhỏ nhưng vẫn có nến.
“Ừ, nhưng gần đây có một chuyện làm anh khá đau đầu. Cũng chỉ là đặt tên cho app thôi, nhưng anh nghĩ mãi mà chẳng ra được phương án nào ổn.” Phó Thời Xuyên nói xong, anh nhìn Quan Oánh, bỗng nhiên anh nhướng mày, “Đúng rồi, hẳn là em am hiểu vấn đề này nhỉ? Tác giả lớn à, hay là em đặt tên giúp anh đi?”
Vốn định cập nhật vào ngày sinh Khổng Tử nhưng không được, thôi cứ chúc mọi người Tết Nguyên đán vui vẻ trước!
Lúc ấy cô nghĩ tới mình có được điều đó là do năng lực của mình, giờ cô mới phát hiện như vậy là chưa đủ. Thật ra cô có được những điều này chỉ do chuyện xưa của cô cùng may mắn mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cô mím môi, làm như không có chuyện gì nói: “Thế chờ bao giờ app của anh đi vào hoạt động, em sẽ vào ủng hộ.”
Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên có cảm giác như lúc này, cô trở thành người mạnh mẽ hơn, chiếm thế chủ đạo hơn trong hai người.
Như những người xuất thân từ đáy của xã hội, chỉ vì miếng cơm manh áo thôi mà họ đã phải dùng hết kế mưu sinh rồi, làm sao có thể theo đuổi được những thứ xa vời kia chứ?
Lạc Ninh vốn định gọi Tây Tây, Jonson và một vài người bạn nữa tới chúc mừng Phó Thời Xuyên. Anh và Phó Thời Xuyên đã xa nhau nhiều năm, năm nay nhất định phải tổ chức cho Phó Thời Xuyên một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt.
Anh có chuyển biến tốt hơn không, tốt hơn bao nhiêu, bệnh của anh có còn để lại mầm bệnh trong tương lai không, đó đều là những câu hỏi.
Quan Oánh nói: “Vì thế em nghĩ đây là lý do anh mãi không cảm thấy vừa lòng, tự hào hay thậm chí là kiêu ngạo với “thành công” người ta nói.”
Quan Oánh chớp mắt, nghe thấy Phó Thời Xuyên bảo: “Chắc chắn là do em rất thích anh, muốn hôn anh nên quên đang hành hạ anh, phải cho anh nếm mùi đau khổ…”
“Nếu tự hào về thành công của mình, vậy chắc chắn người ta khẳng định mình có được điều đó là do thực lực của mình. Nhưng nếu người ấy cảm thấy những điều mình có đều dựa vào may mắn, có lẽ họ sẽ không còn cảm thấy tự hào nữa.”
Bốn mắt nhìn nhau. Lần đầu tiên Phó Thời Xuyên cảm nhận được sự thấu hiểu thật sự.
Anh quyết định rất nhanh, Quan Oánh ngạc nhiên, “Thế mà anh chốt luôn rồi hả? Anh tự quyết định được ư? Không phải để mọi người bỏ phiếu các kiểu sao?”
Ngọn lửa cháy hết ngay lúc hai người nhìn nhau.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại phần chiếu phim điện ảnh thôi!
Nhưng giờ thấy Phó Thời Xuyên vui như vậy, cô không cam lòng. Cô vừa mới vênh váo hành hạ anh mấy tháng mà thôi, tính ra còn chưa trả đủ tổn thương anh gây ra cho cô!
“Đúng, là may mắn. Người thành công thường quy rằng thành công mình có được là do cố gắng, nên họ hay quy thất bại của người khác do chưa đủ cố gắng. Thật ra đó là cái nhìn phiến diện.” Quan Oánh nói, “Em tin lúc ở Mỹ, anh đã từng gặp rất nhiều người suy nghĩ như thế. Nếu họ không được sinh trong một gia đình giàu có, không được hưởng nền giáo d·ụ·c cao cấp thì chắc chắn không thể vào được Ivy League, không vào được Thung lũng Silicon hay phố Wall.”
Phó Thời Xuyên ngẫm một lát rồi nở nụ cười, “Khá sát nghĩa. Được, thế anh chọn cái này.”
Lạc Ninh nhướng mày, anh nhìn Phó Thời Xuyên cũng đang bất ngờ thì mới biết Phó Thời Xuyên không biết Quan Oánh định làm gì. Vì thế anh cười, hỏi Quan Oánh: “Cô có sắp xếp cho sinh nhật lão Phó? Còn bỏ qua hết sự chuẩn bị của chúng tôi sao?”
Anh nhìn Quan Oánh, “Em nghe vậy có thấy thất vọng không?”
Đến khi tách nhau ra, cả hai thở hồng hộc.
Quan Oánh: “Thật ra mấy tháng nay em cũng tự hỏi rất nhiều. Em thấy có rất nhiều suy nghĩ của anh mà em hiểu được.”
Cô cắp cái nến dài và nhỏ lên. Sau đó cô châm lửa, đốt nến.
Trong lúc nói chuyện, Quan Oánh và Phó Thời Xuyên nhiều lần thảo luận về thành công. Quan điểm này được tham khảo từ quyển “The Tyranny of Merit: What’s Become of the Common Good?” của Michael Sandel, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đọc qua. Cuốn sách này nói về việc khám phá chủ nghĩa ưu tiên thành tích, sau khi đọc xong tôi cảm thấy được truyền cảm hứng rất nhiều.
Phó Thời Xuyên nhíu mày, anh sốc và mê mang.
Sau này dù có nói hay đến đâu, anh vẫn không khỏi lo lắng.
Phó Thời Xuyên nói: “Có thể cho mọi người bỏ phiếu, như thế thì công bằng hơn. Nhưng nếu anh thích độc tài thì anh tự quyết định cũng được. Giờ anh chốt rồi, để nó tên là ‘Vân Giản’.”
Phó Thời Xuyên bị cô chọc cười. Anh nghĩ rồi nói tiếp: “Ừ, anh cũng thấy mình không quá kém.”
Chủ đạo trong tâm hồn.
Sao lại xem thường người ta vậy?
Phải hết nửa năm Quan Oánh mới xong việc của mình. Tuy rằng kịch bản phim ngắn, nhưng thời gian viết chẳng ngắn chút nào. Vì thời lượng phim có hạn nên mỗi cảnh diễn, mỗi câu thoại đều phải cân nhắc cẩn thận. Quan Oánh có thể viết kịch bản nhanh như vậy là do đã có nguyên tác sẵn nên cô đã bớt đi không ít chuyện.
Đèn trong phòng khách tắt hết, chỉ có một ngọn lửa nho nhỏ cháy lẻ loi. Hai người đều ngồi trước bàn trà trên mặt đất. Hai tay Quan Oánh chống má, cô nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ trước mặt, lúc này mới lẩm bẩm: “Năm lớp 11, hôm sinh nhật anh, em nghe mấy bạn cùng lớp anh bảo anh mời mấy người bạn tốt tới nhà anh ăn bánh sinh nhật. Em rất hâm mộ, cũng rất muốn đi nhưng em biết mình không có tư cách. Vì thế chập tối hôm ấy, em đi một mình trên đường, đi qua một cửa hàng bánh, thấy chiếc bánh nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vào mua một cái. Do không có nhiều tiền tiêu vặt nên em mua chiếc bánh mười tám tệ, đối với em lúc đó, chiếc bánh đó là đắt lắm rồi! Em ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên đường, thắp nến, hát mừng sinh nhật, thầm chúc anh sinh nhật vui vẻ, ước sau này có thể được đón sinh nhật của anh. Sau đó, em thổi nến, tự ăn bánh luôn.”
Trước khi cô thẹn quá hóa giận, anh nhào qua hôn cô, trong lúc cắn môi cô, anh nói: “Rồi, là anh nói linh tinh. Không phải em muốn hôn anh mà là anh. Là anh muốn hôn em…”
Phó Thời Xuyên lắc đầu.
Hôm nay thái độ của cô khác thường, trừ khi anh đã theo đuổi thành công, đồng ý quay lại với anh…
Chính cô cũng không nhịn được mà nghĩ tới vấn đề này.
“Được, đương nhiên là được rồi. Nhưng cô lấy thân phận gì hả? Theo tôi được biết thì hai người còn chưa quay lại, bây giờ cô cũng có phải bạn gái của người nào đó đâu?”
Quan Oánh bổ sung thêm, “Hơn nữa, anh cũng đánh giá quá thấp bản thân mình rồi đó! Anh vẫn có thể đánh bại 99% đàn ông trong nước, bao gồm cả nhà sản xuất lớn họ Lạc cùng phòng anh đó!”
Trước mắt cô, hình ảnh cô gái 16 tuổi ngồi ven đường với chiếc bánh ngọt nhỏ như hiện lên.
“Em á?” Quan Oánh hơi bất ngờ.
Vì có cô nên anh không thấy mình kém chút nào.
Nhưng so với may mắn thì những cố gắng cô bỏ ra là rất nhỏ.
Phó Thời Xuyên vô tình vạch trần cô, “Em không có việc gì phải làm từ xa, vào ủng hộ kiểu gì?”
Hóa ra cô cũng cảm nhận được trong khoảnh khắc ấy, trái tim hai người như kề sát nhau.
Chương 90: Ngoại truyện 5
Phó Thời Xuyên cầm tay cô, anh thấy mình có rất nhiều tình cảm trong lòng nhưng không nói được câu nào.
Rất nhanh đã ba tháng trôi qua.
“Đúng, em nhất kiến chung tình với anh.” Quan Oánh nói, “Lần đầu tiên thấy anh ở nhà anh em đã thích anh rồi. Em cũng không biết nguyên nhân nữa. Có lẽ do hôm đó anh đứng ngược ánh sáng buổi trời chiều trông rất đẹp trai.”
Môi Quan Oánh hơi sưng do vừa rồi hôn anh. Nghe vậy, cô cắn môi, không trả lời luôn mà hỏi lại: “Anh đoán xem?”
Mặt Quan Oánh lập tức đỏ bừng, “Anh… Anh nói linh tinh!”
Quan Oánh đã nói rồi, Lạc Ninh biết dù mình có thuyết phục được cô thì cũng bị cái đồ Phó Thời Xuyên trọng sắc khinh bạn kia đuổi đi.
Phó Thời Xuyên không ngờ mình lại được nghe chuyện này, anh không khỏi cảm động.
Trong phòng khách, chỉ có ánh trăng và ánh đèn bên ngoài chiếu vào. Hai người ngồi trước sô pha hôn sâu nhau.
Quan Oánh thấy Phó Thời Xuyên lại hỏi vấn đề này.
Quan Oánh nhún vai, “Đúng rồi đó, em thấy như ngày nào em cũng giác ngộ. Cứ như này, có khi ngày nào đó em nằm chung phòng bệnh với anh đấy!”
Cứ như biết nhau lâu đến vậy rồi, bây giờ trái tim họ mới gần nhau đến vậy.
Anh nhìn Quan Oánh. Cô gái bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, trong mắt cô lộ ra sự chắc chắn cùng thấu hiểu.
Đầu tháng 9, có một ngày đặc biệt. Đó chính là sinh nhật tuổi 29 của Phó Thời Xuyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan Oánh trừng mắt nhìn anh, mắt Phó Thời Xuyên đong đầy ý cười. Một lát sau, cô cũng cười, nhẹ nhàng hỏi anh: “Giờ anh có còn thấy những công việc mình làm không có ý nghĩa không?”
Ngọn lửa của nến nhỏ bé như vậy, cũng như ước nguyện nhỏ bé trong lòng cô.
Sau đó hai người ngồi xuống đối diện nhau vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Thế à? Ví dụ như là gì?”
Quan Oánh nhìn anh ba giây rồi nói: “Anh đã sớm có ý định này rồi, còn giả vờ như mình mới nghĩ ra à?”
Nghĩ tới cô cố ý chuẩn bị cho mình bất ngờ này, Phó Thời Xuyên cảm thấy tất cả những giây phút chờ đợi trước đó đều ngọt ngào. Anh không khỏi nói: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”
Đương nhiên cô không bảo là những cố gắng cá nhân không quan trọng. Cả quá trình, cô cũng cố gắng rất nhiều.
Lần trước họ hôn nhau đã là chuyện cách đây mấy tháng, là đêm trước khi cô cùng Tôn Ảnh về Giao Châu khảo sát địa hình. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại đã thấy rất xa xôi rồi.
Anh nghĩ vậy ư? Anh không biết, bởi anh chưa từng tự hỏi theo hướng này.
Phó Thời Xuyên nở nụ cười, “Đây mới là mục đích đêm nay của em đúng không? Bảo anh qua đây, tổ chức sinh nhật cho anh rồi tặng quà cho anh…”
Quan Oánh lắc đầu. Mấy tháng nay, cô thấy rất nhiều thay đổi của Phó Thời Xuyên, nhưng cô cũng không ngu ngốc nghĩ rằng có những việc có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.
Anh nhanh chóng dùng cái tên cô đặt ra cho app mình làm, Quan Oánh chợt cảm thấy xúc động.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.